Đôi ḍng nh́n lại Tổng thống VNCH Ngô Đ́nh Diệm

 

 

 

 

Quỳnh Hương

 

- Kỳ 7 -

 

 

Về kinh tế: 90% dân số Việt Nam sống về nông nghiệp.

 

Tiếp nhận chính quyền, ông Diệm lập Phủ Tổng Ủy Di Cư để lo cho gần 1 triệu người lánh nạn cộng sản từ miền Bắc vào Nam t́m tự do. Sau 2 năm ổn định việc định cư 1 triệu người miền bắc, ông Diệm đổi Phủ Tổng Ủy Di Cư thành Phủ Tổng Ủy Dinh Điền, với nhiệm vụ khai khẩn đất hoang, chủ yếu là cao nguyên Trung phần; Cái Sắn và Mộc Hóa ở miền Tây.

 

Miền Nam đất rộng, dân thưa hơn miền Bắc. Đồng bằng sông Cửu Long ph́ nhiêu, nhưng ruộng đất phần lớn nằm trong tay đại điền chủ người Pháp và một số ít người Việt. Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm đă áp dụng chính sách “Cải cách điền địa”, trưng mua ruộng đất của các điền chủ lớn, phân phát cho nông dân. Những điền chủ nhượng đất nhận được trái phiếu, họ có thể dùng trái phiếu này đầu tư vào các xí nghiệp ở thành phố.

 

Phía bắc Saigon, xa lộ Saigon Biên Ḥa được kiến thiết. Tuy là so với ngoại quốc ngày nay, quăng đường 32 km này chẳng thấm vào đâu. Nhưng vào cuối thập kỷ 50 thế kỷ 20, đây là đoạn đường tân tiến nhất của miền Nam Việt Nam ở vào thời kỳ ấy.

 

Hai bên đường rất nhiều các nhà máy được h́nh thành. Khu kỹ nghệ được thành lập, chạy dài từ Thủ Đức thuộc tỉnh Gia Định, tới quận Châu Thành của tỉnh Biên Ḥa. Nhà máy xi măng Hà Tiên, được thiết lập ở huyện Hà Tiên, thuộc tỉnh Rạch Giá, sau đổi là Kiên Giang. Nhà máy thủy tinh, nhà máy giấy và các nhà máy dệt như Vinatexco, Vimytex v..v.. lần lượt được dựng lên. Ngoài ra c̣n có thể kể thêm đoạn đường cửa ngơ về phía nam của Saigon và đoạn đường về Hóc Môn cũng xây nhiều nhà máy như nhà máy dệt, nhà máy làm phân bón.

 

Song song với việc thiết lập các khu công nghiệp phía nam và bắc Saigon, ông Diệm c̣n cho thiết lập nhà máy thủy điện Đa Nhim để có đủ điện cung cấp cho Saigon và các nhà máy mới thiết lập.

 

Khác hẳn với chính sách cướp đất, giết người của bọn cộng sản áp dụng ở miền Bắc từ 1953- đến 1958, mà chúng gọi là cải-cách-ruộng-đất, một chính sách dă man tàn bạo nhất trong lịch sử Việt Nam và cả thế giới, mà lăo Hồ dâm học từ Liên xô và Tàu cộng để áp dụng vào miền Bắc Việt Nam, giết một nửa triệu người.

 

Ông Diệm cũng cho lập các khu dinh điền, khu trù mật ở nhiều nơi để đưa dân ở các vùng nghèo nàn miền Trung đến cao nguyên Trung phần hay miền Tây lập nghiệp. Những gia đ́nh đến sinh sống tại các khu dinh điền hay khu trù mật, mỗi gia đ́nh cũng được cấp 3 mẫu tây (hectare= 30.000m2 ) đất, kèm theo bằng khoán để làm chủ mảnh đất, tương tự như những gia đ́nh di cư lánh nạn cộng sản tàn ác 1954-1955, đi định cư tại Cái Sắn, Phương Lâm, Hố Nai…..Ngoài 3 hectare đất, họ c̣n được cấp phát gạo và tiền trong ṿng 6 tháng để có thể sinh sống trong khi chưa thu hoạch vụ đầu.

 

So sánh giữa khu dinh điền của Việt Nam Cộng Ḥa và khu kinh tế mới của Việt cộng ta thấy là hai thái cực.

