“Em sẽ để tang anh suốt đời”
Topa
Tôi không bao giờ nghĩ rằng ḿnh lại có ngày đến làm
việc trong một Thành phố từng được xem là Thành phố của lính, Thành phố
của núi, rừng, với khí hậu buổi chiều “Quanh năm mùa Đông”;... Thành phố
mà ta mới “Đi dăm phút đă về chốn cũ”. Tôi không thích sống và làm việc ở
Thành phố này chỉ v́ nhiều bụi đỏ, mưa dai dẳng và buồn. Tuy không thích
nhưng tôi vẫn phải đến Thành phố này với nhiệm vụ nhỏ nhoi là góp phần để
bảo vệ đồng bào và ǵn giữ Thành phố.
Thuở nhỏ tôi học hành rất khá nên tôi đă xây biết bao nhiêu là mộng đẹp mà
cái mộng lớn nhất của tôi là sẽ trở thành người chuyên cầm dao để giải
phẫu trong các Bệnh viện nhưng, khi Tết Mậu Thân xảy ra th́ có lệnh Tổng
động viên và thanh niên trai tráng ùn ùn ghi tên t́nh nguyện nhập ngũ để
ra trận ngăn chặn những người khác ư thức hệ với người miền Nam tự do và
đang muốn nhuộm đỏ luôn mảnh đất này. Sau cái Tết đau thương đó khoảng hai
năm, tôi quyết định bỏ học để góp mặt và rồi tôi được đưa đến Thành phố
này.
***
Trời đă quá khuya rồi nhưng tôi th́ vẫn không làm sao nhắm mắt được v́
h́nh ảnh anh, người lính Chiến-Tranh Chính-Trị của Quân Đoàn Hai cứ hiển
hiện ra trước mắt với giọng nói nhẹ nhàng như ru. Tôi phải cố quên đi và
ngủ thôi chứ cứ nằm mơ mộng măi như thế này th́ khi anh gặp lại tôi không
chừng anh sẽ thấy tôi… Giấc ngủ đến chậm và như vậy là ngày mai tôi sẽ gặp
nhiều khó khăn trong việc học hành và các bạn của tôi sẽ lại chọc ghẹo tôi
mà ba mẹ tôi cũng sẽ la rầy tôi.
Đêm khuya con đường dốc cao vắng vẻ được soi sáng bởi những ngọn đèn đường
nhưng lại có hoa trắng phủ đầy trên mặt đường.Trên con đường có đầy hoa
trắng ấy, tôi thấy anh đang bước đi trên đó với ánh mắt ngời sáng và anh
nở nụ cười thật tươi khi nh́n thấy tôi. Đi đến bên tôi,anh cầm hai bàn tay
tôi ép chặt trong hai bàn tay của anh và nói:
- Tay em lạnh và người em ướt hết cả rồi. Em đứng đợi anh lâu không?
Tôi e thẹn nh́n anh và ấp úng:
- Em… em cũng vừa mới đến đây thôi… anh à.
Anh kéo tôi sát vô anh hơn như muốn truyền hơi ấm từ người anh sang cho
tôi và anh nói nhỏ bên tai tôi lời khen làm tôi quên hết cả lạnh v́ đứng
suốt đêm dưới trời đầy sương mù chờ anh.
- Em đẹp lắm! Em có biết là em đẹp lắm không?
Rồi anh đặt một nụ hôn cuồng nhiệt và bỏng rát lên môi tôi. Tôi muốn tránh
nụ hôn đó v́ anh và tôi mới quen nhau chưa được mấy ngày nên tôi sợ anh
sẽ… Nhưng, đă quá trễ. Tôi đón nhận nụ hôn với tất cả rạo rực trong ḷng.
Tôi ngước nh́n lên trời cao và tôi thấy có hai v́ sao thật sáng, chỉ hai
v́ sao duy nhất trên bầu trời. Tôi nghĩ hai v́ sao đó là của anh và của
tôi.
Tôi thức dậy với cái đầu nặng trĩu. Giấc mơ đẹp đến rồi qua nhanh khi mặt
trời buổi sớm mai vừa hiện ra trên đầu ngọn núi cao phía xa xa.
***
Tôi rất thích nh́n mưa rơi. Mỗi khi trời mưa mà tôi được ngồi ở một chỗ ấm
áp,nếu là trong quán cà phê th́ không c̣n ǵ thích thú hơn. Nh́n những
giọt mưa rơi tôi thấy thú vị và ḷng th́ vô cùng thanh thản.Không biết bắt
đầu từ lúc nào mà tôi có thể ngồi lâu đến vài giờ đồng hồ nh́n mưa rơi bên
những ly cà phê nóng hổi với hương vị đắng nồng để nhớ về quá khứ và, nhất
là nhớ về những kỷ niệm thời niên thiếu dưới mái trường thân yêu bên những
người bạn không bao giờ quên được. Tôi khám phá ra một điều rất thú vị là
khi ngồi nh́n mưa rơi ở Thành phố mà tôi không mấy thích trước kia, tôi
lại thấy đẹp hơn bất cứ Thành phố nào mà tôi đă từng đi qua và,cũng buồn
hơn hết. Mỗi khi cơn mưa đổ xuống Thành phố là phố xá im ỉm và tiêu điều
đến năo nuột... Người đi đường co ro và bước đi nhanh vun vút như mong
chóng thoát khỏi cơn mưa lớn dai dẳng và buồn… Nhưng,những h́nh ảnh đó tôi
lại thấy đẹp. Có lẽ v́ tôi gặp nàng trong một ngày mưa dai dẳng khi tôi
mới đến thành phố này chưa được bao ngày nên v́ vậy mà tôi cảm thấy quyến
luyến nơi đây cũng như tôi không thể quên nàng. Hôm đó, trên đường trở về
Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn th́ th́nh ĺnh một cơn mưa lớn đổ ập xuống Thành phố
và tôi thấy nàng đang bước nhanh vô quán chè và cà phê. Sau này tôi được
nàng kể lại là trước cơn mưa nàng không hề có ư định đi ăn chè. Tôi ngừng
xe lại và đi vô quán. Nàng nhướng cặp mắt tuyệt đẹp lên nh́n tôi và đồng
thời nàng cũng gật nhẹ đầu chào v́ tôi cố t́nh chào chỉ một ḿnh nàng mà
trong quán lúc đó cũng có khá đông khách. Nàng có nụ cười thật tươi và tỏa
sáng với mái tóc đen bóng và rất dày. Ngày c̣n miệt mài với sách vở tôi đă
từng nghiên cứu về tướng của phụ nữ nên tôi biết, người đàn bà nào mà sở
hữu được mái tóc thật dày th́ sức mạnh t́nh dục nơi người đó…thật vô song.
Nàng và tôi, cả hai thường nh́n lén nhau nhưng tôi lại không dám đến làm
quen với nàng. B́nh thường th́ tôi rất dạn ăn nói v́ tôi phụ trách một Ban
Văn Nghệ nên thường phải tiếp xúc với rất nhiều người đủ mọi thành phần,
vậy mà giờ đây… Sao tôi nhát quá.
Mưa vẫn rơi đều và không có dấu hiệu sẽ sớm dứt v́ mỗi lúc mưa càng mạnh
hơn xen lẫn với những tiếng sấm sét đủ biết cơn mưa sẽ c̣n lâu mới tạnh.
Thấy thái độ của nàng bồn chồn và lo lắng nên tôi… mạnh dạn bước đến bên
bàn của nàng và nói chỉ vừa đủ cho nàng nghe thôi:
- Em về đâu và tôi sẽ cho em quá giang v́ với cơn mưa này th́ tôi nghĩ có
lẽ đến… sáng mai mới tạnh.
Nàng mỉm cười để lộ hàm răng trắng, đều như những hạt bắp và từ tốn cám ơn
tôi:
- Cám ơn anh. Em tự về được mà.
Tôi nh́n ra đường, ngoài đó nước đang chảy mạnh như ḍng suối; rồi tôi
nh́n xuống chân nàng:
- Trời mưa như thế này th́ đôi giày của em sẽ ướt hết.
Nàng nh́n ra ngoài đường với vẻ mặt ngao ngán v́ mưa vẫn rơi đều và mạnh.
Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt mà nếu tôi không bắt lấy th́ sau này sẽ hối
tiếc lắm. Thế là tôi… xạo:
- Em đừng ngại v́ khi học trong Quân trường họ dạy anh rằng: T́nh quân dân
như cá với nước. V́ vậy nếu thấy bất cứ người… đẹp nào gặp hoàn cảnh khó
khăn như… như hôm nay chẳng hạn th́ phải hết ḷng giúp đỡ mà không cần đ̣i
trả công…
Nàng cười đến đỏ cả mặt. Sau này nàng nói là nàng cũng biết tôi đang ba
xạo nhưng nh́n cái mặt tôi cố làm nghiêm nên làm nàng tức cười. Cuối cùng
nàng chịu cho tôi đưa nàng về. Chúng tôi quen nhau từ buổi chiều mưa hôm
ấy.
***
Mưa lâu rồi cũng tạnh. Sống trong Thành phố này suốt gần mười bảy năm qua
kể từ ngày sinh ra đời,bây giờ tôi mới thấy thích nh́n mưa rơi. Tôi thích
nh́n mưa rơi kể từ khi quen anh và thấy anh thường ngồi nh́n mưa rơi. Anh
nói mỗi khi nh́n mưa rơi anh như thấy lại tất cả những ǵ đă xảy ra trong
quá khứ và, thấy nhớ tôi. Nhà của tôi không lớn và cũng không có tiện nghi
nhiều nhưng mỗi khi anh đến mẹ tôi luôn làm những món ăn mà anh thích. Anh
có cùng một sở thích về món ăn như ba tôi, đó là món canh chua cá với thật
nhiều rau om và ăn với bún. Mỗi khi không bận đưa Ban Văn Nghệ đi giúp vui
ở các tiền đồn là anh luôn có mặt ở nhà tôi và cùng với ba tôi ăn món canh
chua cá và uống rượu mạnh. Mỗi chiều cuối tuần anh thường đưa tôi đến quán
chè và cà phê, nơi mà anh và tôi gặp gỡ lần đầu. Anh thường tặng tôi những
món quà thật đặc biệt và đă làm cho tôi xúc động. Một hôm anh nói:
- Chắc em biết t́nh cảm của anh dành cho em…
Tôi nh́n anh với ánh mắt thông cảm và thương yêu v́ tôi biết anh muốn ǵ:
- Em biết, nhưng… chờ em thi xong rồi ḿnh sẽ… nghe anh?
***
Thời gian trôi nhanh đến mức tôi không thể ngờ… Nàng mỗi ngày mỗi đẹp hơn
và v́ nàng có rất nhiều bạn nên những ngày tôi bận đi công tác ở các tiền
đồn th́ nàng luôn được bạn bè đến nhà thăm, v́ vậy cũng giúp nàng quên đi
những nhung nhớ đợi chờ. Rồi khi nàng thi xong và hôm chúng tôi làm lễ
cưới nàng càng lộng lẫy hơn trong chiếc áo cưới màu trắng trinh nguyên,
c̣n tôi th́ trong bộ quân phục Chiến Tranh Chính trị. Nàng muốn đám cưới
của chúng tôi phải diễn ra đúng như là đám cưới của lính. Toàn Ban Văn
Nghệ đă đến giúp vui buổi lễ đồng thời cũng có mặt rất đông các cấp chỉ
huy Quân Đoàn nên làm cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi cảm nhận được
điều đó qua nụ cười tỏa sáng luôn luôn hiện trên cái miệng xinh xắn của
nàng. Tôi vui mừng và măn nguyện về nàng, về Thành phố đă đem lại cho tôi
những ngày thật vui và thật hạnh phúc.
***
Tôi thật lo lắng cho anh v́ không nhận được tin tức về anh. Chiến tranh đă
tăng mạnh nên anh cũng phải có mặt ở các đơn vị đang đối diện với quân Bắc
Việt mà anh nói là để “Tác động tinh thần”… từ cả hai tuần qua. Cuộc chiến
mùa hè khốc liệt, tàn bạo, và nhiều chết chóc đến nỗi có quá nhiều gia
đ́nh phải ly tan trong đau thương và uất hận v́ vậy mà đă được một nhà văn
của Quân đội đặt tên cho quyển sách của ông là Mùa Hè Đỏ Lửa.
Dường như ai cũng có tâm trạng lo lắng và sợ hăi như tôi nhưng vẫn cố
gượng cho qua. Tôi thật sự lo cho anh v́ giọt máu của anh tôi mang trong
ḿnh cũng đă sắp thành người… chỉ trong ba tháng rưỡi nữa thôi. Hôm nghe
tin tôi báo có thai anh đă vui mừng đưa cả nhà cùng những người bạn thân
của anh và của tôi đi ăn mừng. Anh lo lắng và mong đợi từng ngày để được
nh́n mặt đứa con đầu đời v́ vậy nếu… Tôi cầu nguyện cho anh từng giờ.
Lời nguyện cầu của tôi đă được Ơn Trên chấp nhận nên các đơn vị đă toàn
thắng và anh trở về đoàn tụ với tôi. Sau khi sinh con anh đă đặt tên con
là Nhật Nam với ước muốn sau này con lớn lên sẽ trở thành nhà văn. Anh
thích ẵm Nhật Nam và nắm tay tôi cùng đi ăn rồi đi mua sắm đồ dùng cho
con. Anh là người chồng, người cha, trên cả mức tuyệt vời. Tôi thật hạnh
phúc v́ có anh.
***
Mất Phước Long… rồi mất Ban Mê Thuột… rồi sẽ mất ở đâu nữa? Có thể sẽ c̣n
mất thêm nữa nhưng thành phố này chắc chắn không thể bị mất được. Không
mất cũng không có nghĩa là không bị pháo nhưng làm sao biết được đạn pháo
rớt chỗ nào để mà tránh. Tôi mất ngủ v́ cứ lo nghĩ cho nàng và thằng Nhật
Nam. Dù sao th́ tôi cũng phải thuyết phục nàng đem gia đ́nh và con vô
Sàig̣n ở với gia đ́nh tôi cho an toàn. Sinh mệnh tôi không đáng ǵ chứ
nàng và con mà có mệnh hệ nào th́ tôi sẽ ân hận suốt đời.
***
Trận
chiến hôm nay có khác hơn với những năm trước. Anh nói Quân đội không c̣n
được đồng minh tiếp viện như trước kia nữa nên có nhiều khó khăn nhưng,
tinh thần của binh lính và đồng bào th́ luôn cao. Sau khi Ban-Mê-Thuột mất
th́ vài ngày sau anh về thuyết phục tôi đem cả gia đ́nh vô Sàig̣n.
- Anh lo cho em và con nên anh muốn em rời khỏi đây chứ…rồi cũng sẽ như
mùa hè năm nào thôi anh ạ…
- Bây giờ khác rồi em à. Em đem ba mẹ và con vô Sàig̣n cho an toàn. Em
phải rời khỏi đây ngay để anh rảnh tay mà lo công việc.
- Em sợ…quá…
- Em sợ ǵ? Khi chiến tranh qua rồi th́ em lại về đây chứ có đi luôn đâu
mà sợ.
- Không phải, em sợ…là em sẽ xa anh… luôn.
- Làm sao xa được mà xa chứ. Em cứ hay lo lắng vu vơ vậy thôi chứ…có ǵ mà
phải lo.
Tôi biết tính anh, một khi anh đă quyết định chuyện ǵ rồi th́ anh phải
thực hành cho bằng được. Thật ra anh nói cũng đúng, nếu tôi vô ở trong
Sàig̣n th́ anh sẽ dễ dàng xoay trở cùng đơn vị hơn. Nghĩ vậy nên tôi cố
mỉm cười để anh yên ḷng nhưng, tôi cũng cố nói thêm một câu:
- Nếu có chuyện ǵ cách trở chắc em không…
Anh đặt ngón tay trỏ lên môi tôi ngăn không cho tôi nói hết câu và anh…
hát. Mỗi khi chúng tôi có chuyện ǵ phải lo lắng là anh lại hát một bài
hát nào đó mà anh đă sửa lại lời để cho tôi vui và, nếu tôi cười th́ anh
cảm thấy rất hài ḷng. Lần này anh hát vài câu trong bài: Nếu Chúng Ḿnh
Cách Trở. Anh làm điệu bộ như đau khổ và hát:
- Em ơi đừng nói làm anh sợ.
Và rủi ḿnh cách trở.
Anh để tang em suốt… suốt… suốt… một ngày.
Tôi bật lên cười thật lớn v́ lần này cái mặt của anh cố làm ra vẻ đau khổ
nên nh́n thật là tức cười. Tôi cười lớn quá làm cho thằng Nhật Nam giật
ḿnh.
- Tội anh chưa. Anh để tang em đến suốt… một ngày lận sao? Thôi, cho anh
để suốt… một giờ thôi anh chịu không? Anh xấu vậy nên em… phạt anh không
cho anh ẵm thằng Nhật Nam nữa.
Anh thấy tôi vui nên anh hết ôm hôn tôi rồi lại ôm hôn con.
***
Vâng lời anh và tôi đă rời xa Thành phố thân yêu của tôi với những ngày
mưa tầm tả và buồn nhưng rất thơ mộng. Tôi đâu có ngờ khi tôi rời xa Thành
phố chưa được bao ngày th́ Thành phố cũng bị bỏ ngỏ. Tôi đau buồn vô hạn
khi bị mất Thành phố. Tôi đau khổ tột cùng và khóc suốt ngày khi miền Nam
thân yêu của tôi bị mất. Tôi gần bị điên loạn nếu như tôi không có thằng
Nhật Nam; khi tôi biết tôi đă mất anh vĩnh viễn. Một số người trong Ban
Văn Nghệ đă bị giết chết khi đang bơi qua ḍng sông Ba, trong đó có anh.
Tôi mất Quê hương và mất anh khi tuổi đời c̣n quá trẻ nên tôi bị chới với
khi phải đơn độc đối phó với cuộc sống mới. Tôi có điều kiện để bước thêm
bước nữa cho đứa con duy nhất của anh và của tôi có tương lai xán lạn hơn
nhưng, trong trái tim của tôi chỉ có h́nh ảnh thương yêu của anh, người
lính của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa oai hùng nên tôi quyết định để tang
anh suốt cuộc đời.
***
Tôi đặt tập bản thảo truyện ngắn đầu tay của tôi xuống bàn rồi ngước mặt
lên nh́n vô tấm h́nh ba mẹ tôi chụp trong ngày lễ thành hôn. Trước lúc mẹ
tôi vĩnh viễn ra đi v́ căn bệnh hiểm nghèo khi tuổi đời chưa đến sáu mươi
để gặp lại ba tôi bên kia thế giới, người đă trao cho tôi hai cuốn sổ nhỏ
và mỏng ghi lại những kỷ niệm vụn vặt của hai người và, nhờ vậy mà tôi mới
biết được ư muốn của ba tôi. Tôi cũng đă gặp tác giả Mùa Hè Đỏ Lửa khi ông
có dịp ghé qua châu Âu. Tôi không phải là nhà văn và cũng không bao giờ
nuôi mộng được nổi tiếng như ông nhưng, tôi cũng sẽ viết. Tôi viết để cho
ba tôi được vui ḷng như ư người mong muốn và, truyện ngắn đầu tay của tôi
là ghi chép lại những kỷ niệm của hai đấng sanh thành ra tôi.
Nh́n cái giường mẹ tôi đă nằm trong những ngày cuối đời mà ngậm ngùi
thương tiếc v́ hai tuần trước mẹ c̣n ở với tôi nhưng nay đă ra người thiên
cổ.
Tôi mệt mỏi v́ buồn bă nên đă thiếp đi trên chỗ nằm của mẹ. Tôi thấy một
người đàn bà với thân h́nh ốm yếu đang bước đi xiêu vẹo như chực ngă.
Người đàn bà bỗng quay mặt lại nh́n tôi và tôi thảng thốt kêu lên: Mẹ ơi!
Tôi giật ḿnh thức giấc đồng thời cũng vừa nhớ ra hôm nay là ngày lễ Mẹ.
Ngày Mother’s Day.
Topa
|