Phản biện bài viết Nghề Ăn Cắp Của Người Việt tại Đức của Phạm Thị Hoài

 

Thạch Đạt Lang

 

 

Nước Đức có 2 cộng đồng? (Ảnh em bé cầm 2 cờ trong cuộc biểu t́nh chống TQ ở Frankfurt hôm 5/6/2011

 

Con ơi giữ lấy nghề cha

Một ngày chôm chỉa, bằng ba năm làm!

 

Sau hơn 2 tháng đi chu du các cơi ta bà thế giới, từ Frankfurt qua San José, Orange County (California), đến Houston (Texas) rồi Calgary, Canada, tôi trở về Đức.

 

Hai tháng hơn không có đồng hồ báo thức, ăn ngủ kỹ, không màng đến thời sự thế giới lẫn Việt Nam, chỉ tận hưởng những niềm vui, cảnh đẹp, thức ăn ngon, lạ…nhất là ở Calgary, thăm viện bảo tàng Dinosaur, lễ hội Cowboys độc nhất c̣n lại của Canada với những bữa ăn sáng, trưa chùa (không phải trả tiền) thật ngon.

 

Trở về Đức, vào đọc Đàn Chim Việt info, gặp ngay bài của Phạm Thị Hoài viết về tật ăn cắp vặt của người Việt Nam tại Đức, tôi khá ngỡ ngàng.

 

Tôi không ngỡ ngàng về chuyện ăn cắp vặt của người Việt Nam tại nhiều nước trên thế giới, nhưng tựa bài khiến tôi ngạc nhiên, bởi nó ngụ ư chua chát, mỉa mai, đồng thời có nhiều điểm có thể gây hiểu lầm, phẫn nộ cho nhiều người, nhất là những người Việt Nam tị nạn cộng sản ra đi từ miến Nam sau năm 1975.

 

Do đó, tôi đă viết ngay một ư kiến phản biện bài viết, nhưng rồi cảm thấy chưa nói đủ, đành phải viết thêm bài phảm biện này cho độc giả được rơ ràng hơn về cộng đồng người Việt Nam tại Đức.

 

Điểm sai lầm quan trọng trong bài của Phạm Thị Hoài là không nói rơ người Việt Nam tại Đức có 2 cộng đồng, phân biệt rơ rệt như các tác giả Đỗ Trường và Người Buôn Gió (Bùi Thanh Hiếu) đă viết trong các bài tôi được đọc trước đây trên ĐCV.

 

Hai cộng đồng này không hề có liên lạc, sinh hoạt hay dính dáng ǵ đến nhau và cũng gần như phân chia ranh giới rơ ràng. Cộng đồng mà Phạm Thị Hoài nói đến chủ yếu nằm ở Đông Berlin, miền đất thuộc cộng sản Đông Đức trước đây. Cộng Đồng của người Việt tị nạn CS nằm bên phần đất phía tây của Cộng Ḥa Liên Bang Đức.

 

Cộng đồng thứ nhất, có tên Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn Cộng Sản, thành lập vào những năm đầu của thập niên 80. Trước tháng 4/1975 chỉ có khoảng 200 sinh viên Việt Nam du học từ miền Nam tại Tây Đức cũ (BRD=Bundes Republik Deutschland=Cộng Ḥa Liên Bang Đức). Do số lượng ít ỏi nên chưa h́nh thành được một cộng đồng VN.

 

Đến đầu thập niên 80 số lượng người Việt Nam ở Tây Đức tăng lên do chính phủ Đức nhận theo quota của chương tŕnh ODP, cộng với số thuyền nhân do các thương thuyền của Đức cùng với gần 10.000 người do tàu Cap Anamur của Tiến sĩ Rupert Neudeck vớt ở biển Đông, cộng đồng này gồm hầu hết những người ra đi từ miền Nam Việt Nam, ngoại trừ số người Hoa trên tầu Hải Hồng và một số ít người Bắc ra đi từ Hải Pḥng được thương thuyền Đức vớt.