 

Những người đi kinh-tế-mới bỏ nhà cửa ở thành phố, nhất là Saigon, bị đem con bỏ chợ. Nhà cầm quyền cộng sản không giúp đỡ họ, hoặc nếu có chỉ là chút ít, cho nên sau trên một năm đi kinh-tế-mới (!), họ lại lếch thếch kéo nhau về Saigon, nằm ở vỉa hè trên các đoạn đường Lư Thái Tổ, Trần Quốc Toản, Lư Thường Kiệt......và hàng ngàn người đă chăng vải nhựa, chiếu rách, dài theo bờ từơng, trong và ngoài trường đua Phú Thọ.

 

Khu dinh điền thời Đệ nhất Cộng hoà đặt dưới quyền điều hành của Phủ Tổng Ủy Dinh Điền. Nha Nông cụ cơ giới thuộc Phủ Tổng uỷ Dinh điền chịu trách nhiệm ủi đất phân lô, cấp phát tiền gạo 6 tháng cho dân đến lập nghiệp. Những vùng Cái Sắn, Hố Nai, Phương Lâm, Hỏa Lựu, Vị Thanh, Quảng Tín....là những vùng được thành lập từ thời Đệ nhất Cộng hoà và trở thành nơi sầm uất.

 

Vị Thanh sau này là tỉnh lỵ Chương Thiện, và Quảng Tín trở thành tỉnh mới lấy tên từ khu trù mật.

 

Trong khi dân đang an cư lạc nghiệp, bọn Việt cộng đă khuấy phá, đốt một số xă dinh điền ở các vùng thuộc tỉnh Pleiku, Ban Mê Thuột, Phước Long và Tây Ninh.

 

Khu kinh tế mới của Việt cộng ngày nay nhắc tới c̣n thấy hăi hùng. Việt cộng lập nên kinh tế mới nhắm mục đích lùa dân ra khỏi thành phố một cách man rợ để huỷ diệt giai cấp và con người tư sản (!), theo kinh điển tàn ác nhất thế gian của Marx, mà Cáo và bọn cán bộ cộng sản Việt Nam áp dụng. Riêng Saigon, 1 triệu dân bị lùa khỏi thành phố đi kinh tế mới, một năm sau khi chiếm được miền Nam.

 

Bắt nguồn từ gieo rắc hận thù giai cấp, bọn ngu muội Việt cộng cho rằng người dân thành thị chỉ ăn chơi, không sản xuất. Lớp cán ngố từ trên xuống dưới nghĩ đơn giản rằng sản xuất chỉ có nghĩa là cày cuốc, thế nên chúng đày dân vào rừng là làm ra lúa gạo (!). Đây là sự phí phạm lao động to lớn, do sự ngu muội của lănh tụ cộng sản Việt Nam v́ chúng vô học. Nhưng đuổi dân ra khỏi thành phố, Việt cộng c̣n có mục đích cướp nhà để chia cho cán bộ, diệt giai cấp tư sản. Tội ác của Việt cộng kể không thể xiết.

 

Marx là một tên điên, chủ trương kinh tế tập trung. Bất cứ nước nào cai trị theo đường lối của Marx đều nghèo đói, thiếu đồ tiêu dùng, do thất bại cả công nghiệp lẫn nông nghiệp. Dân chúng ở những nước cai trị theo đường lối cộng sản đều bị đói, bị o ép về chính trị và hoàn toàn không có tự do. V́ chủ trương kinh tế tập trung nên tư liệu sản xuất như trâu ḅ, ruộng đất....đều nằm trong tay nhà nước. Cái câu “nhân dân làm chủ, đảng lănh đạo, nhà nước quản lư” (!) do Việt cộng đặt ra để đánh lừa dân thật khôi hài.

 

Nông dân làm lụng vất vả cơm không đủ no th́ bọn cán bộ hợp tác xă phè phỡn. Dân chúng miền bắc truyền nhau câu vè nguyền rủa cán bộ:

 

“Mỗi người làm việc bằng hai

Để cho chủ nhiệm mua đài mua xe

Mỗi người làm việc bằng ba

Để cho quản trị xây nhà xây sân.

 

Hoặc là câu:

Giầu thủ kho, no thủ trưởng

 

Khi hiểu ra ḿnh bị bóc lột nặng nề c̣n hơn thời phong kiến cổ xưa, họ bắt đầu lăn công. Các cụ ta có câu “cha chung không ai khóc” thật đúng cho trường hợp này.

 

Kinh tế tập trung (hợp tác xă nông nghiệp) đưa đến kết quả năng suất xuống trầm trọng và riêng Việt Nam, cái ǵ phải đến đă đến: năm 1987, từ Thanh Hoá trở ra bị thiếu gạo. Các tỉnh Thanh Hoá, Quảng Ninh, Nghệ An có hàng ngàn người chết đói.

 

Bọn cầm quyền Thanh Hoá phải dùng từng đoàn xe tải chở hàng chục ngàn “ bang chúng cái bang” ra các thành phố, thị xă miền Bắc để đi ăn mày tập thể. Chuyện khó tin mà có thật. Đó là điều mà Lê Duẩn và đồng bọn huênh hoang “Việt Nam đi thẳng lên chủ nghĩa xă hội ..”(!) . Như vậy “đi thẳng lên chủ nghĩa xă hội” của Lê Duẩn và đồng bọn là làm cho dân miền Bắc Việt Nam đi từ thiếu ăn đến chết đói.

 

Rất tiếc vào thời điểm này các kư gỉa của Washington Post, AP , Mercury News, New York Times, AFP, CNN, BBC, NBC.....chưa được phép vào Hanoi, nên sự thật chỉ được phanh phui trong nước khi bài kư “Cái đêm hôm ấy đêm ǵ” của Phùng Gia Lộc, và tiếp đó bài kư “Sự thật về Thanh Hóa”, của Phùng Thanh Vân, hai người gốc Thanh Hoá, được đăng trên bán nguyệt san Văn Nghệ ở Hanoi.

 

(Sau khi bài này được đăng, làm rung động cả nước, th́ Phùng Gia Lộc bị truy lùng, và phải trốn chui trốn nhủi. Mấy năm sau do thiếu ăn, bệnh tật không tiền thuốc nên đă chết. Phùng Thanh Vân cũng chung số phận, nhưng sau không rơ c̣n sống hay đă đi theo Phùng Gia Lộc.)

 

Trong lịch sử Việt Nam đă có 2 nạn đói.

 

Nạn đói thứ nhất xẩy ra năm 1945, c̣n gọi là nạn đói Ất Dậu, do quân phiệt Nhật bắt ép dân dẹp bỏ lúa để trồng đay nạp cho chúng, gây ra t́nh trạng thiếu hụt đất trồng lúa. Không những thế, chúng c̣n bắt dân phải nạp thóc –thời ấy gọi là thóc tạ- để nuôi quân Nhật, làm chết hơn 1 triệu người từ Nghệ An, Thanh Hoá ra tới các tỉnh thuộc vựa lúa đồng bằng sông Hồng.

 

Người viết bài này mỗi ngày đi bộ quăng đường 5 kilometres từ nhà tới trường tiểu học huyện, đă chứng kiến cảnh người chết đói nằm bên lề tỉnh lộ. Mỗi ngày ít nhất 1 người mà nhiều nhất lên đến trên 10 người. Dân làng lân cận v́ vừa sợ dịch bệnh, vừa không chịu nổi mùi hối thối của xác người chết, nên đă phải dùng chiếu để bó, v́ nhiều xác quá không đủ quan tài và đào lỗ nông, sát vệ đường rồi lấp đất sơ sài. Nạn chết đói kéo dài từ cuối tháng 2 âm lịch đến vụ gặt đầu tháng 5.

 

Nạn đói thứ hai chết mấy ngàn người như đă tŕnh bày ở trên, là do Việt cộng cai trị theo đường lối xă hội chủ nghĩa của Marx: kinh tế tập trung, nhất là sau khi chiếm được miền Nam, Lê Duẩn, một tên ngu muội huênh hoang “nước Việt Nam tiến thẳng lên xă hôi chủ nghĩa. (!)

