Chuyện B́nh Thường

 

Tiểu Tử

 

 

Tôi có một ông bạn hiện ở Sài G̣n, vùng Tân Định. Chúng tôi thường liên lạc với nhau bằng email, dĩ nhiên là những trao đổi đă được “cân nhắc” kỹ để tránh “đụng chạm phiền phức”. 

 

Gần đây, tôi gởi ông ta tấm h́nh nầy, lượm trên internet  

 

 

Và hỏi ổng nghĩ sao? Ổng trả lời:  

        - Ồ! …Khoá xe vào chân để yên tâm ngủ trưa cho … ngon lành là chuyện b́nh thường ở xứ nầy, đâu có ǵ lạ! Bồ coi, như tôi bây giờ, trên xe đạp lúc nào cũng có ba ( 3 ) cái khoá: một cái để khoá bánh trước vô sườn xe, một cái để khoá bánh sau vô sườn xe, c̣n cái thứ ba là để khoá sườn xe vô cột điện. Vậy là an toàn! Không làm vậy, nghĩa là chỉ khoá một bánh xe vô cột điện là chúng nó tháo lấy bánh xe c̣n lại, có khi lấy luôn cái sườn xe nữa! Chuyện b́nh thường mà bồ! Có gan, bồ về đây chơi sẽ thấy toàn là chuyện b́nh thường hết!  

 

Ở cuối email, ổng viết một câu làm tôi thật xúc động:  

        - Chỉ có bọn nầy, v́ sống quen trong cái “môi trường  b́nh thường” đó, là có thể đă trở thành … bất b́nh thường thôi! Ḿnh biến thành “bất b́nh thường” mà ḿnh không biết! Đó, cũng là “chuyện b́nh thường”, bồ à! 

 

Đọc đến đó, tôi nghe thương ông bạn của tôi vô cùng: ổng đă nén cái đau của ổng để khỏi  thốt ra một lời than cho thân phận! 

 

Thời gian sau, ổng gởi tôi một tấm h́nh trong email ổng viết:  

        - Tấm h́nh nầy chụp ở Ấn Độ. Người chủ xe đạp cởi đôi dép da để vào chùa lạy Phật, sợ mất dép nên … khoá đôi dép vào bánh xe đạp! Đó là chuyện b́nh thường ở Ấn Độ. Nếu là ở xứ ḿnh, làm như vậy là “bất b́nh thường”, bởi v́ chuyện b́nh thường ở đây là khi thằng cha đó lạy Phật xong bước ra sẽ không c̣n thấy xe đạp và đôi dép da nữa! 

 

Rồi ổng kết: “Bồ thấy không? Chuyện b́nh thường ở mỗi xứ mỗi khác! Ở xứ ḿnh cái khác đó rất … độc đáo cho nên nhiều khách du lịch, sau khi biết Việt Nam, đă nói Việt Nam không giống ai hết!

 

Đây là h́nh ổng gởi: 

 


Ông bạn tôi “khơi” chuyện b́nh thường làm tôi nhớ lại những hính ảnh lâu nay tôi thấy trên internet mà vẫn tự hỏi: “Sao có thể như vậy được?”. Th́ ra ở quê hương tôi “Nó đă như vậy được” nên mới gọi là “Chuyện b́nh thường”!

 

Đây: hăy coi Sài G̣n cứ sau cơn mưa “hơi lớn hơi lâu” là ngập lụt. Mà loại “mưa hơi lớn hơi lâu” tới mùa là … có mặt “liền tù tỳ”, nghĩa là thành phố cứ nay ngập mai lụt dài dài. Vậy mà chẳng thấy dân chúng đi biểu t́nh đ̣i hỏi chánh quyền phải “khai thông” cống rănh! Rối th́ cứ tự nhiên lội nước đi sanh hoạt, đem lưới ra lưới cá giữa ḷng đường  y như ngoài sông rạch, c̣n trên đầu vẫn có biểu ngữ “Có nước sạch là có sức khoẻ”, đám cưới  vẫn rước dâu bằng xe ba bánh, có ướt chút chút cũng không sao – ngày lành tháng tốt mà! - Riết rồi trở thành “Chuyện b́nh thường”, chẳng có ǵ phải bận tâm hết! 

 

Không biết chừng nào người dân xứ tôi làm một chuyện … động Trời - gọi là “Chuyện Bất B́nh Thường” – nghĩa là cùng đứng lên đ̣i hỏi nhà cầm quyền phải làm thế nầy, phải làm thế nọ … để cuộc sống của người dân được “nâng cấp” như ở các nước … b́nh thường khác? 

 

Hỏi, tức là … không trả lời! Than ôi! …

 

Đây: vài h́nh ảnh “Chuyện B́nh Thường” lượm trên internet: 

 

 

 

 

Tiểu Tử

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính