BA MƯƠI NĂM NHÌN LẠI.

 

Biển !

Lòng biển chỉ một màu đen như mực.

Biển !

Làm sao đo mức độ cạn hay sâu ?

Âm thanh nào giục giã : Phải rời mau !

Dù lâm cảnh…tù mọc gông hay…từ đầu xây trở lại.

 

Biển !

Kinh hải…người theo ghe vĩnh biệt.

Biển !

Ngày đêm thảm thiết khóc chia ly.

Mòn mõi chờ…một bóng dáng chim Di.

Sóng xô giạt, sóng thản nhiên …hờ hững.

 

Đó !

Ám ảnh 30 năm dài chuyện biển.

Nhắm mắt là : Thiên Trường Hận oan khiên.

Giấy bút nào tả hết chuyện Vượt Biên ?

Đầy chỉ chứng :

Đây ! Chúng ta người hiện diện.

 

Ba mươi năm,

Bao dập dồn biến chuyển.

Bến bình yên, miền đất hứa Tự Do.

Đã quên dần…những rình rập, âu lo.

Quên…quên hết…thân tan tro trong tù ngục.

 

Con cháu sẽ có ngày đem Di Chúc.

Ngẩng cao đầu khi đọc khúc…vì đâu ?

Bỏ quê hương, chấp nhận mọi bể dâu.

 

Vì…không sống được.

Vì…không thể sống được…

 

Với diều hâu

Và quỷ sứ.

 

                              Minh Trang

                              1979- 2009

 

 

 

 

NGỦ ĐI EM MƠ SẼ THẤY NIỀM VUI 

 

Ngủ đi em, tay anh che em ngủ,

Hai lưng trần, gió phủ kín làn da.

Tóc em xanh lời thỏ thẻ thiệt thà :

-Mai đi sớm, xin nhiều hơn anh nhá !

 

Cơn gió nhẹ làm em thêm trăn trở,

Dạ dày reo, mắt em mở nhìn sao.

Ôi thân gầy, thêm ốm đói xanh xao,

Hai trẻ sống trong lao đao nghiệt ngã.

 

Anh ru nhẹ sao mà nghe nức nở :

-Ngủ đi em , mơ sẽ thấy niềm vui.

-Nhắm mắt đi, đói lạnh sẽ chôn vùi.

-Quên hết cả, đời có lui hay tới…..

 

Miệng em cười, giấc mơ vời vợi,

Tay em xoa, nhè nhẹ trở mình.

Anh chạnh lòng đau xót lặng thinh,

Tội em quá, khổ hình mang nặng.

 

Trăng sao ơi ! Ta mơ ngày nắng,

Quê hương này vắng bóng yêu tinh.

Cho em ta, tuổi thơ trong trắng,

Đầy mộng mơ, thực sự yên bình.

 

                            Oanh Oanh 2009

 

 

[Văn Học - Nghệ Thuật]     [Trang chính]