 

Sự thất bại tất yếu xẩy ra v́ “cha chung không ai khóc”, là câu cửa miệng của người Việt từ thời xa xưa. Nhưng cũng c̣n phải nói rơ hơn là v́ sự tàn bạo ở những cán bộ cộng sản. (bạn đọc múôn rơ hơn, t́m đọc “Cái đêm hôm ấy đêm ǵ” và ‘Sự thật về Thanh Hóa” trên một vài trang web)

 

Dân kinh tế mới không được cấp gạo tiền như thời Đệ nhất Cộng hoà, nên chỉ vài tháng hoặc nhiều lắm là hơn 1 năm sau , họ lại lếch thếch kéo về thành phố. Khi trở về, nhà của họ đă bị bọn cán bộ chiếm ngụ, nên họ phải nằm ở viả hè.

 

Bạn đọc hiện đang sống ở các nước tự do, trước kia sống ở Saigon, hay các thành phố lân cận, từ năm 1981 chắc đă nh́n thấy cảnh dân kinh tế mới chăng bạt bằng chiếu, bằng vải nhưạ, chung quanh trường đua Phú Thọ và dài theo đường Trần Quốc Toản, Lư Thái Tổ, Nguyễn Văn Thoại -sau này đổi là Lư Thường Kiệt. Cuộc sống của họ thật thê thảm.

 

Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, sau khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc, lợi tức b́nh quân một đầu người của Nam Hàn chỉ là dưới 70 usd, mà ngày nay ngang hàng Singapore, b́nh quân đầu nguời một năm là 23,636 usd. Trong khi Bắc Hàn c̣n cai trị theo đường lối Marx sắt máu th́ b́nh quân một đầu người một năm dưới mức 400 usd. Hàng năm vẫn thiếu lương thực nên phải nhận viện trợ gạo từ Nam Hàn và Nhật Bản.

 

Nước cai trị theo kiểu nửa vời, x́u x́u ển ển, tả pí lù như Việt Nam “kinh tế thị trường theo định hướng xă hội chủ nghĩa” th́ khá hơn Bắc Hàn một chút, được 600usd một đầu người một năm.

 

Nhưng đó là chia đều, c̣n thực tế những nông dân ở miền Bắc Việt Nam, đại đa số chỉ trông vào phần ruộng được chia. Dân đông, đất ít, mỗi người dân miền Bắc Việt Nam chỉ được chia khoảng gần 400m vuông, tùy theo thôn xă, có xă dân đông, đất ít th́ mỗi người chỉ được dưới 1 sào miền Bắc. Một sào là 360m 2. (Miền Nam 1. 000m 2 là một Công hay 1/ 10 của mẫu tây) do đó một nguời một năm không hơn b́nh quân một đầu người của Nam Hàn sau nội chiến kết thúc.

 

Nếu bỏ khúc đuôi “theo định hướng xă hội chủ nghĩa” mà thay vào cái đuôi “theo chủ nghĩa tư bản” th́ chỉ vài ba năm là khấm khá, dù không bằng Singapore, Nam Hàn, nhưng chắc chắn là hơn Trung Cộng.

 

Xă hội chủ nghĩa là thuyết của Marx: Kinh tế tập trung. Mọi phương tịện sản xuất nằm trong tay nhà nước. Nhưng nhà nước là của đảng, vậy th́ ruộng đất là nằm trong tay đảng. Cai trị theo chủ nghĩa của Marx kinh tế tập trung cho nên miền Bắc Việt Nam từ năm 1945, dân chúng ăn không đủ no, đồ tiêu dùng quá thiếu. Nhưng bọn cầm quyền cộng sản giải thích rằng, dân thiếu thốn v́ kháng chiến chống Pháp gần 10 năm. Từ năm 1954, đến 1975, dân Bắc thiếu thốn th́ chúng phịa ra là phải cứu đói miền Nam, v́ dân miền Nam bị “Mỹ bóc nột” (!).

 

Khi chiếm được miền Nam rồi, bọn chúng lại hăm hở áp dụng sách vở Marx: đánh tư sản, cải tạo công thương nghiệp (!), phá bỏ tư doanh. Kèm theo chính sách sắt máu này là lùa dân đi kinh- tế-mới và ngăn sông, cấm chợ. Chính sách tàn bạo này người dân uất ức mà không chống lại được nên đặt vè:

 

“Công an, thuế vụ, kiểm lâm

Trong ba thằng đó, mày đâm thằng nào?

Tiến lên chiến sĩ, đồng bào

Trong ba thằng đó, thằng nào cũng đâm.

 

Kết quả là, đồng bằng sông Cửu Long, vựa lúa miền Nam không đủ gạo để nuôi dân cho nên dân phải ăn bo bo, là thứ thực phẩm dùng cho ngựa ở các nước tư bản.

 

Sau nạn đói 1987, Việt cộng không tuyên bố, nhưng đă nới lỏng cho dân làm ăn. V́ không nới lỏng th́ dân c̣n chết. Ở thành thị, chúng cho tư doanh ở những hộ làm ăn nhỏ và nông thôn chúng cho “khoán sản phẩm”, bỏ tiếng kẻng của hợp tác xă nông nghiệp. Từ đó, nếu so sánh với các nước láng giềng th́ c̣n thua xa, nhưng dân đă khá hơn.

 

Dân trong nước từ thành thị đến thôn quê, đă nh́n rơ được điểm tốt đẹp của kinh tế thị trường.

 

Việt cộng ngày nay không dám quay về con đường kinh tế tập trung kiểu hợp tác xă,v́ chúng biết là áp dụng kinh tế tập trung là không những loạn ở nông thôn, mà loạn ngay trong đảng, bằng chứng là nông dân Thaí B́nh và một vài huyện ở Hà Nam đă nổi loạn năm 1997. Thành phần nổi dậy có rất nhiều đảng viên và bộ đội xuất ngũ. Thế nên chúng áp dụng kinh tế tư bản, nhưng phịa ra câu Kinh tế thị trường theo định hướng xă hội chủ nghĩa, để đỡ bẽ mặt, v́ đă theo Marx (kinh tết tập trung) lại áp dụng kinh tế tư bản: rất là kỳ quái.

 

Phịa kiểu này thành ra “Kinh tế thị trường theo định hướng “xă hội chủ nghĩa” = Kinh tế tập trung.” Một câu này đă chơi nhau. Tối nghĩa. Bọn chóp bu Việt cộng đánh lừa dân chúng, đánh lừa cả đảng viên cấp dưới. V́ vậy có thể gọi là lư thuyết Cám Heo.

 

Trong thời Đệ nhất Cộng ḥa, mặc dầu bọn Việt cộng phá hoại nông thôn, nhưng luá gạo dư thừa và đă xuất cảng. Nhận xét về ông Diệm, ta không thể nào không nhắc đến tinh thần chống cộng mạnh mẽ của ông. Tổng thống Kennedy gọi ông là vị thánh chống cộng, dù sau này nhóm cố vấn của ông Kennedy điện cho ông Lodge ướm lời, phà hơi cho nhóm tướng tá đảo chánh chụp mủ ông Diệm là liên lạc, mặc cả với Việt cộng để có lư do kết tội ông.

 

Về phương diện liêm chính, ông Diệm lại càng nổi bật. Trong thời gian ông tại chức, phiá đối lập cũng như bọn Việt cộng không t́m được một chứng cứ ǵ về tham nhũng, kể cả người em là ông Nhu. Ông chết đi không để lại một di sản nào cho em cháu xa gần. Kư gỉa Richard Reeves gọi ông Diệm là The Catholic Ascetic (tu sĩ khổ hạnh Công gíao), đă nói lên rất rơ ràng về đức liêm khiết của ông Diệm.

 

So sánh với bọn lănh đạo cộng sản như Hồ Chí Minh th́ lem nhem từ Nguyễn Thị Minh Khai, Tăng Tuyết Minh, Nông Thị Ngát, Nông Thị Xuân, Đỗ Thị Lạc và những người t́nh từ Pháp (Marie Biere), Tàu (Li Sam), Thái... Lê Duẩn th́ 5 vợ, 5 biệt thự từ bắc vào nam. Khi Duẩn chết, đám tang ḷi rơ những người vợ của Duẩn đội khăn trắng bỏ ṿi, được chiếu trên TV. Vơ Văn Kiệt, Phan văn Khải, Cai đồn điền, Hoạn lợn và những đám chóp bu cộng sản khác đều có trương mục ở các ngân hàng ngoại quốc. Khải khi về hưu đă xây một dinh thự tại Củ Chi ước tính 2 triệu usd.

 

Con trai Khải là Ḥang Ty, ăn chơi nổi tiếng và đă bắn chết con trai Phạm Thế Ruyệt tại một ṣng bài ở Hanoi. Giết người công khai giữa thủ đô Hanoi mà không bị đưa ra ṭa án xét xử. Người ta ví con trai Khải chơi ngông như Hắc Bạch công tử thời xưa ở miền Nam. Câu ví này chỉ đúng phần nào, v́ Hắc Bạch công tử xưa kia không giết người.

 

Và, trong thời gian đang viết bài này, tin tức trong và ngoài nước rền vang v́ một tên tư bản đỏ Bùi Tiến Dũng tổng giám đốc PMU 18 đă thua cá độ bóng đá trong 2 tháng 1 triệu 8 đô la. Như vậy số tiền hắn có phải gấp vài chục lần. Hắn đă khoét tiền viện trợ của nước ngoài cho vay để làm cầu đường. (beton cốt tre ) (!). Rồi đây ai trả nợ? Là dân Việt Nam ở trong nước. Nợ phải trả bằng thuế của dân và tài nguyên quốc gia.

 

Đời sống nhân dân miền Nam vào thời Đệ nhất Cộng ḥa ổn định. Người dân trong nước có mức sống cao hơn thời Đệ nhị. Nguyên nhân v́ thời Đệ nhị Cộng ḥa lạm phát tăng nhanh. Lương quân nhân, công chức tăng nhưng không kịp đà lạm phát. Tuy thời Đệ nhị đời sống người dân không bằng thời Đệ nhất cộng hoà, nhưng so ra cũng hơn gấp hàng chục lần đời sống dân miền bắc. V́ vậy cán bộ cộng sản vào Saigon đă choáng ngợp trứơc sự phồn thịnh của miền Nam, và nhận ra được là họ đă bị bác Hồ (!) lừa bịp: “dân ḿền Nam bị bóc lột nên bị đói.”

 

Ông Diệm có đức tính cương trực, bất khuất. Ông muốn cho nước được độc lập, dân được ấm no, hạnh phúc. Dù Mỹ đưa về lănh đạo đất nước, ông vẫn coi Mỹ là đồng minh, nhưng v́ bản tính bất khuất, ông không chịu uốn ḿnh quị lụy.

 

Thời ông Diệm tại vị, năm 1961 chỉ có 700 cố vấn Mỹ.

 

Tổng thống Kennedy khi đắc cử, muốn đưa thêm cố vấn và các đơn vị chiến đấu Mỹ vào miền Nam Việt Nam, nhưng ông Diệm cũng như ư kiến một số tướng lănh - (dẫn chứng ở bài viết của ông Tôn Thất Đính và bài của ông Phan Đức Minh)- không đồng ư với phía Mỹ, cho là đưa quân Mỹ vào để chặn làn sóng đỏ hữu hiệu hơn. (phần trích đoạn lịch sử Hoa Kỳ ở phần cuối loạt bài này)

 

Một vị Tổng thống đạo đức, trong sạch, luôn luôn v́ dân, v́ nước, đă sớm nhận ra chủ nghĩa cộng sản là tàn bạo, dă man, nhận lănh trách nhiệm đứng ra lèo lái quốc gia, không những đem lại ấm no cho dân, mà c̣n quyết tâm ngăn chặn làn sóng đỏ âm mưu chiếm miền Nam, vậy mà, đám tay chân rất ngu muội, ham quyền, ham tiền, đầu sỏ là Minh bị thịt, đă làm đảo chính và giết chết ông một cách hết sức dă man.

 

Trong Kỳ 2, tôi đă trích đăng bài của ông Mai Tiến Tiệm viết về cuốn VNMLQHT.

 

Ông Tiệm viết: “Truớc đây 7 năm, tôi cũng đă đọc cuốn VNMLQHT đứng tên anh, nhưng do người khác viết….”

 

Nay đọc lá thư của một người trước đây nằm trong nhóm Giao Điểm, ông Nguyễn Văn Hoá, càng phơi bày rơ Đỗ Mậu đă bị bọn t́nh báo cộng sản lợi dụng:

‘…Nhưng, tiện đây tôi cũng muốn dùng cái “tâm địa” của tôi nói thêm vài điều cho minh bạch với dư luận đầy phiền năo của cộng đồng trong vài chục năm qua:

 

Thứ nhất, trước khi về VN, tôi sợ ông Hoàng Văn Giàu bên Úc thù vặt, thù dai, v́ trong quăng thời gian làm website giaodiem.com, tôi từng chống lại ông ấy, nên phải tốn kém tiền bạc để đến Úc “đảnh lễ” hai vợ chồng ông. Tôi nói tôi muốn đem mẹ tôi về để được sống trên quê hương một thời gian trước khi mẹ tôi chết, và tôi chỉ muốn được sống yên, làm một công dân thầm lặng. Ông ấy nói: Chú muốn về chú phải xóa hết các trang web trong tháng 7 (năm 2006). Thế rồi tôi đề cập và hỏi đến cuốn “Hồi kư VN Máu Lửa Quê Hương Tôi” của Đỗ Mậu, th́ ông ấy trả lời: “Nếu tui không dùng Đỗ Mậu th́ dùng ai, ai đây?”. Như vậy, ông HVG xác nhận ông là kẻ đầu tiêu, mà Đỗ Mậu chỉ là “bị dùng”, “kẻ thừa hưởng”, nhưng bởi ḍng họ ĐM say men chiến thắng quá đáng lại bị kẻ khác “lèo lái”, nên bây giờ Phật Giáo mới bị Cộng sản khuynh đảo bi đát như vậy đó, chứ không v́ “nội trùng, nội gián” ǵ cả. Quư vị (ACE và...) đă tự nguyện đồng hành và bám sau đít cộng sản và Mặt trận Tổ quốc của cộng sản, giờ có muốn chữa cháy cũng muộn rồi. Giả như trong lúc này, quư vị có ‘giả vờ’ bênh vực cho đoàn Tăng Ni chùa Bát Nhă bị đàn áp cũng ngượng lắm, phải không? (Trong tháng 5 vừa qua, Mai Thanh Truyết đến thăm tôi ở khu Mobilehome ở Santa Ana, tôi cũng kể lại tương tự. Thật ḷng, tôi sợ tên Hoàng Văn Giàu và đàn em hắn trả thù tôi sau lưng, khi tôi về VN. Ông Mai thanh Truyết làm chứng nhé!)….

 

Trong bài BỐN MƯƠI NĂM NGẬM NGÙI, ông Trương Phú Thứ viết:

 

... “Một độc gỉa của VNTP, bà Hoa Vũ ở tiểu bang New Jersey, người đă mang chân dung TT Diệm từ Mỹ về tận Lái Thiêu. Bà Hoa đă đặt bức chân dung trên mộ TT Diệm chụp h́nh và sau đó phổ biến tới báo chí hải ngoại.

 

Bà Hoa đă viết thư cho cựu Đại tá Nguyễn Hữu Duệ “…em không nhớ rơ là năm nào 1960 hay 1961, lúc đó em đang may ở tiệm Thanh Lịch gần chợ Bàn Cờ th́ chợ bị cháy lớn. Vài hôm sau th́ Cụ có đi thăm chợ và đồng bào nạn nhân. Cụ đi thẳng đến tiệm Thanh Lịch, lúc đó bà Phạm Bích Thuần là chủ tiệm may qúa xúc động vừa khóc vừa nói: ḱa, Vua đến nhà ḿnh, cô Hoa, bạo dạn ra chào Vua đi. Khi Tổng thống bước lên thềm nhà th́ em ra đứng khoanh tay cúi đầu nói: “con kính chào Tổng Thống.” Người hỏi: “cháy có sợ không?” Thưa Tổng thống con sợ lắm ạ.” Người lại hỏi: “may có khá không?” Em tŕnh: “thưa Tổng thống, khá lắm.”

 

Trong lúc đó th́ bà chủ cứ khóc v́ qúa xúc động được Vua tới thăm. Cụ nói: “ngoan hỷ.” Rồi đi ra hướng đường Bàn Cờ. Ôi! Kể lại một chút kỷ niệm mà ḷng em dâng lên một niềm thương nhớ Cụ vô cùng.”

 

 

(c̣n tiếp)

Quỳnh Hương

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính