Đi ṿng qua biển nhớ tháng Tư
Ba mươi chín năm,
Sài G̣n phủ cờ sao thảo khấu
Giọt lệ vắn dài đâu kể xiết ngày đêm
Những ḍng chữ theo thời gian đổi nét
Đảng Cộng sản ác ôn vẫn bám chặt bạo quyền
Ḷng dạ con người
Ôi ḷng dạ con người
Ngươi thay đổi như nắng mưa mỗi buổi
Ngươi thay đổi như sáng trưa chiều tối
Ngươi vô t́nh nh́n nước mắt tuôn rơi
Khấn Đấng tối cao xin cho ngươi chuộc lỗi
Cúi xuống địa ngục mênh mông ḥng thứ tội cho người
Loài Cộng sản,
Ôi bọn đười ươi giả dối
Một tiếng ăn năn lời sám hối đầu môi
Ba mươi tám năm,
Sài G̣n lệ đầm thấm đất
Tiếng nấc tự do ḱm nước mất trong ḷng
Ngọn đuốc bên kia Thái b́nh dương c̣n phủ sóng
Chưa soi tới thành phố biển Đông
Bao dân chết,
hàm oan dồn đáy biển
Hồn tang thương ngày dứt bỏ cường quyền
Bao nhiêu nữa ngục tù chờ giam hăm
Đảng ác Hồ sót chữ nghĩa từ tâm
Sao em biết cứ đi ṿng qua biển
Cuối tháng Tư nơi có chỗ quê người
Trời đất lạ
Ḷng người luôn rộng mở
Nh́n về quê nhà nếm giọt bâng khuâng.
Tạ Cự