Chạy giặc…!!!

 

Yến Ngọc Hải Âu

 

 

Hai từ ngắn gọn, nhưng sao điên đảo, vật đổi sao dời, tất cả chỉ còn lại hoang tàn, chết chóc và đổ nát..!

 

Bạn tui, con nhỏ ở thôn xóm bên mới chiều hôm qua cùng tui trên cánh đồng, đêm đó xóm của nó bị trúng trái đạn pháo kích…Trời ơi, nó đã chết!

 

Đêm hôm qua hỏa châu sáng rực, rãi rác trên bầu trời, tiếng bom đạn ầm vang khắp nơi, bầu trời vùng quê yên tĩnh bị xé toang bởi tiếng phi cơ, trực thăng quần thảo, gầm gú cả một góc trời.

 

Má tui hô to các con chạy xuống hầm, cho nên chị em tui đã không sao!

 

MẸ GÁNH CON! 💘

 

Mẹ già vất vả gánh con

Của thời tao loạn nước non Việt buồn

Chiều ngân chuông đổ thánh đường

Thương đàn con dại mắt còn thơ ngây

Nẻo đời còn lắm chông gai

Thay cha mẹ gánh chạy ngày chạy đêm

Mong con giấc ngủ êm đềm

Trong tim ghi khắc bóng hình mẹ yêu!

Đời dù cay đắng trăm điều

Mẹ luôn che chở gánh nhiều gian truân

Thương con nào tiếc tấm thân

Hy sinh tất cả dành phần cho con

Tuổi xuân mẹ đã héo hon

Vì con tất tả mỏi mòn ngược xuôi

Cho con được sống an vui

Là niềm an ủi mẹ vui tuổi già

Xuân qua hạ đến thu tàn

Giang san mẹ gánh nuôi đàn con thơ

Chiều buông chuông đổ nhà thờ

Giờ con đã lớn... mẹ giờ ở đâu?

 

Yến Ngọc Hải Âu 💘

 

 

 

Sáng ra cả nhà tui và cả xóm phải gom được gì để mang đi được thì gom vội vả để chạy giặc…Tui chạy một mạch qua con nhỏ xóm bên để trả cho nó cái áo bà ba, nhưng đến nhà thì nó đã nằm im, máu loang khắp cơ thể không còn nguyên vẹn, tui khủng hoảng, đau đớn…thế là xong, nó không còn trên đời này nữa, cái áo của nó bây giờ là kỷ vật!!!

 

Tui phải theo Má chạy khỏi xóm, dù không biết nơi đến là đâu, cứ phải dắt nhau cả xóm tháo chạy, tiếng loa kêu gọi bà con phải tránh vùng chiến sự đang xảy ra, lúc đó tui mới hiểu là đến khu tập trung an toàn.

 

Tui hỏi Má sao lại phải giết bà con của mình? Má nói: chiến tranh giữa hai miền Nam Bắc, gây nên máu đổ, tang thương…

 

Vậy là: chạy giặc miền Bắc, bạn tui chết vì quả pháo của phía bên kia vĩ tuyến 17, Ba tui tử trận do bắn nhau với bên kia, chị em tui mồ côi, Má tui thành quả phụ, xóm làng quê đổ nát, hoang tàn tiêu điều, trong chiều hoang lạnh.

 

Là vậy đó, Má tui mất Ba tui, chị em tui 4 đứa Má phải gồng gánh một đời thời chiến tranh loạn lạc, rời khỏi nơi làng quê một thời yên bình, dắt díu nhau nuôi dưỡng các con khôn lớn.

 

Má mỗi lúc già yếu, chị em tui hiểu thế nào là mồ côi Ba, thương Má quá.

 

Người vợ lính một đời hy sinh, mất chồng, chạy giặc bao cảnh tang tóc của những quả phụ còn trẻ đã quấn mành khăn sô, trong đó có Má tui, và những đàn con nheo nhóc từ nay vắng cha. Dẫu đã qua, gần năm thập niên, chiến tranh đã lùi xa, nhưng những ký ức hãi hùng kinh hoàng ấy... đã ám ảnh tui và những con người trong xóm tui cả một đời phải nhớ tới hai chữ “CHẠY GIẶC”!

 

 

Yến Ngọc Hải Âu

 

“Hình phụ dẫn”

 

Cảnh ly loạn, chạy giặc cộng “mùa hè đỏ lửa 1972”. Đã năm thập niên qua đi hãi hùng khi nhìn lại một quá khứ đen tối, bị chôn giấu bởi lịch sử giả dối của “kẻ chiến thắng”.

 

 

 

 

 

 

 

Tin Tức - Bình Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính