CHƯA MINH CHỦ: CỜ VÀNG LÀ ĐẠI TRỤ
Nhà văn Nguyễn thị Vinh, Na Uy
đã viết trong “CỎ BỒNG LÌA GỐC”, TÂM CẢM
(trang 187, tác phẩm “THƯƠNG YÊU”):
“Sài Gòn thất thủ năm 1975, nhà tù, vượt biển, trại cấm…
Nhưng văn học nghệ thuật và nhất là thi ca, của một số
văn thi sĩ, chưa hề đoái hoài tới tiếng người ta kêu khóc,
chưa ngó tới những cuộc đời ăn mày vẫy gọi.
Trong sự sai lầm này có cả tôi…”
Tôi cũng thế! “Khóc” chưa tròn “vẫy gọi”
Nên cả đời cứ đau mãi: Việt Nam!
Cứ mơ làm những chuyện rất tham lam
Chỉ duy nhất: màu Cờ chưa bội phản!
Kể từ lúc phải tha hương tỵ nạn
Ta có gì để kết hợp với nhau:
Ngọn Cờ Vàng vươn nghịch cảnh thương đau,
Vào các đảo* theo thuyền nhân ấp ủ!
Ba sọc đỏ, nền vàng: như Minh Chủ
Đã chu du theo Lý Tưởng Tự Do
Nhờ trong tim cùng Căn Cước Vàng Cờ
Mà đoàn kết bao tấm lòng yêu nước!
Một Biểu Tượng không gì thay thế được!
Dẫu khởi đầu và chấm dứt ở đâu,
Dẫu chúng ta xuôi ngược khắp địa cầu,
Thế chiến đấu: Cộng Đồng luôn bảo vệ!
Cờ truyền thống, chống độc tài Đất Mẹ
Tìm Lối Về! Chống áp bức, bất công!
Khắp năm châu bốn bể, giống Lạc Hồng
Quyết chống Cộng để làm gương con cháu!
Còn cộng sản là ta còn chiến đấu!
Dù nữ, nam, lão, ấu vẫn: Cờ Vàng!
Vài cò mồi* đem cờ đỏ khoe khoang
Ta cùng đánh! Chúng chạy về đồng… đảng!*
Nhờ sắc bén, ta giữ Cờ rực sáng
Lá Cờ Vàng Lịch Sử đã lưu vong,
Theo bước chân của tất cả Cộng Đồng
Trắng tay đi vẫn giữ gìn DI SẢN!
Giữ DI SẢN để chống người CỘNG SẢN
Chống bạo tàn, chống Quốc Nạn suy vong
Dẫu đục trong ta vẫn trọn tấm lòng
Nuôi hy vọng, giữ bền lòng son sắt!
Ý Nga, 14-4-2011.
* Các đảo = các trại tỵ nạn ở Đông Nam Á
* Cò mồi = bọn phản quốc
* Điển hình là một Trần Trường đã chạy về sống với VC cũng không yên
* ”Ngày 2 tháng 6 năm 1948, chính phủ lâm thời của thủ tướng Nguyễn Văn Xuân chính thức dùng lá cờ vàng ba sọc đỏ làm quốc kỳ củaQuốc gia Việt Nam.
Lá quốc kỳ vàng ba sọc đỏ sau này tiếp tục là quốc kỳ chính quyền Quốc gia Việt Nam (1949-1955),
và sau đó là quốc kỳ cho suốt thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Việt Nam Cộng hòa (1955-1975).”
(Trích từ 1 website, không nhớ tên)