Đôi ḍng nh́n lại Tổng thống VNCH Ngô Đ́nh Diệm

 

 

 

 

Quỳnh Hương

 

- Kỳ 11 -

 

 

(tiếp bài PHẢN TƯỚNG BỌN CÔN ĐỒ THỜI VNCH của tác giả Tú Gàn).

 

Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa là một đảng viên đảng Đại Việt, thuộc vào loại căm thù nhà Ngô, sau này đă được Tướng Nguyễn Khánh cho ngồi ghế phụ thẩm quân nhân của Ṭa Án Cách Mạng, xét xử và tuyên án tử h́nh ông Ngô Đ́nh Cẩn theo lệnh của Henry Cabot Lodge, mặc dù không có bằng chứng xác thực. Do đó, nhiều người vẫn tin vào lời tường thuật của bà Sandy Lesberg.

 

Có lẽ Tướng Nguyễn Chánh Thi là người biết rơ Đại Úy Nguyễn Văn Nhung đă giết ông Diệm và ông Nhu như thế nào, v́ sau cuộc “chỉnh lư” ngày 30.1.1964, trước khi ra lệnh giết Đại Úy Nhung để phi tang một nhân chứng quan trọng (có lẽ theo lệnh của CIA), ông đă đích thân lấy lời khai của Nhung và c̣n bắt Nhung ngồi viết lời khai về vụ này. Ông có cho tôi nh́n qua tờ khai này năm 1968 (1) khi đang ở Washington D.C.

 

Nhưng rất tiếc, khi xuất bản cuốn “Việt Nam: Một trời tâm sự”, ông đă không cho in nguyên văn tờ khai này, mà tự ư sửa đổi và cắt bớt đi. Tướng Mai Hữu Xuân được đổi thành Tướng Thu, mặc dầu trong Quân Lực VNCH lúc đó không có tướng nào tên là Tướng Thu cả. Theo tờ khai mà Tướng Thi công bố trong cuốn sách nói trên, Đại Úy Nhung đă khai như sau:

 

Khi xe M113 chở ông Diệm và ông Nhu chạy được chừng 500 thước, Thiếu Tướng Thu (tức Mai Hữu Xuân) chạy xe ngược chiều trở lại và đưa lên một ngón tay trỏ. Đang c̣n ú ớ chưa biết giết ai, ông Diệm hay ông Nhu, họ định chạy qua để hỏi lại cho rơ th́ dân chúng ùa ra xem rất đông, không chạy qua được. Bỗng Thiếu Tướng Thu đưa hai ngón tay, họ hiểu rằng ông ra lệnh bắn cả hai người. Thiếu tá Nhung liền rút súng Colt 12 bắn mỗi người 5 phát, và sau đó bắn ông Nhu thêm ba phát vào ngực nữa...

 

Tướng Lê Minh Đảo, lúc đó là Đại Úy tùy viên của Tướng Lê Văn Kim, đă cho biết như sau: Sau khi ông Diệm và ông Nhu bị hạ sát ít lâu, Nguyễn Văn Nhung có kể lại chuyện này cho ông nghe. Nhung nói rằng khi được lệnh giết cả hai ông, Nhung đă bắn ông Nhu trước. Ông Diệm thấy thế đă nhắm mắt lại. Nhung liền bắn ông Diệm 5 phát. Sau đó quay qua bắn ông Nhu thêm 3 phát nữa. Điều này phù hợp với lời khai mà Tướng Nguyễn Chánh Thi đă công bố.

 

Tuy nhiên, sự thật không phải chỉ có thế. Xác ông Diệm và ông Nhu đă được đưa vào bệnh xá của Bộ Tổng Tham Mưu để khám nghiệm. Bác sĩ Huỳnh Văn Hưỡn (hiện nay ở New York), giám đốc bệnh xá này lúc đó, đă khám nghiệm và chứng nhận rằng cả ông Diệm lẫn ông Nhu đă bị bắn từ sau ót ra trước. Xác ông Diệm có nhiều vết bầm, chứng tỏ đă bị đánh đập trước khi bắn. Xác ông Nhu bị đâm nhiều nhát, áo rách nát và đầy máu. Vậy ông Diệm và ông Nhu đă bị trói, đánh đập và đâm lúc nào?

 

Một nhân chứng rất quan trọng hiện đang ở Melbourne, Úc Châu, cho biết ông là người đi trên chiếc M113 chở ông Diệm và ông Nhu từ nhà thờ Cha Tam về Bộ Tổng Tham Mưu, nên đă chứng kiến những sự việc xẩy ra. Câu chuyện ông kể lại có vẻ hợp lư hơn cả.

Theo nhân chứng này, vào trưa 1.11.1963, chi đoàn thiết giáp của ông được lệnh vào Sài Gon để tăng cường bảo vệ thủ đô. Khi đến Sài G̣n, chi đội này được chia làm hai toán, một tóan hợp lực với quân bạn bao vây Dinh Gia Long, một toán làm ṿng đai an ninh cho Bộ Tổng Tham Mưu.

 

Nhân chứng ở trong toán đóng tại Bộ Tổng Tham Mưu.

 

Sáng 2.11.1963, khoảng 6 giờ 15 phút, toán ông được lệnh di chuyển ra khỏi Bộ Tổng Tham Mưu. Khi vừa ra khỏi cổng chính th́ thấy có 3 chiếc xe Jeep đang chờ. Chiếc thứ nhất có Tướng Mai Hữu Xuân và 3 cận vệ. Chiếc thứ hai chở Đại Tá Dương Ngọc Lắm, Đại Úy Nguyễn Văn Nhung và Đại Úy Dương Hiếu Nghĩa. Chiếc thứ ba chở 4 người, trong đó có Đại Úy Phan Ḥa Hiệp. Sau đó là hai chiếc M113. Nhân chứng ngồi ở chiếc thứ nh́. Cuối cùng là 2 chiếc GMC chở đầy lính có vũ trang đầy đủ.

 

Khi đến Chợ Lớn, gần một nhà thờ, xe chạy chậm lại, các binh sĩ trên hai chiếc GMC được lệnh nhảy xuống, một số bố trí xung quanh nhà thờ, số c̣n lại bố trí ở ṿng ngoài. Xe Tướng Xuân chạy một ṿng rồi đậu lại bên kia đường.

 

Sau cái phất tay của Đại Tá Dương Ngọc Lắm, ba đại úy Nhung, Nghĩa và Hiệp nhảy xuống xe. Đại Tá Lắm ngoắc chiếc M113 có nhân chứng ngồi trên đó đi theo. Nhân chứng cũng nhảy xuống xe. Khi cách Đại Tá Lắm khoảng 2 thước, nhân chứng thấy có 4 người từ trong nhà thờ đi ra. Người đi đầu là Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm. Người đi tiếp theo là ông Ngô Đ́nh Nhu. Sau cùng là hai tùy viên (Đại Úy Đỗ Thọ và ông Nguyễn Đắc Khá). Đại Tá Lắm đến chào ông Diệm:

- Thừa lệnh Trung Tướng Chủ Tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, chúng tôi đến đón cụ và ông cố vấn.

 

Ông Diệm:

- Ông Đôn và ông Minh đâu hè?

 

Đại Tá Lắm:

- Thưa cụ, hai ông c̣n đang bận việc ở Tổng Tham Mưu.

- Thôi được. Thế tôi và ông cố vấn đi cùng xe kia với ông.

 

Đại Tá Lắm quay người lại chỉ vào chiếc M113 và nói:

- Thưa cụ, xin cụ lên xe này cho.

 

Ông Nhu khẽ nhíu mày lên tiếng:

- Không thể đón Tổng Thống bằng một chiếc xe như vậy. Để tôi liên lạc với ông Đôn, ông Đính coi xem.

 

Đại Tá Lắm khẽ nhún vai:

- Tôi không biết. Đây là lệnh của Trung Tướng Chủ Tịch.

 

Đại Úy Nhung liền oang oang:

- Xin mời hai ông lên xe ngay cho đi.

 

Mặt ông Nhu đỏ bừng, giọng rất quyết liệt:

- Không được. Để tôi hỏi lại ông Minh, ông Đôn. Tôi đi xe nào cũng được, nhưng c̣n Tổng Thống...

 

Đại Úy Nhung:

- Ở đây không c̣n Tổng Thống nào cả.

 

Ngay lập tức, Nhung bảo hai quân nhân chạy đến đẩy hai ông lên xe và hạ cửa xe xuống...

 

Xe đi hết đường Nguyễn Trải, vào đường Vơ Tánh đến trước Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia th́ ngừng lại. Tổng Nha này đă bị chiếm từ ngày hôm trước nên không c̣n một cảnh sát nào lui tới. Chung quanh, các binh sĩ thuộc Sư Đoàn 5 của Đại Tá Nguyễn Văn Thiệu canh gác rất cẩn mật.

 

Một Đại Tá từ trên xe Jeep nhảy xuống, bảo các binh sĩ trên xe M113 chở ông Diệm và ông Nhu xuống xe hết. Bảy người trên xe nhảy xuống, nhưng tài xế và anh hạ sĩ xạ thủ được ra lệnh ở lại. Xe được lệnh đi vào Tổng Nha.

 

Khoảng 20 phút sau, chiếc M113 lại từ Tổng Nha chạy ra. Các binh sĩ lúc nảy được lệnh leo lên xe lại. Xe chạy ngược đường Vơ Tánh trở lại đường Cộng Ḥa. Nhân chứng hỏi hạ sĩ xạ thủ:

- Ông Diệm và ông Nhu đâu?

- Ở dưới.

- Sao rồi?

- Ông Nhu bị tra tấn khủng khiếp rồi bị siết cổ chết bằng dây điện. Người ta hỏi ông ta nhiều lần: Vàng, bạc, tiền của cất đâu? Ai giữ? Cơ sở kinh tài gồm những cơ sở nào? Ông Nhu trả lời không biết.

- C̣n ông Diệm?

- Ông Diệm bị đè cổ ra trói thúc ké rồi ném vào hầm xe.

- Chết hay sống?

- Không biết.

 

Xe qua khỏi trường Petrus Kư rồi quẹo phải vào đường Hồng Thập Tự th́ gặp lại 2 xe Jeep và hai xe chở binh sĩ lúc xuất hành buổi sáng. Xe Đại Tá Dương Ngọc Lắm đi đầu, xe thứ hai có Đại Úy Nhung.

 

Khi đến đường Cao Thắng, bên hông bệnh viện Từ Dũ, xe ngừng lại v́ bên kia đang có xe của Tướng Xuân chạy ngược trở lại. Dân chúng ra xem rất đông. Tướng Xuân nh́n Đại Úy Nhung và đưa hai ngón tay trái lên hai lần. Sau đó, ông đưa ngón tay trỏ lên khỏi đầu và co vào duỗi ra đến 4 lần (giống như bóp c̣). Đại Úy Nhung gật đầu rồi đưa tay lên chào.

 

Khi xe đến gần đường rầy xe lửa th́ dừng lại trước cổng xe đă được đóng lại v́ đang có đoàn xe lửa đi qua. Đại Úy Nhung từ chiếc xe Jeep nhảy qua chiếc M113 có chở ông Diệm và ông Nhu và la lớn: “Xuống! Xuống!” Các binh sĩ trên xe M113 nhảy xuống hết. Nhân chứng vừa nhảy xuống đất th́ nghe nhiều tiếng súng nổ...

 

Những lời tiết lộ của nhân chứng này cho chúng ta thêm những yếu tố mới, nhất là đoạn hai ông bị đưa vào Tổng Nha Cảnh Sát để tra tấn và khảo của. Tṛ khảo của này là một “sở trường” của Tướng Mai Hữu Xuân. Sự tiết lộ này đă giúp giải thích tại sao hai ông bị trói tay ra phía sau lưng, trên mặt ông Diệm có nhiều vết bầm và trên người ông Nhu có nhiều lát dao đâm. Nguyễn Văn Nhung chỉ leo lên xe M113 trong một thời gian ngắn, không thể gây ra tất cả những thứ đó được.

 

Sau khi thi hành xong lệnh của chủ và lănh tiền công, “bọn ác ôn cơn đồ đáng nguyền rủa” cấu xé nhau về chức quyền và tiền bạc, đưa tới mất chủ quyền quốc gia, rồi đến mất nước.

 

Bây giờ ở nơi các địa tầng “naraca”, Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Mai Hữu Xuân, Lê Văn Kim, Đỗ Mậu, Nguyễn Văn Thiệu, Dương Ngọc Lắm, Đặng Văn Quan, Nguyễn Văn Nhung... đang cùng với hai “ông thầy” Henry Cabot Lodge, Lucien Emile Conein nghiền ngẫm về lời nguyền rủa của Tổng Thống Johnson. Nghe nói trong những năm cuối cùng, Mai Hữu Xuân đă phát điên, thỉnh thoảng quỳ quay vào tường, chấp tay van lạy: “Xin cụ tha cho con!”.

 

Nơi chốn luân hồi, Trần Thiện Khiêm, Đặng Văn Quang... không dám bước ra nh́n ánh sáng, Tôn Thất Đính thất thểu như một bóng ma...

 

Tác giả Tú Gàn có đề cập trong phần đầu:

 

Từ trước đến nay, chúng ta thường tranh luận về ai đă ra lệnh giết Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm và ông Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu. Nay cuốn băng của Tổng Thống Johnson đă chính thức xác nhận rằng chính quyền Kennedy (Kennedy administration) đă ra lệnh giết, nên vấn đề này không cần phải tranh luận nữa.

 

Tác giả Tú Gàn có mở ngoặc đơn Kennedy administration để chỉ chính quyền Kennedy. Cũng như trong điện văn có 4 chữ kư đă trích dẫn ở Kỳ II, ta có thể hiểu là phe diều hâu của chính quyền Kennedy đă chủ trương việc giết ông Diệm.

 

Tuy việc giết TT Ngô đ́nh Diệm và ông Ngô đ́nh Nhu là chủ trương của phe diều hâu trong chính quyền Kennedy, nhưng việc đưa 2 ông vào trong Tổng Nha Cảnh Sát để khảo của th́ không phải là của chính quyền Kennedy mà là Big Minh và Xuân nên TT Johnson mới gọi bọn này là “bọn côn đồ đáng nguyền rủa”. (A Goddam Bunch Of Thugs)

 

Một số trích dẫn trong các tài liệu của Hoa Kỳ, cũng như gần đây, vào ngày 8- 3-2006 trong buổi hội thảo về chiến cuộc Việt Nam, cuốn băng ghi tiếng nói của Tổng thống Kennedy đă chứng minh cho ta thấy rơ ông Kennedy không chủ trương giết ông Diệm.

 

Nhưng ta có thể đặt câu hỏi: có phải Minh và Xuân đă tự ư giết ông Diệm và ông Nhu?

 

Câu trả lời là, chắc chắn Minh, Xuân, dù bản thân là tàn ác, bất nhân, cũng không thể nào dám tự làm chuyện sát nhân này. Bởi lẽ, khi đảo chánh thành công rồi, Minh, Xuân biết là tướng lănh làm đảo chánh vẫn phải nhờ vào Mỹ về cả quân sự và kinh tế. Nếu không có lệnh của thái thú Lodge, mà Conein chỉ là giám sát, th́ Minh, Xuân không dám giết ông Diệm và ông Nhu. Với những dẫn chứng nêu trên ta có thể tin là nhóm diều hâu trong chính quyền Kennedy, trong đó có thái thú Lodge đă ra lệnh cho 3 tên đồ tể giết TT Ngô Đ́nh Diệm và ông cố vấn Ngô Đ́nh Nhu.

 

Để bạn đọc, nhất là quí vị cựu quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà biết về mặt thật của tướng Big Minh, mời bạn đọc theo dơi những ḍng hồi kư của cán bộ cao cấp cộng sản, Nguyễn Thành Thơ, trong bài viết của tác giả Trần B́nh Nam.

 

Nguyễn Thành Thơ đă thuật lại việc Phạm Hùng đưa Dương Văn Nhật, em ruột của Minh, là 1 tướng t́nh báo của cộng sản Bắc Việt, vào Nam liên lạc với Big Minh và ở nhà Minh.:

 

“Địch vận tướng Dương Văn Minh : Một tiết lộ có giá trị lịch sử nhất là nỗ lực vận động (từ năm 1963 đến năm 1968) sự hợp tác của tướng Dương Văn Minh bất thành do chính ông Nguyễn Thành Thơ thực hiện (thời gian 1968 làm Trưởng ban Binh vận R, một chức vụ chỉ giao cho cấp Ủy viên TW đảng) theo lệnh của Phạm Hùng. Hà Nội đă đưa tướng Dương Văn Nhựt (em của tướng Dương Văn Minh) từ miền Bắc vào tiếp xúc với Dương Văn Minh, và tướng Dương Văn Minh đều thông báo cho ṭa đại sứ Hoa Kỳ tại Sài G̣n biết nội dung các cuộc tiếp xúc này.

 

Năm 1968, sau trận Mậu Thân và Hoa Kỳ đang xuống thang chiến tranh. Tại bộ chỉ huy Trung ương cục R Phạm Hùng làm việc với Nguyễn Thành Thơ. Nguyễn Thành Thơ ghi:

 

“Anh Phạm Hùng bàn ‘Mỹ xuống thang chiến tranh, nội bộ ngụy sẽ mâu thuẫn chia rẽ lật đổ nhau, anh tổ chức tranh thủ Dương Văn Minh lợi dụng thời cơ để chiếm địa vị trong ngụy quyền để thực hiện ḥa hợp dân tộc, chấm dứt chiến tranh’. Trung ương cục có điện kêu Dương Văn Nhựt (vốn là tướng trong hàng ngũ cộng sản, em ruột tướng Dương Văn Minh) cộng tác với tôi thực hiện.”

 

“Dương Văn Nhựt đến làm việc với tôi. Trước nhứt tôi hỏi Dương Văn Nhựt ‘quá tŕnh qua Dương Văn Minh đối với ta có biểu lộ cảm t́nh ǵ không’. Nhựt tŕnh bày ‘Thời Ngô Đ́nh Điệm, Dương Văn Minh đảo chánh Diệm, đảng có kêu tôi gặp Minh, bảo với Minh khi làm tổng thống th́ băi bỏ ấp chiến lược đi. Minh trả lời ‘sẽ băi bỏ ấp chiến lược nhưng chùa Phật, Thiên Chúa được dựng lên theo gom dân lập ấp chiến lược vẫn giữ.

 

Khi ta tấn công Mậu Thân, Đảng bảo tôi (Dương Văn Nhựt) đến gặp Minh. Tôi đến nhà Minh, biết Minh đi Thụy Sĩ tôi lên ngay máy bay đi Thụy Sĩ, biết Minh về Thái Lan, tôi theo về Thái Lan, gặp được Minh tôi nói: ‘Ông Nguyễn Hữu Thọ mời Minh về tham gia Mặt Trận Giải Phóng và chính quyền liên hiệp’ Minh nói : ‘không biết làm chính trị, việc đó dành cho ông Thọ’ .

 

Tôi (Nguyễn Thành Thơ) nói với Nhựt ‘Như vậy Minh là một nhân vật trung gian, có quan điểm trung gian, theo địch vẫn có cảm t́nh với ta, vậy Nhựt đi làm việc với Minh là đi tranh thủ Minh lợi dụng t́nh h́nh, để giành địa vị trong ngụy quyền, hiệp thương với ta thực hiện ḥa hợp’. Nhựt nói ‘Yêu cầu như thế ta tranh thủ hướng dẫn Minh giành quyền rất dễ, tôi tin Minh sẽ hăng hái làm theo’

 

“Khi Nhựt về báo cáo ‘Đến nhà Minh gặp mẹ tôi, mẹ tôi ôm tôi khóc, tôi cũng khóc, thấy vợ chồng Minh rất xúc động. Vợ Minh lo ăn nghỉ cho tôi rất chu đáo, con Minh vui mừng v́ có người chú trong hàng ngũ cách mang. Tiếp theo, khi nào Minh rănh rỗi, tôi nói chuyện với Minh nhiều chủ đề để siết vô chủ đề tranh thủ Minh, nói hướng dẫn của ta thêm thuận lợi. Minh chỉ hỏi để hiểu rơ thêm ư của ta, không thấy phản ứng ǵ’.

 

“Đến ngày chót Minh tổ chức chiếu bóng cho gia đ́nh xem. Minh ngồi trên xe, tôi ngồi một bên, một người Mỹ ngồi một bên, người Mỹ luôn lén nh́n tôi. Sau đó Minh cho xe đưa tôi về Tây Ninh. Theo tôi (Dương Văn Nhựt) nhận xét, Minh ngồi giữa coi chiếu bóng, có một người Mỹ ở bên, để ngầm cho tôi biết, Minh giành chức vụ trong chính quyền ngụy để thương lượng với ta được một trường phái Mỹ ủng hộ .

 

“Tôi (Nguyễn Thành Thơ) báo cáo anh Phạm Hùng …, anh Phạm Hùng nói đại ư: ‘Ta đoán Mỹ sẽ xuống thang chiến tranh, ta hoạt động mạnh, ngụy suy yếu sẽ đẻ ra lủng củng. Minh nghe lời ta có thể đạt được mong muốn. Kể từ nay cắt đứt liên lạc để tránh lộ liễu, chuyện có quá tŕnh, có đi sẽ đến. Trả Dương Văn Nhựt về Bắc”

 

“Cuộc vận động theo Nhựt nói lại, đến 30-4-1975, Pḥng chính trị Bộ Tư Lệnh cấm không được nói cho ai biết, nên Nhựt không dám hé môi” (“Cuối Đời Nhớ Lại” trang 139, 140)

 

 

Chú thích (1) Có thể đánh máy lầm niên để này.( 1968) ?

 

 

(c̣n tiếp)

Quỳnh Hương

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính