Đôi ḍng nh́n lại Tổng thống VNCH Ngô Đ́nh Diệm

 

 

 

 

Quỳnh Hương

 

- Kỳ 5 -

 

 

VỀ QUÂN SỰ- Cộng sản Hà Nội đă đưa quân Bắc Việt vào Nam theo đường ṃn Hồ Chí Minh từ 1956. Trận đánh vào hậu cứ Trung đoàn bộ binh gần tỉnh lỵ Tây Ninh tháng 12 năm 1960, mở đầu cho ư đồ xâm lăng của cộng sản Bắc Việt. Từ 1963, chúng ào ạt đưa quân chính qui vào Nam và khai diễn trận Đồng xoài 1965 ở cấp sư đoàn.

 

Do chuyên nghề bịp bợm và không có tự do truyền thông, chúng tuyên truyền ở miền Bắc rằng, miền Nam bị Mỹ cai trị, Mỹ bóc lột nên dân đói khổ. Hạt gạo miền Bắc phải cắn làm 3 (!), một phần để nuôi dân miền Bắc, một phần để giúp dân miền Nam, một phần để nuôi bộ đội giải phóng (!)(!).

 

V́ trong bức màn sắt, Việt cộng bưng bít tin tức, nên chúng nói dơi nói chuột dân cũng nghe. Chúng nói láo rằng Mỹ bóc lột nên dân Saigon không có gạo ăn. Khi bộ đội, cán bộ và dân chúng miền Bắc vào Saigon, thấy đời sống dân miền Nam cao gấp mấy chục lần đời sống dân chúng miền Bắc vào thời điểm này, bộ đội, cán bộ cũng như dân miền Bắc mới biết ḿnh bị đánh lừa.

 

Tên chúa bịp là Hồ Chí Minh, viết sách tự ca tụng ḿnh, lấy tên là Trần Dân Tiên, cho nên đám con cháu trong bộ chính trị theo gương bịp của Cáo mà đánh lừa dân chúng.

 

Quân, cán và dân miền Bắc vào Saigon đă choáng ngợp trước các tiện nghi, từ nhà ở đến vật dụng tiêu dùng thường ngày của người dân.

 

Nói ra thật tội nghiệp, phụ nữ không biết băng vệ sinh là ǵ v́ chưa bao giờ nh́n thấy. Có người đă đem quần áo vào bồn cầu tiêu (sink) để giặt.

 

Chợ trời Huỳnh Thúc Kháng được h́nh thành từ sau 30-4-1975. Các loại hàng hóa nhiều nhất là radio, cassette, giàn âm thanh, máy chụp h́nh, quạt máy, tủ lạnh, cho đến những thứ nhỏ nhất như kim chỉ được bày bán ở bờ lề đường. Khách hàng của chợ không chỉ là người miền Bắc mà c̣n cả những người Đông Âu, phần lớn là Liên xô.

 

Để chỉ trích chế độ cộng sản, trí thức miền Bắc đặt ra câu ví:

“Ba năm đi Nga không bằng một năm đi Đức.

Một năm đi Đức không bằng một lúc ở Saigon.”

 

Trước tháng tư năm 1975, dân miền Bắc được xuất ngoại đi Liên xô, hay Đông Đức là phải có thần thế lắm, và hầu hết họ thường mua vật dụng ở những nước này đem về bán lấy lời để tăng nguồn lợi gia đ́nh. Đông Đức là nước khá nhất trong các nước theo chủ nghĩa cộng sản. Khi vào Saigon, họ nh́n thấy mọi thứ ở Saigon, không những hơn Nga mà c̣n hơn cả Đông Đức nữa.

 

Niềm tin vào đảng cộng sản của dân miền Bắc phai lạt dần kể từ ngày đó. Ư thức hệ cộng sản suy sụp ngay trong hàng ngũ cán bộ cũng từ ngày này.

 

Bức màn sắt được vén lên, không chỉ cán bộ, bộ đội trở về miền Bắc kể về đời sống nhân dân miền Nam, so với miền Bắc cao hơn gấp nhiều lần, mà nó c̣n chọc thủng mạng lưới tuyên truyền láo khoét của cộng sản bằng hàng trăm ngàn chiếc “đài” nhỏ bằng, hay nhỏ hơn cuốn tập, mà dân miền Bắc chưa được nh́n thấy kể từ trước 1945.

 

Sau khi chiếm Saigon, bộ đội, cán bộ và dân chúng đều t́m mua những chiếc radio nhỏ đem về miền Bắc làm quà cho gia đ́nh. Cũng do những chiếc radio này, dân miền Bắc được biết t́nh h́nh thế giới qua đài VOA và BBC vào mỗi buổi tối, nhất là vào giai đoạn Trung cộng “dạy cho Việt Nam một bài học” năm 1979, sự sụp đổ của bức tường Bá Linh 1989 và sự tan ră của khối cộng sản năm 1991.

 

Ông Diệm chết, sau một thời gian tướng tá giành quyền, đưa đến việc ông Thiệu chụp cơ hội nắm địa vị cao. Ông Thiệu đă độc diễn, tham nhũng lại kém tài. Trong khi đó, Tổng thống tích cực chống cộng nhất của Hoa Kỳ là cố Tổng thống Richard Nixon phải từ giă Ṭa Bạch Ốc ngày 9-8-1974 trong nửa nhiệm kỳ 2, v́ vụ Watergate. Người kế nhiệm là Phó Tổng thống Ford, một vị Phó Tổng thống yếu kém nhất trong các Phó Tổng thống Mỹ, đă quay lưng khi Việt Nam Cộng Ḥa mất vào tay cộng sản.

 

Bước ngoặt của sử Việt báo trước từ những năm đầu thập kỷ 1970.

 

Vào giai đoạn này, quốc tế cộng sản đang lan rộng. Thầy của cáo là Brezhnev không ngừng đổ vũ khí và cố vấn vào miền Bắc, để đẩy mạnh cuộc xâm lăng miền Nam, ḥng nhuộm đỏ vùng Đông Nam Á. Trong khi đó, nước đồng minh chủ yếu của miền Nam là Hoa Kỳ lại gặp thời kỳ khủng hoảng chính trị nội bộ, mà miền Nam lại lănh đạo bởi một người yếu kém, Miền Nam mất là điều khó tránh.

 

BƯỚC NGOẶT CHO SỬ VIỆT:

 

Lúc này, phong trào chống chiến tranh lan rộng trong dân chúng Mỹ- có sự xúi giục của bộ máy tuyên truyền Liên xô- phe dân chủ trong lưỡng viện quốc hội Mỹ gây khó khăn cho Tổng thống Richard Nixon, đảng Cộng Hoà. T́nh h́nh đang khó khăn th́ Phó Tổng thống Siro Agnew, cùng liên danh với ông Nixon, bị qui tội trốn thuế tại ṭa án Baltimore. Ông yêu cầu miễn tranh căi và xin từ chức. Ông tuyên bố rằng làm như vậy để tránh một cuộc tranh đấu phân hóa tại ṭa án.

 

Ông Gerald Ford được bổ nhiệm làm Phó Tổng thống theo hiến pháp Hoa Kỳ.

 

Ông Ford nguyên là dân biểu Hạ viện từ 1948, đơn vị Grand Rapids, một trong nhiều đơn vị bầu cử của Tiểu bang Michigan. Trong 25 năm làm dân biểu, th́ 10 năm ông là người lănh đạo khối thiểu số ở Hạ viện.. Phiếu bầu cho ông vào Hạ viện trong một khu-bầu-cử rất khiêm tốn, chứng tỏ ông không được dân ủng hộ mạnh mẽ, và cũng cho ta thâư khả năng lèo lái quốc gia Hoa Kỳ, khả năng lèo lái phe tự do dân chủ, đối đầu với cộng sản của ông rất giới hạn, nếu không muốn nói là yếu kém.

 

Nhưng điều 2 của tu chính án 25 của Hiến pháp Hoa Kỳ đă qui đinh, khi ghế Phó Tổng thống dân cử bỏ trống, Tổng thống sẽ bổ nhiệm một Phó Tổng thống. Ông này nhận nhiệm vụ khi được đa số lưỡng viện quốc hội đồng ư. Chức vụ của ông Agnew được ông Ford thay thế.

 

Theo hiến pháp Hoa Kỳ, mỗi tiểu bang có 2 Nghị sĩ, do dân trong tiểu bang bầu ra, nhiệm kỳ 6 năm, không kể dân số trong tiểu bang nhiều hay ít.

 

Dân biểu Hạ viện nhiệm kỳ 2 năm, do dân trong khu vực bầu cử bầu ra: 50,000 cử tri là một dân biểu. Tiểu bang nào dân số đông th́ tiểu bang đó nhiều dân biểu. Ông Ford chỉ được cử tri trong đơn vị Grand Rapids bang Michigan bầu. Michigan có dân số trên 10 triệu.

 

Tiếp đó, vụ cài máy nghe lén ở trụ sở đảng Dân Chủ bung ra, đưa đến sự từ chức của ông Richard Nixon vào ngày 9- 8-1974, th́ vị Phó-Tổng-thống-không-được–dân- bầu là Gerald Ford, theo hiến pháp Hoa Kỳ, trở thành vị Tổng-thống-không-được-toàn -dân- bầu. Chuyện hy hữu trong lịch sử Hoa Kỳ.

 

Phía Việt cộng, theo lệnh của quan thầy Liên xô, trắc nghiệm khả năng của ông Ford bằng trận đánh Phước Long, trong khi ông độc diễn học làm chính trị lại không học được chút ǵ của cố Tổng thống Tưởng Giới Thạch năm 1949, thua cộng sản ở đại lục, rút ra cố thủ Đài Loan, trong đó có cả tiểu đảo Kim Môn, Mả Tổ, chỉ cách bờ biển Hoa lục tầm bắn đại bác 105 mm, khoảng 11km, mà những năm 1958-1959, Trung cộng đă cho bắn đại bác hàng ngàn trái mỗi ngày ra hai tiểu đảo này.

 

Cho tới nay, Đài Loan vẫn vững về quân sự, có phản lực cơ F 16, có tầu ngầm và có cả giàn hỏa tiễn pḥng không Patriot, một loại hỏa tiễn bắn hỏa tiễn, được dùng trong chiến tranh vùng vịnh Ba Tư 1990, chặn hỏa tiễn SAM của Saddam bắn qua Saudi Arabia.

 

Về chính trị, Đài Loan dù bị Hoa Lục hù dọa bằng những cuộc tập trận trên eo biển Đài Loan, có kỳ kéo dài một tháng, bắn nhiều hỏa tiễn tầm xa quanh Đài Loan, họ vẫn thực hiện thành công cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên ngày 26- 3-1996. Vị Tổng thống đầu tiên do dân Đài Loan bầu là Lư Đăng Huy.

 

Về kinh tế, Đài Loan đă trở thành con rồng châu Á với mức b́nh quân một đầu người (income per capita) là 16,208usd và tổng sản lượng quốc dân (gross national product) bằng với lục địa Trung quốc, theo thống kê 1995 của Liên Hiệp Quốc, so sánh số dân 18 triệu với 1 tỷ 2.

 

Ngày tan ră của quốc tế cộng sản 31- 12-1991 là ngày nhân dân thế giới vui mừng. Nhưng đối với người Việt lại có suy nghĩ khác nhau. Đại đa số trong 2 triệu đảng viên cộng sản, không nói ra, nhưng trong ḷng họ cũng đă thấy ra được lư thuyết của chủ nghĩa cộng sản mà họ theo đuổi là không tưởng và tàn ác. Trừ một số nhỏ có quyền hành bổng lộc th́ thất vọng, cố bám víu để duy tŕ cai trị, để vơ vét chuyến tàu chót, và cũng là để duy tŕ mạng sống; c̣n phần rất đông đảo th́ đă mất niềm tin, nhưng v́ sợ sệt nên im lặng chờ đợi từng ngày chủ nghĩa cộng sản tàn lụi ở Việt Nam.

 

Đối với người Việt tự do, và những người cộng sản đă thức tỉnh như cố Trung tướng Trần Độ, các ông Nguyễn Hộ, Đỗ Trung Hiếu, Hoàng Minh Chính, Đỗ Quế Dương, Trần Khuê, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Hoàng Tiến, Dương Thu Hương, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Lê Nhân, Lê Hồng Hà, Nguyễn Khắc Toàn, Bùi Minh Quốc, Trần Mạnh Hảo, Vũ Cao Quận, Trần Anh Kim và vố số những người khác có một thời gian đă lầm đường theo cộng sản, nay đă bừng tỉnh, đều hân hoan vui mừng và càng ngày càng cố gắng tranh đấu để sớm đẩy lui bọn quỉ đỏ Việt cộng, đưa Việt Nam tới con đường dân chủ, ngơ hầu nhân dân Việt Nam không những chỉ ấm no hạnh phúc hơn, mà c̣n được hưởng sự tự do mọi mặt từ ngôn luận, di trú, bầu cử, ứng cử, tín ngưỡng v..v…

 

Không những thế, Việt Nam độc lập tự do thật sự th́ bọn bành trướng Bắc Kinh không thể gặm dần đất và biển của Việt Nam.