 

Tổng cộng đến cuối năm 1986, cộng đồng Người Việt Tị Nạn CS (viết tắt CĐNVTNCSVN) có khoảng 40.000 người, phân tán, rải rác trong nhiều tiểu bang, thành phố chứ không túm tụm lại thành một nhóm hay khu phố.

 

Do có chính sách giúp đỡ, tái định cư rơ rệt, tất cả những người Việt Nam đến Đức theo chương tŕnh ODP hoặc được tàu Đức vớt, đều được chính phủ Đức, các hội thiện như Caritas, Hồng Thập Tự… giúp đỡ trong chuyện học hành, đào tạo nghề nghiệp, t́m kiếm nhà cửa, việc làm, trường học…

 

Do đó, hầu hết đă nhanh chóng ổn định đời sống, dễ dàng hội nhập vào đời sống mới, hoàn toàn không có việc trộm cắp, buôn bán ma túy, thuốc lá, cướp của giết người hay thanh toán nhau để tranh giành ảnh hưởng, khu vực làm ăn.

 

Cộng Đồng NVTNCSVN trong thời gian đó đă có rất nhiều sinh hoạt văn hóa, xă hội, chính trị…giới thiệu với người dân Tây Đức về đất nước Việt Nam như tổ chức Tết Việt Nam, giỗ tổ Hùng Vương, biểu t́nh chống chế độ cộng sản ngày 30/04 tại Bonn ( thủ đô của Tấy Đức cũ )… tạo được nhiều thiện cảm, ấn tượng đẹp đẽ với người dân Tây Đức.

 

Cộng đồng NVTNCS này hầu như không có liên hệ ǵ với những sinh hoạt của ṭa đại sứ CSVN, ngoại trừ một thiểu số rất ít, dính dáng chuyện giấy tờ hộ tịch, hôn thú, visa…

 

Xin nói về cộng đồng thứ hai, cộng đồng mà Phạm Thị Hoài đề cập trong bài.

 

Trước tháng 09 năm 1989 có khoảng 60.000 Việt Nam sống, du học và làm việc theo dạng khách thợ (Guest Worker) ở Cộng Ḥa Dân Chủ Đức cũ (DDR=Deutsche Demokratie Republik), đa số sống ở phía đông Berlin và các thành phố Leipzig, Dresden, Cottbus… Khi bức tường Berlin sụp đổ, một làn sóng người dân Đông Đức tràn qua Tây Đức trong số có nhiều người VN nói trên.

 

Ngày 3.10.1990 nước Đức thống nhất, cái tên DDR hoàn toàn bị xóa xổ, 60.000 người VN đột nhiên trở thành một gánh nặng cho chính quyền Đức, họ sống chùm đụp vào nhau, làm đủ mọi nghề nghiệp để sinh tồn v́ không c̣n nhà máy, không c̣ chỗ làm, không nơi cấp dưỡng…

 

Trong lúc giao thời, một số lớn bung ra tham gia vào sinh hoạt buôn lậu thuốc lá, thành lập băng đảng tội phạm đưa người nhập cảnh lậu từ biên giới Ba Lan vào Đức.

 

Sau khi kế hoạch giao trả 60.000 người khách thợ lại cho cộng sản VN bất thành v́ sự gian trá, bội tín của chế độ CSVN, dù đă kư kết hiệp ước và chi trả 100.000.000 Đức Mă (Deutsche Mark khi chưa có đồng Euro), chính phủ Đức quyết định tái định cư 60.000 người này dù gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại v́ gánh nặng tài chính cho việc thống nhất, trong đó chỉ riêng việc tái định cư cho đám hồng quân Liên Xô đóng trên Đông Đức cũ cũng đă tốn 150 tỉ Euro (150.000.000.000), chưa kể việc xây dựng lại hệ thống Infastructure trên phần đất mà chế độ CS Đức cai trị mấy chục năm dài đă bị xuống cấp thê thảm.

 

Cộng đồng VN thứ hai này được thành lập với con số 60.000 người, nay phát triển lên với khoảng 85.000 người. Do không có chính sách trợ giúp rơ ràng nên hầu hết những người khách thợ này phải mưu sinh bằng mọi cách, đủ mọi ngành nghề từ hợp pháp đến bất hợp pháp, từ mở nhà hàng, tiệm may, sửa, buôn bán quần áo jeans dỏm đến làm nail, buôn thuốc lá lậu…

 

Với chính sách cấp Duldung (tạm dung) và cho phép cư trú có thời hạn (Begrenzte Aufenthaltsgenehmigung) nếu chứng minh được đang có thu nhập hoặc nghề nghiệp tự sinh sống, những người Việt Nam nói trên được phép ở lại nước Đức. Theo thời gian, dần dần hầu hết trở nên hợp pháp, được nhập quốc tịch, bảo lănh thân nhân từ Việt Nam sang đoàn tụ …

 

Đa số sống lương thiện nhưng cũng không ít những kẻ chỉ mong làm giầu nhanh chóng, bất chính, một số trong họ thành lập băng đảng, cấu kết với ṭa đại sứ CSVN ở Berlin, tổ chức đưa người nhập cảnh lậu qua Đức, Thụy Sĩ…bằng nhiều cách.

 

Việc thanh toán nhau đẫm máu giữa các băng đảng Quảng B́nh, Nghệ An…tranh giành ảnh hưởng, khu vực làm ăn đă một thời làm ồn ào xă hội Đức ở Đông Berlin.

 

Bà Phạm Thị Hoài khi viết bài đă không nói rơ nước Đức hai cộng đồng, có thể chi do vô t́nh nhưng chắc chắn gây ngộ nhận về toàn thể người Việt đang sinh sống tại Đức.

 

Bài viết của Phạm Thị Hoài cũng không nói rơ nguyên nhân gây ra bệnh ăn cắp của người Việt ở Đức trong cộng đồng mà bà đề cập tới, mà cũng không riêng ǵ ở Đức, báo chí hàng ngày đăng rôm rả việc tiếp viên hàng không VN bị bắt v́ ăn trộm hàng hóa trong siêu thị ở Nhật, Úc…, nguyên nhân chính là do chế độ cộng sản Việt Nam khốn nạn, gian manh, xảo quyệt, tàn ác, hèn nhát…mà Nguyễn Thiện Nhân là một trong những tên lănh đạo đă gây ra.

 

Xă hội nào, con người đó. Khi những tên lănh đạo cao nhất điều hành đất nước bằng ăn cắp, tham nhũng, hối lộ, rút ruột công tŕnh, bán đất bán biển.. để làm giầu với hàng trăm triệu, hàng tỉ đô la Mỹ không bị lên án, kết tội, tất nhiên đất nước đó sẽ sinh sản ra những con người mới nứt mắt đă thạo nghề hai ngón.

 

Tuy nhiên, nếu chỉ kết tội những kẻ ăn cắp từ vài trăm đến vài ngàn Euro mà quên đi những kẻ ăn cắp bạc tỉ đô la Mỹ th́ thật cũng đáng buồn.

 

 

Thạch Đạt Lang

31-07-2015

Đàn Chim Việtanhbasam.wordpress.com

-------------------------------------------------------

 

Nghề ăn cắp của người Việt ở Đức

 

Phạm Thị Hoài

 

 

Có lần tôi đi một phiên ṭa xử nhanh hai thanh niên Việt Nam ăn trộm trong cửa hàng. Một chàng diện Nike Air Max chói chang. Một chàng quần ḅ Dolce Gabbana rất xước. Cả hai đều mới sang Đức hai tuần trước, đơn xin tị nạn c̣n chưa nộp. Họ ăn trộm phụ kiện, nước hoa và mỹ phẩm trị giá gần 1000 Euro, trong một cửa hàng mà họ hiển nhiên là những vật thể lạ.

 

Xă hội tư bản tân tiến một thế kỷ rưỡi sau Marx đă xóa đi nhiều ranh giới giữa các giai cấp đối kháng, song lại mở rộng khoảng cách giữa các đẳng cấp. Hai thanh niên Nghệ An này chỉ cần đặt một nửa bàn chân vào cửa hàng đó là toàn hộ hệ thống báo động của nó đă đỏ rực. H́nh phạt cho mỗi chàng là một cuối tuần quản thúc, tức chiều tối thứ Sáu khăn gói đến Nhà Quản thúc Thanh thiếu niên ở, chiều tối Chủ nhật được về. Đại diện tư pháp cho thanh thiếu niên cằn nhằn rằng thế hơi nặng, phạt lao động công ích là đủ rồi. Công tố viên nhún vai. Thẩm phán thở dài, biết rằng sớm muộn cũng gặp lại họ, nhiều phần sớm hơn phần muộn.

 

Người Việt ở Đức hoàn toàn vắng mặt trong những tội phạm cỡ lớn như khủng bố, đe dọa an ninh quốc gia; rất khiêm tốn trong những tội phạm tài chính và công nghệ cao; khá thứ yếu trong những lĩnh vực như ma túy, mại dâm…; quả thật không thể sánh vai các bạn thuộc khối Đông Âu cũ do Nga dẫn đầu; nhưng lừng danh trước hết với mafia thuốc lá lậu và ngay sau đó có thứ hạng đáng kể là những người ăn trộm, có lẽ chỉ đứng sau Rumani.

 

Trong ba năm gần đây, mỗi năm cộng đồng 84.000 người Việt ở Đức phạm khoảng 5000 vụ h́nh sự, trong đó trên dưới 1000 vụ là tội ăn cắp. Để so sánh: cộng đồng Trung Quốc 110.000 người, mỗi năm trên dưới 200 vụ ăn cắp. Trừ tranh tượng nghệ thuật và bí mật công nghệ, nói chung không có thứ ǵ mà người Việt ở đây không thể và không nỡ ăn cắp, từ mèo nhà hàng xóm, xe nôi, xe đạp, hộ chiếu, thẻ tín dụng, điện, nước, biển số, đến nhân thân, vịt trời…; làm nấm ăn cắp nấm, làm xúc xích ăn cắp xúc xích, làm quán ăn cắp tất cả những ǵ không c̣n nguyên niêm phong; song phổ biến nhất là ăn cắp trong cửa hàng.

 

Có thời, đồ ăn cắp được bày ngang nhiên ở nhiều góc Trung tâm Thương mại Đồng Xuân, khu chợ Việt Nam nổi tiếng tại quận Lichtenberg. Đồng bào xúm xít mua đồ tốt giá rẻ, từ hộp thuốc đánh răng, kem dưỡng da, rượu, cà-phê đến túi xách, áo da, quần ḅ hàng hiệu. Sự nghiệp bán thuốc lá lậu đă góp phần xây dựng cộng đồng người Việt ở miền Đông nước Đức trong 25 năm qua, song thời hoàng kim của nó đă là dĩ văng, trong khi ăn cắp th́ tương lai c̣n khá vững bền.

 

 

Ta hăy nhớ lại: Ngày 10/5/1996, cuộc chiến giành quyền kiểm soát thị trường thuốc lá lậu ở Berlin giữa các băng đảng Việt Nam – mở màn ngày 6/12/1992 với một xác người Việt ở một băi đậu xe tại quận Marzahn, Đông Berlin – đạt tới đỉnh cao ghê rợn: sáu người Việt bị hành h́nh trong một căn hộ chung cư cũng ở quận Marzahn, tất cả tay đều bị trói, mỗi người lĩnh chính xác hai viên đạn của băng Ngọc Thiện bắn vào đầu. Bốn ngày sau, để “tháng Năm đẫm máu” đi vào lịch sử tội phạm của thành phố này, băng Quảng B́nh “bị hại” đáp lễ bằng ba xác người Việt vứt ở đường tàu quận Lichtenberg.

