Lốc Xoáy
Uyên Sồ
I
Thế là đă vét đến hạt gạo cuối cùng. Vét đến hạt cuối cùng mà cũng chỉ được vừa vặn một lon sữa ḅ. Một phần ba của lon gạo này sẽ dành cho người bệnh cả mấy tháng nay. Phần c̣n lại là của ba người chưa phát bệnh. Con tính chia đơn giản vừa thoáng trong đầu cô cựu học sinh lớp tám trường trung học cơ sở th́ từ trong buồng, một tràng ho dữ dội của má cô vang lên. Cô vội vàng bỏ lon gạo xuống nền đất và chạy thật nhanh vào với má. Bởi v́ cứ mỗi lần ho như vậy là mật xanh mật tía của má tuôn ra xối xả. Mỗi trận ho như thế kéo dài khỏang năm mười phút.
Má cô lăn lộn trên giường. Khi ho, người bà co quắp như con tôm. Cô lấy cái thau nhựa sứt mẻ để sẵn dưới gầm giường ra để cho má nôn vào đó. Cô nh́n má đớn đau chống chọi với bệnh tật mà hổ thẹn v́ không thể làm ǵ để má hết bệnh được. Đây là kết quả của cả một đời ngâm ḿnh dưới nước mưu sinh.
Gia đ́nh cô là dân huyện Cần Giờ. Oái oăm thay lại ở một cái ấp hẻo lánh và nghèo nhất huyện. Người dân nơi đây chỉ có hai nguồn thu nhập chính yếu: làm công nhân muối – tức là đi làm thuê cho các chủ ruộng muối và đi soi ba khía. Ba cô làm công việc thứ nhất. Công xá chẳng bao lăm. C̣n má cô th́ từ đêm khuya đă lên đường lặn hụp dưới nước để t́m bắt những con ba khía. Công việc kết thúc vào lúc hừng đông. Mỗi lần như thế chỉ được chừng vài kư, v́ người đi soi th́ nhiều mà sản phẩm th́ cứ một ngày một cạn dần. Chúng không thể sinh sôi nảy nở kịp để đáp ứng cuộc sống của dân nghèo. Số ba khía kiếm được mỗi ngày để dành đó trong một tuần để bán cho kha khá tiền. Số tiền bán ba khía đủ để mua gần chục kư gạo – lẽ tất nhiên là thứ gạo rẻ nhất. C̣n rau củ th́ nhà trồng trọt được. Con nhái, con ếch, con cá …th́ ba chị em cô, ngoài giờ học đi câu. Hôm nào câu được khá th́ bán đi để có thêm tiền trang trải những việc khác. Ngày lễ nghỉ, ba chị em ra băi biển bán đồ nhậu cho du khách. Đó là những bịch trứng cút, bánh phồng tôm, đậu phộng, ghẹ tươi…Những thứ này mua ở mấy cái vựa hoặc cửa hàng đại lư. Nh́n những đứa trẻ cùng trang lứa từ thành phố về tắm biển, tung tăng đùa vui với sóng, ba chị em cảm thấy tủi thân cho phận nhà nghèo.
V́ cuộc sống nghèo khó quá nên người ta đă bỏ đi lên thành phố kiếm việc làm. Phần đông, do học vấn kém, nên chỉ đi làm phụ hồ, đi bán vé số hoặc mua bán ve chai…. Tuy vậy cũng khá hơn là cứ ru rú ở quê nhà. Bây giờ trong ấp hầu như chỉ c̣n toàn là trẻ con và những người già cả ốm yếu. Thanh niên nam nữ đều đi nơi xa kiếm sống. Thậm chí có những cô gái đă lên Sài g̣n để kiếm chồng ngoại quốc. Riêng cô, sau khi bỏ học giữa học kỳ hai v́ không có tiền đóng học phí, cô đă đi bán vé số ở bến phà B́nh Khánh. Sáng sáng đi bộ, vượt qua mấy chục cây số mới ra tới bến phà. Rồi th́ việc tranh sống bắt đầu. Mỗi lần phà đổ khách, đoàn quân vé số bắt đầu hành nghề. Đeo bám du khách nỉ nôi,van nài. Lúc ban đầu do chưa quen với cái chợ đời nho nhỏ này, cô bị ế ẩm. Chỉ nghĩ đến việc khách lạnh lùng- đôi khi c̣n đối xử thô lỗ, cục cằn – là cô lại muốn bỏ “nghề”. Thế nhưng, bụng đói th́ đầu gối phải ḅ. Vậy là cô cứ phải dăi nắng dầm mưa để kiếm từng đồng lẻ. Tối đến, khi đi ngủ, hai bắp chân cô đau nhừ. Mỗi ngày không biết cô đi đi lại lại bao nhiêu cây số. Khi đă quen việc, bắt chước mấy người “bạn đồng nghiệp”, cô mua thêm kẹo sing- gum để bán. Cô bé mười bốn tuổi đời dần dần trưởng thành từ băi biển và cái bến phà ấy. Cô đă học được nhiều bài học cay đắng nhưng sâu sắc ở hai cái trường đời đầu tiên này. Sau bốn năm ṛng ră bán vé số, do bệnh t́nh má cô ngày càng trở nên tồi tệ, cô phải ở nhà chăm sóc cho bà.
Khi má cô dứt cơn ho, bà thiêm thiếp. Bị ốm nặng như vậy mà không có tiền đi khám bệnh. Từ đây lên bệnh viện huyện phải đi xe ôm. Rồi tiền thuốc. Đào đâu ra? Vậy th́ chỉ c̣n nước nằm đó chờ tử thần đến mang đi thôi. Cô chua chát nh́n tấm thân cứ ngày một teo lại của má. Đợi cho má cô hoàn toàn dứt cơn ho, cô mới trở ra bếp.
Vừa ló đầu vào bếp th́ cô la lên hốt hoảng: “Chết! Chết! Chết rồi!”. Lon gạo cô để đó đă bị đổ. Gạo chảy ra tung tóe. Một con chuột cống to cỡ bắp chân cô đang sục mơm vào ăn lấy ăn để. Nghe tiếng la của cô, nó ngẩng lên, giương mắt nh́n cô rồi lại tiếp tục bữa ăn của nó một cách ngon lành như chẳng coi cô ra ǵ hết. Cơn giận dữ lên đến tột đỉnh. Cô thét: “Đồ khốn kiếp!”. Rồi cô vớ lấy cái ghế đẩu xiêu vẹo ném thẳng vào con chuột. Bấy giờ nó mới thủng thẳng rời bỏ món gạo béo bở mà nó vừa vớ được. Nh́n nhúm gạo c̣n sót lại, mắt cô nḥa lệ.
Làm thế nào để thoát khỏi cái cảnh nghèo khổ này? Đó là câu hỏi đă hiện ra trong trí cô không biết bao nhiêu lần rồi. Vậy mà cô vẫn chưa t́m ra được câu trả lời thỏa đáng. Với tŕnh độ lớp tám, liệu cô có thể nên cơm nên cháo ǵ giữa thời buổi người khôn của khó hôm nay? Những đứa bạn cùng trang lứa của cô lần lượt từng đứa một bỏ cô đi tận phương trời xa xôi nào. Đứa th́ lên Sài G̣n. Đứa th́ lên Lâm Đồng. Có đứa táo tơn hơn, dám đi vay với lăi xuất cắt cổ để lấy vốn sang Trung quốc đi buôn hoặc đi xuất khẩu lao động. Đi th́ có, nhưng hy vọng th́ mịt mù. Chúng nó ra đi để lại nỗi khốn khổ khốn nạn cho gia đ́nh: món nợ kia là mối kinh hoàng cho cha mẹ, anh chị em ở quê nhà. Bọn xă hội đen cứ ŕnh rập xiết nợ. Mà nào có ǵ để cho họ xiết nợ đâu? Thế là nay đe, mai dọa. Khủng khiếp vô cùng. Cô th́ cô không dám liều. Bản tính hiền hậu, nhút nhát không cho phép cô liều lĩnh. Cô không an phận thủ thường, nhưng cô muốn cái ở trong tầm tay của ḿnh. Mà cái ở trong tầm tay là ǵ? Cô cũng chẳng biết nữa. Cô bó gối để t́m lối thoát. Đă biết bao nhiêu bận cô bó gối như thế này rồi mà lối đi ra vẫn bị bịt kín mít. Cô thở dài. Cô đứng dậy v́ cảm thầy ruột cồn cào. Từ sáng đến giờ đâu có cái ǵ bỏ bụng. Có mấy củ khoai ḿ th́ lại dành cho ba và hai thằng em. Cô viện cớ no no để ba và các em yên ḷng.