 

Trung cộng chỉ có thể đ̣i nợ chính phủ cộng sản Việt Nam, do đảng công sản Việt Nam vay để mua vũ khí lương thực trong thời kỳ chống Pháp và xâm chíêm miền nam. Trung cộng không thể nào đ̣i nợ một chính phủ độc lập, dân chủ, đa đảng của Việt Nam. Thế nước đă rất rơ ràng, chỉ có bọn ngu muội ù ĺ Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triêt, Nguyễn Tấn Dũng và đám bộ chính trị hiện nay, chỉ v́ quyền lợi cá nhân, không nghĩ đến đời sống của đại đa số dân nghèo, không nghĩ đến sự toàn vẹn lănh thổ mà ông cha ta đă dày công mở mang, xây dựng, đang tâm bán đất và biển cho Tàu cộng.

 

Ngoài ra, như dẫn chứng ở phần trên, ngày 26-1-2006, 46 nước thuộc châu Âu đă lên án chủ nghĩa cộng sản. Nghị quyết 1481 được đại đa số đại biểu của 46 quốc gia châu Âu thông qua, coi chủ nghĩa cộng sản là tàn bạo, khát máu, vi phạm nhân quyền hơn cả Đức quốc xă của Hitler.

 

Thuyết của Marx là một chủ thuyết không tưởng. Hồ Chí Minh đem thuyết này về Việt Nam để đánh lừa dân Việt. Đối với dân ít học, Hồ dụ khị tiến tới thế giới đại đồng, có nghĩa là, sau này chủ nghĩa cộng sản sẽ đưa thế giới đến đại đồng: làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu (!) (!). Hiểu nôm na là muốn ǵ có nấy. Nói rơ hơn là, mỗi người là một Tề thiên đại thánh, có 72 phép biến, quay tay là có nhà, búng một ngón tay là có máy bay, xe hơi (!).

 

Cho tới giờ phút này, tôi không tin rằng ngay cả những Mạnh, Triết, Dũng... hay cả những anh đă về vườn như Anh, Mười, Phiêu tin vào các thụ sở nhu. Nhưng bọn chúng bám vào thuyết Marx nhằm đánh lừa cấp dưới để cai trị, để vơ vét và để tránh bị giết như Ceausescu, Romania, một tên độc tài khét tiếng sắt máu, theo chủ nghĩa cộng sản, bị dân chúng nổi lên giết chết năm 1989.

 

Và, một tên khác là Erich Honecker Bí thư cộng sản Đông Đức, cũng là tên khát máu ra lệnh “shoot to die” (bắn chết bỏ) những người trốn qua Tây Bá Linh bằng cách vượt bức tường Bá Linh. Hắn phải chạy trốn vào bệnh viện Hồng quân Liên xô ở Đông Bá Linh lánh nạn và được đưa qua Liên xô.

 

Vài tháng sau, Liên xô tan ră, Honecker được giải giao về Đức và bị ra Ṭa. Khi xử án, ṭa nhân đạo tha cho hắn v́ hắn bị ung thư cuống họng thời kỳ cuối. Hắn đă xin qua sống ở Chile và chết sau đó hơn một năm, kết thúc cuộc đời của một tên cộng sản gian ác.

 

Những tên chóp bu của cộng đảng Việt Nam hiện nay nh́n lại gương này cũng không ít thấp thỏm lo lắng cho số phận bản thân.

 

Mới đây, Lê Hồng Hà, từng làm Chánh văn pḥng của Bộ công an, đă trả lời phỏng vấn của Đinh Quang Anh Thái, phóng viên của báo Việt Tide, được đăng trên website Danchimviet ngày 8- 2- 06:

“Và sau 30 năm th́ tôi có nhận định là, dân trong quá tŕnh đó đă và đang thắng. Và đảng cộng sản đang thua. Dân đă thắng trên kinh tế và trên mặt tư tưởng, nhưng dân chưa thắng trên mặt chính trị.

 

Nói dân thắng trên mặt kinh tế tức là thế nào?

 

Tức là đảng th́ muốn công hữu hóa để xóa tư hữu; nhưng dân không chịu.

 

Đảng muốn tiến hành điều gọi là xóa giai cấp bóc lột, xóa công thương nghiệp tư bản tư doanh; nhưng dân không chịu. Đảng muốn xóa kinh tế thị trường, để thiết lập nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung; nhưng dân không chịu.

 

Và sau 30 năm th́ phải nói rằng là dân đă phá tan cái hệ thống hợp tác xă, đă đánh lùi cái kinh tế quốc doanh và ngày càng đẩy kinh tế quốc doanh tới chỗ phải cổ phần hóa, phải khôi phục cơ chế kinh tế thị trường, rồi từng bước xóa bỏ chính sách kinh tế bao cấp, kế hoạch hóa tập trung. Như thế rơ ràng là dân thắng.”

 

Trong phần trả lời phỏng vấn của ông Lê Hồng Hà, ngôn từ thấy nhẹ nhàng. Có thể hiểu rằng ông đang nằm trong sự ḱm kẹp của Việt cộng- dù những tên công an làm nhiệm vụ theo dơi phong toả, ngày xưa đă là thuộc cấp của ông,-cho nên ông không thể không đề pḥng, và cũng có thể ông sợ bị ném cứt trộn mắm tôm như cụ Hoàng Minh Chính và bà Trần Khải Thanh Thủy.

 

Nhận xét về ông Diệm không thể không nói đến vai tṛ của bà Trần Lệ Xuân, vợ ông Nhu. Ông Nhu là một chiến lược gia sáng chói của Đệ nhất cộng ḥa, lại là người không có tai tiếng ǵ về tham nhũng. Nhưng bà Nhu, người sáng lập phong trào Liên Đới Phụ Nữ, đă có nhiều tai tiếng.

 

Bà Nhu không phải là đệ nhất phu nhân, nhưng ông Nhu, không những là em ruột ông Diệm, lại là cố vấn chính trị nhiều mưu lược, ít nhất cũng có công giúp miền Nam Việt Nam, từ một nửa nước đang nát như tương v́ nạn sứ quân, do chủ trương chia rẽ của thực dân Pháp, trở thành một miền Nam phồn thịnh về kinh tế, vững về quân sự, đủ khả năng đương đầu với cộng sản vào thời kỳ quốc tế cộng sản đang lên mạnh.

 

Bà Nhu đáng lư phải tự giữ ḿnh để khỏi mất uy tín chồng, anh, phải biết tự chế trong việc giao du với những người trong chính phủ hay quân đội. Bà không tự ḱm chế. Việc làm của bà không ít th́ nhiều đưa đến sự suy giảm uy tín của ông Ngô Đ́nh Diệm, giúp cho bọn tàn ác Việt cộng vịn vào đó xúi giục dân chúng chống gia đ́nh trị, để đưa đến cuối cùng là đổ vỡ miền Nam.

 

Nhưng vạch ra những khuyết điểm của bà Trần Lệ Xuân, vợ ông Ngô Đ́nh Nhu, mà không nói đến công lao của bà th́ cũng là điều bất công. Bà Nhu, người đề xướng ra dự thảo Luật gia đ́nh, được quốc hội Đệ nhất Cộng ḥa thảo luận và Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm ban hành, đă đem lại quyền b́nh đẳng cho phụ nữ. T́nh trạng “trai năm thê bảy thiếp” từ lâu đời trong xă hội Việt Nam được chấm dứt từ ngày có Luật gia đ́nh. Phải thừa nhận vai tṛ của người phụ nữ Việt Nam- nói riêng miền Nam- được vươn lên từ thời Đệ nhất Cộng ḥa.

 

Cũng nên biết, ngay tại quốc gia dân chủ đầu tiên trên trái đất là Hoa Kỳ, măi đến năm 1920, tu chính án hiến pháp 19 ban hành, người phụ nữ Hoa Kỳ mới được quyền bầu cử.

 

Ông Kennedy chết ngày 22-11-1963 tại Dallas, bang Texas, sau ông Diệm và ông Nhu 20 ngày. Thuyết Phật giáo th́ cho là quả báo (ác giả ác báo). Nhưng cả 2, ông Kennedy và gia đ́nh họ Ngô đều theo đạo Công giáo, không nghĩ đến quả báo.

 

Bà Trần Lệ Xuân sống lưu vong, yên lặng nuôi con thành tài tại Pháp.

 

 

(c̣n tiếp)

Quỳnh Hương

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính