Một thoáng ngày xưa!
Vi Vân
Em có khi nào nhớ đến tôi ,
Có buồn man mác mỗi chiều
rơi,
Có nh́n trăng sáng đêm huyền hoặc,
Thương nhớ người xa cuối nẻo trời.
Tôi nhớ khi xưa ḿnh ước hẹn,
Những ngày lành lạnh gió vào đông,
Hai đứa đi về trên lối nhỏ,
Tôi giữ trong tim một bóng hồng.
Rồi một ngày kia tôi phải đi,
Hiên ngang vai súng dưới quân kỳ,
Sân trường bỏ lại người em nhỏ,
Nức nở buồn vương buổi biệt ly.
Từ độ tôi say bước chinh trường,
Ḷng c̣n ôm ấp một t́nh thương,
Biên cương mờ mịt trời phong vũ,
Vẫn ấm trong ḷng kẻ gió sương.
Nhưng rồi non nước nổi phong ba,
Xóa tan mộng ước những ngày qua,
Tháng Tư năm ấy tôi phiêu bạt,
Làm kẻ ly hương, kẻ mất nhà.
Giờ nói ǵ đây hỡi cố nhân,
Gót chân phiêu lăng, kiếp phong trần,
Xót xa rụng xuống chiều lưu lạc,
Tơ tóc u buồn lạnh gối chăn.
Một thoáng ngày xưa về trăn trở,
Một ṿng tay lạnh giữa bơ vơ,
Em c̣n cô lẻ bên trời đó,
Hay đă chôn rồi những ước mơ.
Chợt nghĩ về em sao đớn dau,
Mông lung h́nh ảnh của hôm nào,
Ch́m trong u uất, trong băng gía,
Thôi đă muôn trùng xa cách nhau.
Vi Vân
California