Chỉ c̣n một nhúm gạo thôi th́ làm sao? Nấu cháo cũng không đủ. Chỉ c̣n cách là ra nhổ vài cây khoai ḿ. Cô lấy nón toan bước ra vườn th́ hai thằng em đi vào. Cô trợn mắt hỏi:
- Sao giờ này đă về rồi?
- ….
- Ủa, chị hỏi sao không đứa nào trả lời vậy?
Hai đứa nh́n nhau như thầm hỏi ai trả lời đây.
Cô thấy có vẻ ǵ là lạ nơi hai đứa em. Chúng nó ngoan lắm. Tuy nhà nghèo, nhưng chúng vẫn chịu khó học hành và phụ giúp ba và chị trong việc kiếm sống. Cô nhẹ nhàng hỏi lại:
- Sao hôm nay hai em về sớm quá vậy?
Lúc này th́ thằng anh mới ấp úng:
- Dạ, tụi em bị …
- đuổi học v́ chưa đóng học phí chứ ǵ?
- Dạ.
Chúng đáp lí nhí trong cổ họng. Cô quá biết sự việc này, v́ chính cô trước đây cũng đă từng lâm vào. Từ năm lớp sáu cho tới học kỳ một của năm lớp tám, không năm nào cô không bị đuổi v́ chưa có tiền đóng học phí. Riết rồi cô bỏ học luôn. Mà không phải chỉ có một ḿnh cô thôi đâu. Hầu như tất cả lũ con nhà nghèo ở ấp này đều rơi vào trường hợp như cô. Ngoại trừ một số rất ít con những người chủ ruộng muối. Cha mẹ chúng đều là những cán bộ ở xă, huyện hoặc nơi khác về đây khai thác muối. Đối với bọn con nhà nghèo ở đây th́ chúng là những ông hoàng, bà chúa. Ban giám hiệu cũng như các thầy cô đều sợ chúng một phép.V́ cha mẹ chúng là những cái hầu bao của trường. Con cái họ dù có học dốt đặc cán mai đi nữa th́ chúng vẫn lên lớp ào ào, vẫn lănh phần thưởng như ai. Thậm chí có đứa ngổ ngáo ba trợn mà không ai dám đụng tới một sợi lông chân của chúng.
Cô thấy nóng bừng cả mặt. Cơn đói bụng biến mất tiêu. Cô trầm ngâm giây lát rồi quả quyết:
- Hai đứa ở nhà trông chừng má. Chị Hai đi đằng này một chút.
Nói xong, cô quày quả bước ra. Nhanh thoăn thoắt. Mạnh mẽ.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, một chiếc xe ôm đậu lại trước cổng. Cô trả tiền và gọi vào bên trong:
- Hai đứa đâu? Ra phụ chị chút coi!
Hai đứa chúng nó không tin vào mắt ḿnh nữa. Một bao gạo. Một túi lớn đầy thức ăn. Toàn là thức ăn mà từ trước đến giờ chúng chỉ được nh́n thấy chứ chưa bao giờ được đụng vào. Chưa hết. Mỗi thằng con được một ổ bánh ḿ thịt to tướng. Chà, mùi thịt heo quay mới ngon làm sao! Những miếng thịt béo ngậy kẹp trong ổ bánh chỉ mới nh́n thấy thôi nước bọt đă tuôn xối xả. Chúng ăn ngấu ăn nghiến. Một là v́ đói bụng. Phần khác là do thèm khát từ lâu rồi.Vừa ăn vừa hít hà khoái trá. Hôm nay chúng được đổi đời chắc. Chỉ một loáng sau ổ bánh ḿ to kềnh đă hết sạch. Chúng nuối tiếc mùi vị thơm ngon của bánh nên đưa tay lên mũi ngửi ngửi rồi nh́n nhau cười thích chí.
Trong lúc đó, chị Hai chúng lui cui trong bếp làm cơm. Mùi xào nấu thơm phức bay khắp nhà- đúng hơn là bay khắp cái lều tranh ọp ẹp. Mũi hai đứa cứ hỉnh lên mà hít hương vị thơm tho đó cho đầy bao tử mới vừa lưng lửng.
Sáng hôm sau, lúc thức dậy, cả nhà không thấy cô đâu. Ba cô gọi lớn:
- Con Hai đâu bay?
Gọi mấy lần mà không có tiếng trả lời.
- Chắc chỉ đi bán vé số tiếp rồi đó, ba.
Thằng Ba đoán. Nó xuống bếp lục cơm nguội ăn để đi học. Nó nh́n thấy trên cái bàn ăn xộc xệch có một mảnh giấy. Nó cầm lên đọc. Bỗng nó la to:
- Ba ơi! Chị Hai đi t́m việc làm rồi nè.
- Sao mày biết?
- Chỉ viết giấy để lại mà.
Nó cầm tờ giấy le ncho ba nó coi.
Thưa ba má,
Con lên thành phố kiếm việc làm đây. Nhà ḿnh nghèo quá con chịu không nổi nữa. Con để lại một ít tiền để ba đưa má đi bệnh viện và đóng tiền học cho thằng Ba và thằng Út. Ba má đừng lo ǵ cho con. Con lớn rồi khắc biết tự lo liệu.Con sẽ cố gắng làm việc để gia đ́nh mính thoát khỏi cảnh nghèo túng.
Hai em, Ba và Út,
Ở nhà phải săn sóc ba má cẩn thận nghe không và chăm chỉ học hành đó. Đừng để chị Hai này thất vọng nha.
Đọc xong lá thư, ba cha con rươm rướm nước mắt. Tự nhiên căn nhà trống vắng hẳn ra. Hai đứa đi học mà ḷng buồn tiu nghỉu.
II
Đó là một ṭa cao ốc. Cô được người thanh niên dẫn lên một gian pḥng ở lầu năm. Khi cô bước vào th́ thấy có năm cô gái trạc tuổi cô. Họ đă đến đây từ mấy ngày trước. Tất cả đều gốc gác nông dân như cô. Tuy không ai hỏi ai, nhưng tất cả đều hiểu hoàn cảnh của nhau. V́ cùng một hoàn cảnh, nên họ dễ dàng làm quen và cảm thông nhau. Những ánh mắt ngơ ngác, xa buồn nh́n nhau chia sẻ.
Đây không phải là nơi để ở. Nó là một pḥng giam mới đúng. V́, cánh cửa sắt dẫn lên lầu vội vàng khóa lại khi cô bước lên bậc thang cuối cùng dẫn vào pḥng. Tiếng cửa sắt rít lên nghe rợn tóc gáy. Sáu con người ra vào,vào ra trong dáng bộ thiểu năo. Nỗi lo sợ hiển hiện trong ánh mắt họ. Tương lai rồi ra sao? Ai cũng mong sẽ được đổi đời, thoát kiếp nghèo khổ. Thế nhưng, con đường phía trước vẫn c̣n mịt mù, cho dù họ đă được nghe người ta hứa hẹn rất ngon ngọt.
Riêng cô, ḷng áy náy không nguôi. Không biết bây giờ bệnh t́nh má cô như thế nào? Cô đi rồi, ai chăm sóc cho bà? Ba cô nữa. Ông nào khỏe mạnh ǵ cho cam. Làm lụng tối ngày mà ăn uống th́ thiếu thốn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa ông cũng sẽ lâm bệnh thôi. Người nghèo đă không đau ốm th́ thôi, mà đau ốm rồi th́ y như rằng toàn là bệnh nặng không thôi. Số tiền người ta ứng trước cho cô đó đâu có thấm tháp ǵ, chỉ như gió vào nhà trống. H́nh ảnh người phụ nữ mà cô gặp hôm ấy vẫn chưa mờ phai trong tâm trí cô. Người ấy đă như một vị tiên hiện ra đúng lúc gia đ́nh cô lâm vào cảnh cùng quẫn tột cùng.
Cô đi như người không hồn. H́nh ảnh tăm tối của gia đ́nh cứ bám chặt từng bước chân. Đi đâu? Cô chẳng biết. Chỉ biết rằng cứ đi, cứ đi để không phải nh́n thấy người mẹ đớn đau trên chiếc giường ọp ẹp; để không phải nghe thấy những tràng ho kinh thiên động địa của bà; để không phải nghĩ tới người cha già hom hem đang cặm cụi trên ruộng muối ; để không phải nghĩ đến hai thằng em khốn khổ, người cứ gầy đét như que củi v́ thiếu ăn. Tóm lại, cô như con đà điểu chúi mũi vào đụn cát để mong thoát khỏi móng vuốt của cọp dữ đang đứng sát nách.Chỉ trong gang tấc thôi là những chiếc vuốt nhọn hoắt sẽ vươn ra, bấu chặt vào con vật khốn khổ, rồi những chiếc răng lóng lánh ánh mặt trời của chúa sơn lâm sẽ thong dong nhấm nháp từng miếng thịt của nó trong niềm khoái cảm vô biên. Thế là đà điểu sẽ biến mất trên mặt đất này. Và cô cũng suưt biến đi như vậy.
Cô ngă sóng soài trên mặt lộ. Tai cô nghe như có tiếng người thét:
- Mắt mù hả? Đi với chả đứng!
Và cô chợt tỉnh. Lúc ấy cô mới biết ḿnh, do quá suy nghĩ nên đă không nh́n thấy một chiếc xe Honda đang ngon trớn chạy tới. Thế là người ta đụng vào cô. May mà chủ nhân chiếc xe ấy là phụ nữ nên vận tốc không cao và v́ vậy mà cô chỉ bị xây sát chút đỉnh. Cô lồm cồm ḅ dậy và lúng túng xin lỗi chị ta. Người phụ nữ định quát mắng kẻ bất cẩn thêm một ít nữa cho hả dạ, nhưng nh́n vẻ mặt xanh mét và ủ rũ của cô, bà ta nín thinh. Bà ta tỏ vẻ ân cần:
- Em có sao không? H́nh như em đang bịnh hả?
Cô buồn bă lắc đầu. Người phụ nữ dựng xe vô lề, giúp cô phủi đất cát dính vào quần áo. Chị ta ngỏ ư mời cô vào cái quán cóc gần đó uống nước. Cô tần ngần. Người phụ nữ nhanh tay kéo cô vào và nhắc ghế cho cô ngồi. Chị ta im lặng ngắm nghía cô hồi lâu, rồi gật gù ra vẻ thích thú. Chị ta kêu hai ly nước.
Cô vẫn cúi gầm mặt xuống trước cái nh́n soi mói của người lạ. Cô chẳng hiểu ư nghĩa của cái gật gù kia như thế nào. H́nh ảnh tương lai đen tối của gia đ́nh vẫn không ngớt ám ảnh cô. Cô c̣n ḷng dạ nào mà ăn với uống.
- Uống nước đi, em!
Tiếng người lạ giục giă. Không biết chị ta đă mời cô mấy lần rồi.
- Em có tâm sự buồn hả? Có thể kể cho chị nghe được không? Nói ra cho nhẹ ḷng đi, em! Chị có thể giúp ǵ được cho em?
Những câu nói êm dịu cứ rót vào tai cô. Và chợt nhiên, cô có cảm giác rằng người lạ này có thể giúp cô thoát ra khỏi đêm tối mịt mùng đang vây bủa cô. Thế là cô trần t́nh hết mọi sự cho chị ta nghe.
- Chà! Hoàn cảnh em thật tội nghiệp! Chị sẽ cố gắng giúp em...
Chị ta ngưng nói và tḥ tay vào trong giỏ xách, rút ra một cái bóp dày cộm. Không đếm, chị ta giúi vào tay cô một xấp tiền mới cáu cạnh, toàn giấy 500 ngàn. Mắt cô hoa lên. Sao lại thế này nhỉ? Ḿnh có mơ không? Cô đâm hoảng. Cô đẩy nhanh xấp tiền ra:
- Em không dám nhận đâu! Nhà em nghèo lắm, biết bao giờ mới trả được cho chị.
- Em đừng băn khoăn về chuyện đó. Khi nào em đi làm được tiền th́ trả cho chị.
- Nhưng, em biết kiếm việc ở đâu? Tŕnh độ văn hóa không có th́ khó kiếm việc lắm, chị ạ.
- Hay để chị giúp em?
- Thật không chị?
- Chị nói được là được mà.
Chị ta rút từ trong túi xách ra một cuốn sổ tay, xé một tờ, rồi viết viết cái ǵ trên đó. Xong, chị ta trao cho cô và nói:
- Đây là địa chỉ của chị. Khi nào cần chị giúp th́ đến đó. Chị luôn sẵn sàng. Thôi, bây giờ em về nhà lo cho ba má và các em đi! Chị có việc gấp cần phải đi. Nhớ nhé! T́m chị nhé!
Nói xong, chị đứng lên,trả tiền nước và nổ máy. Chiếc xe lao đi trong nỗi bàng hoàng của cô. Cô đưa tay dụi mắt nhiều lần để biết rằng ḿnh không nằm mơ. Cô vơ vội lấy cọc tiền và đi như chạy về nhà.Chiều hôm ấy, cô đến t́m người phụ nữ kia. Và giờ phút này, cô đang có mặt tại đây.
Sau hơn một tháng ăn không ngồi rồi trong trạng thái bất an, một buổi sáng nọ, cánh cửa sắt cầu thang bỗng kêu rít lên. Sáu cô thôn nữ hồi hộp lắng nghe động tĩnh. Hằng ngày, họ nhận được những hộp cơm qua khe hở của cánh cửa sắt này, sau khi có tiếng gọi: “ Cơm! Cơm! Cơm!”. Đằng sau cánh cửa sắt ấy luôn luôn tức trực bộ mặt lạnh lùng của những người đàn ông to con lúc nào cũng đeo kính đen- bất kể ngày hay đêm. Nếu có ai nêu thắc mắc bao giờ được kêu đi làm th́ chỉ nhận được những cái lắc đầu tàn nhẫn. Nếu cứ gạn hỏi măi th́ sẽ được nghe tiếng quát tháo: “Hăy chờ! Sắp có rồi!”. Cái điệp khúc gắt gỏng ấy lúc ban đầu là niềm hy vọng chứa chan của các cô; nhưng lâu dần, nó trở thành nỗi hăi sợ khủng khiếp. Một mảng tối dữ dằn ám ảnh, đe dọa họ. Đă có những tiếng sụt sùi … Đă có những dự tính bỏ trốn… Cho nên khi nghe tiếng cửa sắt rít lên, mọi con mắt đều đổ dồn vào cái lối đi hẹp đó. Trái tim họ không thôi th́nh thịch…
Xuất hiện nơi bậc thang cuối của tầng lầu là người phụ nữ hôm trước cô đă gặp. Thế nhưng, vẻ hiền hậu và giản dị kia không c̣n nữa. Trước mặt cô lúc này là một người đàn bà diêm dúa, son phấn ḷe loẹt, nữ trang quấn đầy quanh cổ, quanh đôi cánh tay, miệng ph́ phèo điếu thuốc ba số. Theo chân bà ta là một lũ đàn ông mặt mày bặm trợn, kính đen phủ kín đôi mắt. Khi người phụ nữ đến trước cửa gian pḥng th́ bọn họ lập tức tản ra các ngả, từ chân cầu thang cho đến hai đầu hành lang.
Bà ta vào pḥng, miệng đon đả:
- Chào các em! Các em khỏe mạnh chứ?
- Dạ, chào chị ạ.
- Chắc các em nóng ruột lắm nhỉ? Thôi, các em ngồi xuống đi! Chị em ḿnh tâm sự một lúc.
Bà ta đưa cặp mắt sắc lẻm nh́n mấy con cừu tội nghiệp. Mười hai đôi mắt cụp xuống nh́n mấy ngón tay vụng dại run run vân vê gấu áo. Đă có mấy cặp mắt rơm rớm. Sau mấy phút im lặng như đủ để uy hiếp tinh thần đối thủ, bà ta hắng giọng:
- Chị muốn để cho các em có thời gian ngủ nghỉ cho lại sức, và nhất là chị ráo riết t́m nơi chốn nương thân tốt lành cho các em. Hôm nay th́ vận may đă đến với các em rồi.
Kèm theo câu nói là nụ cười nở trên môi bà ta:
- Chiều nay, các em sẽ được gặp mặt những người bạn đời nước ngoài của các em.
Có tiếng x́ xào nổi lên:
- Nhưng tụi em đến đây là để xin việc làm, chứ có muốn lấy chồng người nước ngoài đâu.
- Th́ lấy chồng người nước ngoài để có cơ hội đi làm ăn xa. Mà có đi làm ăn xa th́ mới kiếm được nhiều tiền chứ. Tiền đô đó nha.Chị nói thiệt đó.
Im lặng…Nhận thấy bấy nhiêu đó đă đủ đè bẹp đối thủ, bà đứng lên:
- Vậy, lát nữa đây sẽ có người đến đây giúp các em trang điểm. Các em, nếu trang điểm vào th́ sẽ không kém ǵ hoa hậu đâu. Chị đă thấy nơi các em tố chất của hoa hậu rồi. Và, hôm nay, để thưởng công chờ đợi của các em, chị sẽ đăi các em một chầu thật xôm tụ.
Nói xong, bà ta ra về. Khi cánh cửa sắt rít lên ken két và tiếng ổ khóa kêu ‘ tách” th́ trong pḥng diễn ra một cảnh hết sức chộn rộn. “ Thế này là thế nào?”, những tiếng kêu uất nghẹn bùng lên cùng với những tiếng khóc than thảm thiết. Thế nhưng cũng có những ánh mắt sáng lên niềm vui hy vọng.
Cô con gái xứ Cần Giờ nằm lịm ở một góc giường. Nước mắt cô chan ḥa. Khi gặp người phụ nữ ở quê, cô chỉ được hứa hẹn là sẽ có một việc làm lương cao ở thành phố để cô có khả năng giúp đỡ gia đ́nh, cho nên cô đă ra đi trong khấp khởi về một tương lai tươi sáng cho gia đ́nh cô. Ai ngờ! Biết làm sao bây giờ? Vai cô rung lên …rung lên…Có bàn tay ai đó đặt trên vai cô:
- Thôi, nín đi! Khóc lóc nào có ích ǵ. Tụi ḿnh bây giờ là cá nằm trên thớt. Cứ b́nh tĩnh đợi thời cơ rồi sẽ tính tiếp.
Câu an ủi của người bạn đồng cảnh ngộ vẫn không đủ sức thuyết phục cô. Cô vẫn khóc rưng rức. H́nh ảnh những người thân yêu trong gia đ́nh hiện ra rơ mồn một trong trí óc cô. Nếu cô đi xa th́ họ sẽ ra sao? Liệu hai thằng em có đủ sức để cáng đáng việc gia đ́nh không? Thằng em kế cô năm nay học lớp chín, mười lăm tuổi, c̣n thằng Út mới học lớp sáu, mười một tuổi. Cả hai chỉ bé như mấy đứa trẻ c̣i cọc. Bệnh t́nh má cô lúc này ra sao? Ba đă đưa má đi bệnh viện chưa?Chắc số tiền cô để lại giờ cũng chẳng c̣n bao lăm. Phải làm sao đây? Chấp nhận số phận may rủi ư? Chuyện đă đến nước này th́ dù không muốn cũng không thể thoát ra được. Bọn họ canh chừng gắt gao quá. Muốn thoát không phải việc dễ.
- Xuống ăn cơm, mấy em!
Người đàn bà lúc ban sáng lại xuất hiện bên ngoài pḥng với lời mời thân thiện. Phải đợi cho bà ta nói đến lần thứ ba th́ các cô mới uể oải đi ra. Không phải họ làm cao. Họ vẫn c̣n choáng váng về những lời nói của bà ta lúc sáng. Cô cũng đành phải theo chân các bạn đi xuống.
Pḥng ăn ở dưới tầng hai. Đó là một pḥng khá rộng, rộng hơn căn pḥng các cô đang ở. Cách bài trí khá đẹp mắt. Giữa pḥng là một bàn tṛn lớn, trên bày la liệt nhiều món ăn- chắc là ngon và đắt tiền. Bữa ăn hôm nay khác một trời một vực với những hộp cơm mà các cô nhận được mỗi ngày từ hơn một tháng nay. Dưới chân tường gần cửa ra vào có kê một cái bục gỗ, giống như bục gỗ trong các lớp học, nhưng bề ngang th́ lớn hơn.
Mọi người ngồi vào bàn. Tuy đói bụng, nhưng hầu như chẳng ai tha thiết ǵ với việc ăn uống. Bà ta phải giục giă hoài, thiếu điều muốn bẳn gắt. Vừa gắp thức ăn cho từng người, bà vừa giả lả dỗ dành. Bà ta cười nói huyên thuyên, khen cô này một câu, chọc cô khác một câu.Thế nhưng cù mà chẳng ai cười nên bà ta đành thay đổi chiến thuật bằng những lời ủi an, động viên. Rồi bữa ăn cũng trôi qua trong nhọc nhằn.
- Bây giờ các em lên pḥng nghỉ ngơi. Độ một tiếng nữa chị sẽ cho người gọi xuống để trang điểm và học tập cách đi đứng.
Khi các cô lên đến pḥng th́ tiếng cửa sắt cầu thang đóng lại đánh “ sầm” một tiếng. Bầu không khí căn pḥng thật nặng nề. Chẳng ai nói với ai một lời. Ai cũng nặng trĩu tâm tư.
Cô lại thổn thức. Cô lẩm bẩm gọi: “Má ơi! Ba ơi!” … Cô mơ hồ nghe bên cạnh ḿnh cũng có những tiếng khóc ấm ức.
Bọn cô lại được gọi xuống. Vẫn là pḥng ăn lúc trưa, nhưng bây giờ có bày thêm nhiều ghế nhựa mới. Chúng được xếp thành h́nh chữ u, quay về phái cái bục gỗ. Cái bàn ăn xếp gọn vào một góc. Trên mặt bàn la liệt lọ, chai, son phấn… Có mấy cô gái nhỏ tuổi hơn các cô một chút. Họ ăn mặc rất mát mẻ: áo hai dây mỏng dính, quần lửng lưng thật trễ. Mỗi lần họ cúi xuống th́ tất cả những ǵ ở bên trong đều phơi bày ra hết, như họ chẳng mặc ǵ cả.Tóc họ nhuộm vàng, nhộm đỏ. Nét mặt họ trông thật vui tươi. Họ luôn miệng ca hát. Những bài hát Việt xen với những bài hát ngoại. Từ người họ toát ra mùi thơm ngào ngạt. Da họ trắng như trứng gà bóc. Nh́n nước da của họ, các cô thôn nữ chợt thấy ḿnh quê mùa làm sao! Các cô đâm ra ngượng ngùng. Các cô nh́n họ với cặp mắt thèm thuồng. Gái thành phố có khác.
Bà chủ bước vào, miệng tươi như hoa. Mấy cô gái thành phố dáng chừng rất quen biết bà ta nên vẫn cười đùa thoải mái. Bà ta nói với họ:
- Các em giúp chị ma-ki-nhê cho mấy em này nhé! Các em ráng làm sao cho mấy em này đẹp như hoa khôi cho chị nghe!
- Dạ, nghề của tụi em mà! Có điều chị phải chi đẹp a!
- Yên chí đi! Chị sẽ chi đẹp mà! Chị em ḿnh làm ăn lâu dài chứ bộ.
Họ cười tíu tít với nhau. Và công việc trang điểm bắt đầu. Họ làm việc rất tỉ mỉ. Trước kia, lúc c̣n ở quê, mỗi lần có hội hè, đ́nh đám hoặc cưới xin, các cô cũng tập tành trang điểm, nhưng chỉ qua loa thôi, v́ gái quê nào rành việc này. Khi công việc xong xuôi, cả bà chủ lẫn mấy cô thợ đều tấm tắc khen các cô thôn nữ. Bà chủ bảo họ:
- Các em đến soi gương xem có nhận ra ḿnh nữa không.
Các cô kéo nhau đến đứng trước gương. Quả thật, các cô đă hóa thân thành người khác rồi. Các cô không c̣n nhận ra chính ḿnh nữa. Đúng là “người tốt v́ lụa, lúa tốt v́ phân”. Bây giờ cô gái Cần Giờ mới hiểu ra ư nghĩa của cái gật gù của bà chủ trong lần gặp mặt đầu tiên. Trong một thoáng mà bà ta đă nhận ra nơi cô có những nét đẹp trời cho. Một cô tiên ẩn ḿnh trong lớp vỏ một cô gái quê nghèo nàn. Riêng cô, h́nh như cô cũng đă nhận ra điều đó, lúc cô mới bắt đầu dậy th́. Cô thường bắt gặp những ánh mắt là lạ của mấy anh thanh niên trong ấp nh́n cô.Những lúc đó, cô thấy trong người nóng ran. Và cô phải rảo bước thật nhanh để tránh những cặp mắt không mấy trong sạch kia. Cô không dám nh́n ḿnh lâu. Bỗng nhiên, cô cảm thấy toàn thân nổi gai ốc. Không phải v́ thấy ḿnh đẹp ra, mà v́ cô sợ hăi. Cô sợ cái tương lai bấp bênh đang chờ đón cô. Không biết rồi ra cái thân xác này của cô sẽ như thế nào?
Sau phần trang điểm là phần tập luyện cách đi đứng. Mỗi cô được phát cho một miếng giấy h́nh tṛn, trên đó có ghi một con số. Miếng giấy này có xỏ một sợi dây nho nhỏ màu hồng. Mỗi cô nhận một số và đeo nó vào cổ tay.Lần lượt từng cô bước lên bục, đi tới đi lui. Từ lúc bước lên cho đến khi đi xuống, đi qua đi lại đều phải tuân theo sự chỉ dẫn rất nghiêm ngặt của bà chủ. Tất cả phải uốn éo thân ḿnh như các người mẫu biểu diễn thời trang. Cuộc tập dợt tiến hành rất lâu, rất tỉ mỉ, sửa tới sửa lui từng động tác. Cuối cùng th́ mọi sự cũng tốt đẹp. Mồ hôi mồ kê vă ra như tắm. Bà chủ cho phép các cô ngồi nghỉ trong ṿng nửa tiếng để tiếp tục luyện tập ṿng hai- như lời bà chủ nói.
- Như chị đă nói với các em hồi sáng, chiều nay các em sẽ ra mắt người chồng nước ngoài của các em. Các em có được họ chọn hay không là do nơi thiện chí của các em. Lấy chồng ngoại quốc thời buổi này là ước mơ của biết bao cô gái nghèo, v́ chỉ có con đường này mới giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo cùng cực đă đeo bám họ từ đời nọ sang đời kia.
Nói xong, bà ta im lặng một lúc lâu như có ư cho các cô thấm hết những ǵ mà bà muốn ám thị họ. Quả vậy, trong ánh mắt các cô dường như đă có sự tán đồng với bà chủ, cho dù mới hồi sáng họ đă phản đối. Đây là những cô gái quê nghèo khổ. Họ bỏ làng ra đi chỉ với mục đích duy nhất là t́m một con đường dẫn họ tới cuộc sống sung túc ở tương lai. Cho nên, khi nghe bà chủ nói như thế này, ḷng họ đă xuôi chiều. Họ im lặng là để biểu đồng t́nh với bà. Khi thấy những con mồi đă cắn câu, bà ta lại tiếp tục:
- Để được chọn, các em phải làm theo yêu cầu của người ta. Mà yêu cầu của họ không có ǵ khó khăn cả.Và cũng không có ǵ là vô lư. Các em đă từng đi mua hàng rồi nên chắc các em cũng thừa biết rằng ta có quyền lựa chọn món hàng ta muốn mua. Và ta chỉ mua món hàng ta ưng ư nhất.V́ thế, các em phải tuyệt đối làm theo yêu cầu của khách hàng. Các em đang làm kinh doanh mà. Đúng không các em? Đây là yêu cầu của khách hàng: các em phải hoàn toàn khỏa thân trước mặt họ.
Nghe đến đây tất cả đều giăy nảy lên. Mặt ai nấy nóng bừng. Trời đất! Sao quá quắt thế? Cứ tưởng tượng đến những cặp mắt cú vọ xăm xoi cơ thể trần truồng của ḿnh, các cô xấu hổ đến chết. Không thể được! Không thể được! Những tiếng phản đối râm ran.
Bà chủ vẫn tỏ ra điềm tĩnh. Đợi cho sự xúc động của các cô lắng xuống, bà ta lại tiếp tục nhỏ nhẹ:
- Các em nên nhớ là các em đang đi buôn bằng cái vốn trời cho. Đời là một cái chợ khổng lồ. Tất cả mọi thứ - từ vật chất đến tinh thần- đều được mua bán ṣng phẳng. Các em là người lương thiện. Các em buôn bán món hàng của chính các em. Vậy th́ có ǵ là sai quấy đâu. Các em đâu biết rằng có những kẻ buôn bán những thứ chúng đă ăn cắp, ăn cướp của người khác nhưng chúng vẫn nhởn nhơ như không; mà xă hội vẫn cho chúng là lương thiện. Chưa hết, lại có những kẻ c̣n bán nước cầu vinh nữa ḱa. Lịch sử đă chứng minh rơ ràng điều đó. Vậy, các em đừng áy náy, đừng lo lắng, đừng băn khoăn ǵ cả.Các em chỉ làm công việc tiếp thị thôi mà. Các em chỉ chứng minh cho khách hàng của các em biết rằng món hàng mà các em rao bán là hàng thật 100%. Nếu cá em đồng ư với chị th́ hăy cởi hết quần áo ra!
Im lặng…Bà chủ đưa mắt nh́n từng người. Cái nh́n thật sắc. Các cô nh́n nhau… Lưỡng lự…Rồi có cô đưa tay cởi cúc áo…Một cô…hai cô…ba cô…Bà chủ mỉm cười khuyến khích. Áo ngoài, áo lót. Những bộ ngực thanh tân được thoát ṿng kiềm tỏa kiêu hănh vươn lên dưới ánh mặt trời. Tiếp đến, các cô đưa tay nắm lấy cạp quần. Ngại ngần… Rồi nó cũng được kéo xuống. Quần ngoài, quần trong. Những thân h́nh vệ nữ cuồn cuộn sức sống. Các cô vội vă che chắn bằng mớ áo quần mới cởi ra. Mặt các cô nóng rần rật. Không ai dám nh́n ai. Tất cả cứ cúi đầu xuống, hai bàn tay vẫn không ngừng che chắn phần thân thể lơa lồ. Bà chủ lập tức phát cho mỗi cô một chiếc khăn tắm.Các cô nhanh chóng quấn khăn quanh ḿnh để đỡ mắc cở. Rồi, từng cô một lên bục diễn tập. Lần này, các cô phải bỏ khăn ra, đi đi lại lại, uốn éo thân ḿnh.Tuy nhiên, các cô vẫn chưa hết ngại ngùng khiến bà chủ phải can thiệp:
- Đă nói là tiếp thị th́ phải phơi bày cho hết những đường nét của cơ thể chứ, nhất là những nơi nhạy cảm. Đó là nơi thu hút sự thèm khát của giống đực nhất.
Rồi bà ta đứng trên bục, biểu diễn những động tác gợi dục cho các cô xem. Các cô thẹn đến chín cả người. Bỗng chuông điện thoại reo. Bà ta nhấc máy nghe. Nghe xong, bà ta nói với các cô:
- Khách sắp đến rồi. Bây giờ các em sang pḥng bên cạnh chờ. Khi nào có người đến gọi th́ các em trở lại đây để “chào hàng”.
Các cô luống cuống đi theo sự hướng dẫn của tên đàn ông lực lưỡng sang pḥng kế bên. Tim đập th́nh thịch. Không ai nói với ai nửa lời. Riêng cô, cô biết rằng từ giờ phút này, đời cô đă ngoặt sang một hướng mới. Lành ít, dữ nhiều. Mắt cô đăm đăm nh́n vào khoảng không trước mặt. Cô không thấy ǵ ngoài một màn đen u ám. Có lẽ những người bạn kia cũng đồng cảm giác như cô. Họ nín thinh.Sự nín thinh đầy cam phận.
Cánh cửa pḥng mở ra. Không đợi nhắc nhở, các cô rụt rè đi sang pḥng cũ. Tại đây, các cô thấy lố nhố những khuôn mặt đàn ông. Họ ngồi kín mấy dăy ghế. Đủ lứa tuổi. Đủ loại h́nh dáng. Phần lớn tóc đă hoa râm. H́nh như có vài người khuyết tật. Khi thấy các cô bước vào, họ vỗ tay reo mừng. Những tiếng x́ xồ nổi lên mỗi lúc một nhiều hơn. Những bàn tay chỉ trỏ cùng với những tràng cười chẳng lịch sự chút nào.
Sáu cô thôn nữ nép ḿnh vào bức tường gần cái bục gỗ. Tay các cô cố gắng giữ cho chiếc khăn không bị tuột. Mặt hướng hết vào tường. Các cô không hiểu lũ đàn ông kia đang b́nh phẩm như thế nào về ḿnh, v́ họ nói tiếng Tàu. Đây là những người Đài Loan. Họ đến Việt Nam để kiếm vợ.
Rồi, theo lệnh của bà chủ, các cô bắt đầu công việc “ tiếp thị” khách hàng. Lần lượt từng cô một bước lên bục, sau khi đă trút cái khăn khỏi người. Những tiếng “ hí”, “ hố”…của lũ đàn ông Đài Loan vang lên khiến cho các cô luống cuống, sợ hăi. Bước chân của các cô không vững nữa. Có cô suưt té. Cảnh tượng này càng làm cho bọn đàn ông kia thêm phần thích thú. Bọn họ bắt đầu chuyển động. Họ tiến lên bục gỗ để nh́n cho rơ. Có tên c̣n lấy tay xoa xoa nắn nắn trên người các cô. Những cái máy chụp h́nh liên tục nhấp nháy. Rồi bọn họ b́nh phẩm, bàn tán xí lo xí lô.
Cô là người lên sau cùng. Tim cô như thót lại. Lúc đứng ở dưới,cô đă có ư nghĩ trốn chạy. Cô cảm thấy tủi nhục quá, xót xa quá. Thấy những bàn tay của lũ đàn ông sờ nắn từng bộ phận trên cơ thể các bạn, cô sợ đến phát run. Tấm thân trong ngọc trắng ngà của cô chưa hề bị xúc phạm.Thế mà hôm nay…Chợt nhiên nước mắt cô tuôn rơi xối xả. Cô đứng như trời trồng. Bà chủ phải đến tận nơi đẩy cô lên bục. Khi chiếc khăn tắm rơi xuống, cả căn pḥng bùng lên một tràng vỗ tay. Phải nói thêm rằng cô là người đẹp nhất trong sáu cô. Cô cứ quay mặt vào trong. Bà chủ nhắc: “Quay ra đi, em!”. Cô ngại ngùng quay ra. Phía dưới, lũ đàn ông ngồi đực mặt ra. Bà chủ đắc ư cười. Rồi bỗng nhiên ồn ào những tiếng ghế xê dịch. Những bước chân dồn dập tiến về phía cô. Những bàn tay th́ nhau chạm vào cô. Cô run bắn người lên, cố thu ḿnh lại. Bỗng có một tên quỳ xuống áp mặt vào vùng tam giác của cô. Cô vội vă đẩy hắn ra và chạy bay xuống. Mặt cô tái mét. Thật nhanh, cô lấy khăn quấn vào người và nép vào bạn như cầu xin sự che chở.
Buổi “ tiếp thị” hàng chấm dứt. Các cô trở về pḥng cũ.Đêm hôm ấy, cô đă tắm rửa rất kỹ càng mà vẫn không gột hết sự ghê tởm trong óc cô. Cô nằm trên giường, mắt mở chong chong. Tủi quá!
III
Cô về “nhà chồng” năm ngày sau. Cô nhất định chỉ vào ở khách sạn với “chồng” khi nào cô nhận được thư của người nhà báo đă nhận được tiền bán thân của cô. Không biết họ bán các bao nhiêu, chỉ biết rằng năm cô kia, mỗi cô được 2000 đô. Riêng cô, được 2500 đô. Cô lại yêu sách với “chồng” đ̣i thêm 2000 đô nữa. Bà chủ cuối cùng phải chấp nhân yêu cầu của cô, bởi v́ “nếu không th́ tôi sẽ tự tử”, cô đă cương quyết nói với họ như thế. Ngay ngày hôm sau, họ cho người về quê mang theo số tiền mà cô đă kiếm được. Buổi chiều, họ mang đến cho cô một tờ giấy học tṛ, trên đó thằng em kế cô viết rằng đă nhận được đủ số tiền với chữ kư của nó. Tuồng chữ của thằng em cô cô biết rất rơ, nên cô không lo bị giả mạo.
Giờ đây, cô đang ngồi trong ngôi nhà cũ kỹ của gia đ́nh “chồng”. Họ sống theo chế độ đại gia đ́nh gồm cha mẹ chồng ( đă ngoài 80 ), anh và em trai “chồng”cùng hai người phụ nữ là vợ của hai anh em “chồng” (cô biết như vậy là qua thứ ngôn ngữ bằng tay của “chồng” cô)Ngoài ra, c̣n phải kể đến mấy đứa cháu của “chồng” cô nữa. Chúng đă lớn, đă đi làm xa, chỉ thỉnh thoảng mới về.Và có vẻ như chúng chẳng màng đến sự có mặt của cô trong căn nhà này. Những người đàn ông nh́n cô với ánh mắt rất kỳ lạ. Tất cả những ánh mắt đó đều toát lên dục vọng ghê tởm. Họ bàn tán ǵ với nhau và bật cười rất khả ố. Ngay cả “ ông già chồng” cũng tỏ ra cợt nhả với cô.Ông ta cứ t́m cơ hội để chạm vào người cô. Sự việc này khiến cô nhớ lại đêm đầu tiên ở trong khách sạn với “ chồng”. Anh ta coi cô như một món đồ chơi. Suốt mấy đêm liên tiếp, y dày ṿ cô không chút nương tay. Hắn bày ra rất nhiều chiêu quái dị. Cho đến lúc ngồi với mọi người quanh bàn ăn, cô vẫn c̣n sợ hăi. Hễ màn đêm buông xuống là cô lại lo sợ. Riêng “ bà già chồng” và bà chị dâu cả th́ nh́n cô bằng ánh mắt tŕu mến và tỏ ra thương cảm cô.Với cô th́ như thế, nhưng với cánh đàn ông th́ khác. Hai bà này nh́n bọn họ bằng ánh mắt căm ghét. Hai bà nói ǵ đó với bọn đàn ông khiến cho bọn họ nổi giận đùng đùng. Cô có linh cảm đă rơi vào một ổ quỷ. Quả vậy, những ngày sau đó, cô trở thành vợ của tất cả lũ đàn ông trong nhà này. Bọn chúng thay nhau hăm hiếp cô bất kể lúc nào chúng muốn. Bơ vơ chốn đất khách quê người, cô đành phải cắn răng chịu đựng. Cô đă trở thành một thứ nô lệ t́nh dục. Sức khỏe cô cứ kém dần đi. Nhiều lúc cô có ư nghĩ tự vẫn.
Một buổi sáng thức dậy, cô nghe bên ngoài có tiếng căi vă. Trận đấu khẩu cứ mỗi lúc một gay go thêm. Cô không hiểu họ nói với nhau những ǵ. H́nh như cô nghe tiếng của bà già “ chồng” và bà chị dâu cả. Hai người đàn bà này đang chửi bới những người đàn ông rất thậm tệ. Cô đoán vậy v́ âm thanh tiếng nói của họ gay gắt lắm. Rồi cô nghe những tiếng đập bàn, tiếng đồ đạc bị đổ vỡ; lại có tiếng thét của hai người đàn bà kia. Phải có đến cả tiếng đồng hồ th́ cuộc căi cọ mới chấm dứt. Căn nhà im ắng.Có lẽ cánh đàn ông đă bỏ nhà đi đâu đó.
Cô nằm đó và lắng nghe tê tái xâm chiếm cơi ḷng. Cô nhớ gia đ́nh, nhớ làng quê yêu dấu. Cô nhớ bến phà B́nh Khánh, nhớ những xấp vé số, những người bạn nghèo khổ quê cũ…Tất cả đă xa rồi, xa lăng lắc, không biết đến bao giờ cô mới được gặp lại những bóng h́nh thân yêu ấy. Bây giờ ba má và hai đứa em ra sao? Má đă khỏi bệnh chưa? Ba c̣n phải dăi nắng dầm mưa đến bao giờ nữa? Thằng Ba và thằng Út mai này sẽ như thế nào? Chúng có cơ hội để học hành đến nơi đến chốn hay không? Cô muốn chết cho rảnh nợ, nhưng khi nghĩ đến những người thân yêu ruột thịt nơi quê nhà th́ cô lại muốn sống. Cô phải sống. Nhất định cô phải sống. Ba má và hai em là động lực thúc đẩy cô phải vượt qua những đớn đau, tủi nhục để trở về bên họ. Cô hy vọng ḷng thành của cô sẽ được trời cao thấu hiểu mà phù hộ, che chở cô và giúp cô thoát ra khỏi chốn địa ngục này. Trong tận cùng của sự cô đơn, nước mắt cô tuôn rơi…tuôn rơi…Những đớn đau thể xác cùng những tủi nhục tinh thần đă khiến cho cô cứ ngày một yếu dần đi. Chẳng có ai đoái hoài đến cô hết. Cô chỉ là món đồ chơi của lũ người mất hết nhân tính. Trước cô đă có bao nhiêu thôn nữ nghèo khổ ở Việt Nam phải lâm vào t́nh trạng bi đát như thế này? Rồi sau cô sẽ c̣n bao nhiêu người nữa? C̣n năm người bạn cùng pḥng với cô bây giờ ở đâu? Họ có phải chịu nhục nhă như cô không? Cầu mong cho họ không bị rơi vào hoàn cảnh như cô hiện giờ.
Trong lúc hồn cô rối bời như mớ ḅng bong th́ cánh cửa sịch mở. Cô giật ḿnh v́ nghĩ rằng bọn khốn nạn lại bắt đầu hành hạ cô. Cô run lên sợ hăi. Cô rúc đầu vào trong mền để khỏi phải nh́n thấy những bộ mặt người mà mang dạ thú. Cô nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện với nhau. Tiếng đàn bà. Cô nhè nhẹ ló đầu ra. Cô thấy bà già “ chồng” và bà chị dâu cả đang tiến đến giường cô. Cô vờ nhắm mắt ngủ. Bà cụ ngồi xuống bên cô, nhẹ nhàng đặt tay lên người cô. Hai người nói với nhau điều ǵ đó. Rồi bà cụ lay lay cô. Cô từ từ mở mắt ra. Bà ôm cô vào ḷng, nước mắt rưng rưng. Xúc động quá, cô ôm chầm lấy bà, nức nở…nức nở… Cô muốn nói rằng cô cám ơn bà lắm, nhưng không thể nói được. Ngôn ngữ bất đồng quả là một trở ngại đáng sợ. Tuy cả hai bên không thể hiểu được tiếng nói của nhau, nhưng tâm hồn họ lại ở gần bên nhau nên có thể một phần nào hiểu được ước vọng của nhau. Người chị dâu cả bưng đến cho cô một tô cháo và ra dấu cho cô ăn đi. Cô gượng ngồi dậy.Nhưng v́ mất sức nhiều quá, nên cô lại phải nằm xuống. Bà cụ nh́n cô mà nước mắt lưng tṛng. Bà lẩm bẩm điều ǵ đó với người con dâu. Cả hai sắc mặt bỗng tái đi. Có lẽ họ căm giận lũ đàn ông khốn kiếp đă hành hạ cô đến như thế này. Bà cụ ra dấu cho cô cứ việc nằm im. Bà bưng tô cháo lên và múc từng muỗng cho cô. Cử chỉ ấy của bà cụ khiến cô chảy nước mắt. Cô tưởng đâu chẳng c̣n ai yêu thương cô nữa, ngoài cha mẹ cô. Cô tưởng đâu ḿnh sẽ chết trong hiu quạnh nơi chốn tha hương này. Đâu ngờ, giờ phút này đây cô đang được người khác chủng tộc, khác máu mủ với cô chăm sóc tận t́nh đến như thế. T́nh nhân loại cao quư này đă đem lại cho cô một nghị lực mới. Cô ăn một mạch hết tô cháo và cảm thấy trong người tỉnh táo lên. Người con dâu cả lại đem đến một đĩa táo đă gọt sẵn. Bà cụ cầm từng miếng đặt vào tay cô và ra hiệu bảo cô ăn. Cô muốn ngất lịm đi v́ sung sướng. Chắc trời cao đă đoái nghe lời cầu xin của cô nên đă phái hai bà tiên đến cứu giúp cô. Khi cô đă ăn xong, hai người đàn bà trao đổi với nhau.Cô thấy họ gật gật đầu có vẻ như thống nhất ư kiến. Thế là bà chị ra hiệu cho cô ngồi dậy. Chị ta vực cô đứng lên và d́u cô đi ra cửa. Cô ngạc nhiên không biết họ đưa cô đi đâu, nhưng không thể hỏi được,đành chỉ biết cứ đi theo họ thôi. Th́ ra, họ dẫn cô sang ở chung pḥng với bà cụ. Từ đây, cô có thể đoán biết cuộc căi vă hồi sáng là v́ cô. Có lẽ hai người đàn bà này muốn cứu cô thoát khỏi sự hành hạ tàn nhẫn của bọn đàn ông nên đă phản đối bọn họ kịch liệt. Và cuối cùng bọn họ phải chấp nhận ư kiến của hai người. Vậy là ư nguyện phải sống của cô có cơ hội thực hiện rồi. Cô ngửa mặt lên trời cám ơn Bề trên đă phù hộ cô cho cô gặp được những người tốt bụng.
Từ đó trở đi, sức khỏe của cô mỗi ngày một khả quan hơn.Và điều quan trong là đám đàn ông không đụng vào cô nữa. Suốt ngày cô quanh quẩn bên bà cụ mà cô coi như má ruột của ḿnh. Bà cụ dạy cô nói tiếng Đài Loan. Cô học chăm chỉ nên đă có thể hiểu được đôi chút và bập bẹ được vài ba câu thông thường.
Thế rồi, vào một ngày nọ, chờ cho đám đàn ông ra khỏi nhà xong, bà cụ và người chị dâu ra hiệu cho cô thu xếp hành lư. Họ c̣n phụ với cô nữa.Sau khi đă thu gom đầy đủ mọi thứ cần thiết, họ đưa cho cô một tờ giấy, trên đó đă viết những ḍng tiếng Đài Loan cùng một h́nh chữ thập cắm trên một cái nóc nhà. Để cô hiểu về ư nghĩa của dấu hiệu này, họ lấy tay làm dấu thánh như những người theo đạo Thiên Chúa thường làm. Qua đó,cô hiểu rằng h́nh ảnh kia ngụ ư chỉ một ngôi giáo đường công giáo nào đó. Rồi hai người đàn bà ra dấu cho cô hăy đi khỏi nhà này càng nhanh càng tốt. Họ đă bỏ vào túi cô một xấp tiền. Họ tiễn cô ra đến tận cửa và đứng nh́n theo cho đến khi cô đă khuất nẻo mới trở vào nhà. Ngoái nh́n họ, nước mắt cô lă chă. Họ tốt bụng quá.
Trên đường đi, cô hồi hộp lo sợ. Nếu chẳng may gặp lại bọn đàn ông trong gia đ́nh này th́ số phận của cô sẽ ra sao? Chắc chắn là bi thảm hơn. C̣n t́nh trạng của hai người đàn bà tốt bụng kia khi lũ quỷ sứ trở về mà không thấy cô? Mặc. Cô cứ đi…Đi để thoát cái cảnh làm nô lệ t́nh dục cho bọn đàn ông mất nhân tính kia. Hễ cứ thấy bóng dáng một người đàn ông nào là cô lại t́m cách né tránh. Ngôn ngữ th́ không biết. Đường xá th́ mù tịt. Biết đi về đâu? Biết đi đến đâu? Bước chân vô định chốn lữ thứ xa xăm thật vô cùng gian nan. Cô không dám quẹo phải hay trái, cứ một mực thẳng tiến về phía trước.Nhờ vốn tiếng Đài bập bẹ học được từ “ mẹ chồng” và chị dâu cả, cô có thể ghé vào một tiệm bánh nào đó để giải quyết vấn đề bao tử khi cần. Cô cũng không dám bước lên xe buưt v́ không rơ lộ tŕnh. Cô cứ cuốc bộ. Khi nào mỏi chân quá th́ ghé vào một trạm chờ xe để nghỉ. Đường xá nhôn nhịp, người qua kẻ lại ồn ào, nhưng cô không c̣n tâm trí nào để chiêm ngắm cảnh vật. Cô như một tên tội phạm đang lẩn trốn. Mà gần đúng như thế. Cô là cư dân bất hợp pháp trên xứ xở này. Nếu nhà cầm quyền phát giác ra cô th́ chắc chắn cô sẽ bị tống cổ về Việt Nam.
Cô ngồi thừ mặt trên băng ghế nhà chờ xe buưt suy nghĩ miên man. Biết t́m đâu thấy ngôi giáo đường mà “bà mẹ chồng” đă chỉ? Trên đường đi, mắt cô luôn dáo dác t́m cây Thánh giá trên nóc nhà thờ. Thế nhưng, h́nh như ở đây nhà thờ hiếm hoi quá. Mặc dù là người ngoại đạo, nhưng trong những giờ phút nguy ngập như thế này, cô cũng thầm cầu Chúa cứu giúp: “Lạy Chúa, xin Ngài dủ ḷng thương con, giúp con t́m được con đường sống để con c̣n có thể trở về với gia đ́nh con”. Trong lúc cô đang thầm th́ cầu Chúa th́ có mấy người phụ nữ từ xa tiến lại nhà chờ. Họ cười nói tíu tít. Bỗng cô nghe một người trong bọn họ nói với các bạn: “ Các chị ơi! Hôm nay là sinh nhật con em đó.”. Trời đất quỷ thần ơi!Người Việt Nam! Người Việt ḿnh! Cô mừng rỡ quá. Cô vội vàng tiến về phía họ và chào hỏi:
- Chào các chị!
Những cặp mắt mở to nh́n cô.
- Chị cũng là người Việt hả? - Một người trong số họ hỏi cô.
- Dạ, em mới sang bên này. Em có hoàn cảnh đặc biệt, xin các chị giúp đỡ..
Nói xong, cô lấy từ trong túi xách tờ giấy mà “ mẹ chồng” cô đă đưa cho cô trước lúc chia tay. Họ chăm chú đọc. Đọc xong, họ reo lên:
- Ồ! Cha H đây mà! Được, chúng tôi sẽ giúp chị t́m gặp cha. Nhưng, bây giờ hăy về nhà chúng tôi đă.
Vừa lúc ấy, một chiếc xe buưt chạy tới và dừng lại. Họ kéo tay cô lên xe. Trên xe, cô thuật lại tỉ mỉ về quăng đường gian khổ mà cô đă trải qua, từ khi c̣n ở Việt Nam cho đến khi sang đến đây. Nghe đến đâu, họ xúc động đến đó. Và họ cũng cho cô biết về hoàn cảnh của họ. Th́ ra, họ cũng ở vào t́nh trạng tương tự như cô.May mắn, họ đă được cha H cứu thoát.
Thế là lời cầu nguyện của cô đă được Chúa nhận lời. Cô nhắm mắt lại, hai tay đặt trên ngực, thành tâm cám ơn Ngài đă nhận lời cầu khẩn của cô, cho cô gặp được những người đồng hương tốt bụng.
Đêm hôm ấy, cô được ngủ một giấc trọn vẹn trong an b́nh. Sáng hôm sau, một người trong số họ đưa cô đến gặp cha H. Ngôi giáo đường mà bà cụ chỉ cho cô cách chỗ ở của mấy người này khá xa. Đến nơi, cô được cha tiếp đăi ân cần. Cha hứa sẽ giúp cô mọi thủ tục cần thiết để đời sống của cô được bảo đảm hợp pháp. Trong thời gian lưu laị nơi đây, cô được biết đă có không biết bao nhiêu phụ nữ Việt Nam bị bán sang bên này bị ngược đăi, bị bỏ rơi. Họ đă t́m đến cha để được cha giúp đỡ. Cha làm công việc này từ rất lâu rồi. Làm từ thiện chứ không v́ lợi nhuận.
IV
Năm năm sau.
Trên tờ nhật báo TIN MỪNG, người ta đọc được một bản tin như sau:
Thưa quư độc giả,
Chúng tôi là phóng viên tờ TIN MỪNG. Hiện giờ chúng tôi đang có mặt tại một ngôi nhà khang trang và đầy đủ tiện nghi tọa lạc trong một làng quê cách thủ đô Đài Bắc khoảng 15km tính theo đường chim bay. Đây là ngôi nhà của vợ chồng cô thôn nữ Cần Giờ độ nọ.
Hôm nay là ngày thôi nôi đứa con trai đâu ḷng của cô. Hiện giờ, cô đang nói chuyện với gia đ́nh cô ở Việt Nam qua đường điện thoại viễn liên
- A lô! A lô! Dạ, con kính chào ba má.
- A lô! A lô! Chào con! Vợ chồng dạo này như thế nào? Cháu ngoại của ba má lớn chưa?
- Dạ, vợ chồng con vẫn khỏe ạ. Cháu ngoại của ông bà hôm nay ăn thôi nôi đó. Nó lớn như thổi và lí lắc lắm. Nếu ông bà có ở đây chắc sẽ mệt với nó.
- Thế hả? Nghe con nói, ba má mừng lắm.
- Ba má có khỏe không? Thằng Hai và thằng Út như thế nào ạ?
- Lúc này ba má cũng bớt đau nhiều rồi. Được tin con tai qua nạn khỏi là ba má hết bệnh ngay thôi. Tụi thằng Hai và Út th́ như vầy: thằng Hai đang đi làm thợ hồ trên thành phố. Ban ngày nó đi làm. Ban đêm tranh thủ đi học lớp bổ túc văn hóa.Cuối năm nay nó thi Tú Tài đó.C̣n thằng Út th́ vẫn đi học. Năm nay…để coi…năm nay nó học lớp 10. Tụi nó nhớ con lắm đó. À, ba má đă nhận được đủ số tiền con gửi về…
……………………………….
Cuộc chuyện tṛ thật rôm rả. Giữa lúc cô đang hàn huyên với cha mẹ th́ chồng cô về. Thằng bé vừa thấy bóng cha đă nhảy cẫng lên chào bố. Anh vội vă chạy tới ôm con vào ḷng nựng nịu, hôn hít.
Bữa tiệc thôi nôi của bé được tổ chức đơn sơ, nhưng thân mật và ấm cúng. Khách mời không nhiều. Chỉ gồm những người bạn VN cùng xí nghiệp của vợ chồng cô và mấy vị ân nhân đă tận t́nh giúp đỡ cô trong cơn hoạn nạn; lại c̣n thêm ba cô bạn đồng cảnh ngộ với cô lúc trước. Hai trong số năm cố ấy đă ra người thiên cổ: họ tự vẫn bằng cách nhảy lầu v́ bị bắt làm nô lệ t́nh dục cho cả gia đ́nh chồng. Ba cô kia may mắn thoát được cảnh địa ngục trần gian.
Cô và các bạn cô đều được sự giúp đỡ tận t́nh của cha H. Cha là người Việt gốc Hoa. Song thân cha là dân Chợ Lớn. Cha đi du học ở Đài Loan từ trước 30/4/1975. Sau ngày miền nam bị cưỡng chiếm, cha đă ở lại. Cha là con trai duy nhất, nhưng v́ cha nhất quyết lựa chọn con đường dâng ḿnh cho Chúa, nên song thân ngài cũng đành phải chấp nhận. Cha đă cống hiến cuộc đời ḿnh cho Chúa và tha nhân. Cha là ân nhân của không biết bao nhiêu cảnh đời bất hạnh, không phân biệt chủng tộc, màu da.
Chồng cô sang đất nước này theo diện xuất khẩu lao động. Khi măn hợp đồng, anh và một số người trong đoàn t́m cách ở lại. Và họ cũng t́m đến cha H để được giúp đỡ. Định mệnh đă xui khiến họ gặp nhau. Và ông Tơ bà Nguyệt đă kêt nối họ lại với nhau. Bây giờ, giữa họ đă có một cái gạch nối vững chắc.
Khách khứa đă đến đầy đủ. Mọi người tay bắt mặt mừng. Đúng là “tha hương ngộ cố tri”. Những điệp khúc”Dô! Dô! Dô!...” cứ vang lên, vang lên…
Chúng tôi cũng đang nâng ly để chúc mừng họ.
Chúng tôi xin tạm ngừng ở đây và sẽ cung cấp thông tin về cặp vợ chồng này ở những số báo sau.
Kính chào quư vị.
Uyên Sồ