 

 

Mafia Việt Nam một thuở, nghe th́ kinh, đếm xác nạn nhân càng kinh, song diện mạo thật th́ thô sơ đến bất ngờ. Một số lính, được tŕu mến hay trọng thị hay e sợ hay tất cả trộn lại – chỉ trừ không giễu nhại – gọi là “bộ đội”, quân chủ lực của băng Quảng B́nh, sa vào tay cảnh sát Berlin không phải như trong phim h́nh sự, sau những pha săn lùng, đột nhập nghẹt thở. Mà đơn giản là ngớ ngẩn. Sau một phiên ṭa xử tội ăn trộm một chiếc sơ-mi, một bộ đồ tắm và một chiếc quần short trị giá gần 500 DM trong cửa hàng xa xỉ KaDeWe, bị cáo là một phụ nữ Việt nhất định không chịu rời khỏi pḥng xét xử. Cô run rẩy bảo, “bộ đội” đang chờ trước cửa ṭa án, “bộ đội” sẽ bắt cóc cô để tra khảo, dù cô không khai ǵ trước ṭa. Một trong những “bộ đội” ấy, súng giắt cạp quần ngẩn ngơ, gần như lao thẳng vào tay cảnh sát, và ngay trong ngày hôm ấy sào huyệt của Quảng B́nh bị lật tung, một trong hai khẩu Kalashnikov thu được ở đó chính là vũ khí đoạt mạng ba người ở đường tàu. Vài hôm sau, một trong những “bộ đội” đang bị truy nă cũng dính lưới, không phải trong khi chôn sống một ai đó ngoài rừng, mà trong khi ăn trộm tại một cửa hàng ở quận Lichtenberg.

 

Ăn cắp vậy là đă góp phần thanh toán mafia thuốc lá, chuyện của người Việt thường trớ trêu như thế. Không bao giờ nghề buôn lậu thuốc lá của người Việt ở đây c̣n đạt tới quy mô huy hoàng của những năm chín mươi đó nữa. Đức không c̣n là điểm đến hấp dẫn nhất. Chính ở thời điểm đó, Anh quốc nổi lên, với lợi nhuận kếch xù từ nghề trồng cỏ. Người Việt nghèo nhưng nhiều tham vọng. Họ muốn giàu, nhưng phải là giàu một cục, thật nhanh, thật xổi. Chắt chiu những đồng tiền lẻ để khấm khá dần lên từng đời như người Tàu ở nước ngoài th́ chẳng bơ.

 

 

Tuy một bước đổi đời bằng nghề cầm nhầm th́ khó, song ăn trộm ở đây một ngày vẫn hơn đi cày ở nhà cả tháng. Và khác xa huyền thoại, đồng bào tôi – nhất là thế hệ hai chàng Nike và Dolce Gabbana – c̣n thiếu cần cù hơn cả thiếu kiên nhẫn. Ăn trộm là nghề nhàn, dạo phố, tia hàng, đi làm như đi chơi mà thu nhập không thua đứng đường bán thuốc lá từ sáng sớm đến tối mịt, tức mỗi tháng trên dưới một ngàn Euro, chưa kể tiền nhà, tiền bảo hiểm y tế và khoảng 350 Euro trợ cấp tị nạn, tất cả do nhà nước trả. Môi trường lại vô tận, nhân loại c̣n th́ siêu thị c̣n, siêu thị c̣n th́ người Việt c̣n. Và gần như không mất vốn. Một cái ḱm cắt tem từ. Một cái túi lót lớp giấy bạc để tránh báo động khi qua cổng từ, gần đây người Việt giàu sáng kiến c̣n khâu luôn lớp giấy bạc vào mặt trong áo khoác. Và không cần qua đào tạo. Hôm trước theo đàn anh đàn chị đi tia, hôm sau tự ḿnh đă ngon lành khánh thành công ty một thành viên hai ngón. Và ít mạo hiểm. Khung h́nh phạt cao nhất là năm năm, nhưng có ăn cắp cả Nữ thần Chiến thắng lẫn bốn con ngựa trên cổng thành Brandenburger Tor cũng chưa chắc được tuyên bản án ấy. Xă hội càng yên th́ luật pháp càng hiền. Trong thực tế, không mấy người Việt phải ngồi nhiều hơn vài ba tháng. Phần lớn chỉ phạt tiền, mỗi tháng trả dần vài ba chục, án tù thường chuyển thành chế độ hưởng án treo. Thanh thiếu niên chưa tṛn hai mốt tuổi thường chỉ bị cảnh cáo, phạt lao động công ích, tức dọn dẹp lau chùi ngay trong trại, hay quản thúc cuối tuần. Có lần tôi suưt ph́ cười v́ bản án dành cho một thanh niên Việt Nam ăn cắp 17 gói cà-phê: bắt về trại đi học tiếng Đức!

 

Thế là hôm ấy khi ra cửa, tôi bảo, hai cháu chịu khó đi học tiếng Đức nhé, đừng ăn trộm nữa.

 

Chàng Dolce Gabbana đáp, bọn phát-xít, nó xử oan, cháu có cầm đồ đâu.

 

Cầm đồ ở đây không phải là cầm đồ mà là cầm đồ. Tôi đă tưởng ḿnh khá thông thạo ngôn ngữ của đồng bào ở Berlin, song có lần hỏi một chị làm nghề ǵ và nghe câu trả lời, em nhặt tay nhặt chân, tôi vẫn hơi sững sờ. Ám ảnh của chiến tranh mấy chục năm trước vụt hiện về: đó là một buổi sáng, từ hầm trú ẩn nơi sơ tán chui lên, đứa trẻ khi ấy là tôi cùng người lớn và những đứa trẻ khác lặng lẽ đi nhặt những mẩu chân tay vô danh, có cái là nguyên một tảng ở khúc hông và bẹn, văng rải rác gần một hố bom mới toanh. Nhưng ở Berlin, người phụ nữ Việt Nam nọ là chủ một tiệm làm móng, việc thường trực là lấy khóe, tỉa da thừa ở móng tay móng chân.

 

Tôi hỏi, cái ǵ cầm đồ?

 

Chàng Nike nhanh nhẹn giải thích, đồ th́ cháu cầm, thằng này – hất hàm về phía Dolce Gabbana – chỉ bóc tem thôi. Nhưng cháu đă ra đến cửa đâu. Luật pháp đéo ǵ, bất công!

 

Tôi bảo, bóc tem với cầm đồ th́ đúng là định ăn trộm rồi, oan với ai nữa.

 

Dolce Gabbana trừng mắt: Cô bênh bọn Đức lợn hử? Người Việt th́ phải giúp người Việt chứ! Cô có phải người Việt không hử?

 

Vâng, tôi đúng là người Việt, sống ở Đức. Tháng trước, ở TTTM Đồng Xuân, trong lễ hội “40 năm hội nhập và phát triển” của người Việt ở Đức, ông Nguyễn Thiện Nhân, tốt nghiệp đại học và bảo vệ luận án tiến sĩ tại Đức, thay mặt chính phủ Việt Nam cảm ơn sự giúp đỡ tận t́nh của chính phủ và nhân dân Đức, rồi kết thúc bài phát biểu bằng tiếng Đức của ḿnh với lời gửi gắm đến cộng đồng người Việt đang sống ở đây: Đồng bào hăy chứng tỏ ḷng biết ơn nước Đức bằng cách tôn trọng luật pháp Đức. Hóa ra là chuyện ơn huệ. Vậy việc hai khách du lịch Việt Nam vừa ăn trộm ở Zürich thật không đáng để làm ồn. Họ vừa không có ǵ mang ơn Thụy Sĩ để phải tôn trọng luật pháp nước này, vừa quá vặt vănh so với hệ thống công ty hai ngón, chẳng hạn của người Việt ở Đức.

 

 

 

 

Phạm Thị Hoài

28-07-2015

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính