Làm sao có lại em ơi!

 

  

Những ngày mình chung bước

Đi giữa đường mãi nói chuyện ước mơ

Trên xa kia vầng mây trôi lững lờ

Như nhắc nhở chúng mình chờ với đợi

 

Làm sao thấy lại dáng hình em nghĩ ngợi

Trong thư phòng mà vời vợi nhớ nhung

Lúc ấy chao ôi tình nghĩa thật vô cùng

Em thầm nhủ với lòng thủy chung trọn kiếp

 

Để khi anh về ngọt ngào sum hiệp

Thì em chẳng ngại ngần bàn tiếp chuyện mai sau

Đời trôi nổi nhiều kể từ dạo biết nhau

Hạnh phúc, mừng vui, buồn đau, khổ sở

 

Lắm lúc một mình nghĩ về duyên nợ

Rồi thiếp dần trong những thuở canh khuya

Trời thử thách Trời bắt tạm chia lìa

Anh xa tít tận bên kia rừng thẳm

 

Ôi nhớ những lần búp bê tay em bồng ẵm

Cho đỡ bớt buồn lúc vắng anh đến thăm

Những lần dìu nhau dong ruỗi dưới trăng rằm

Em e lệ bàn tay thường vuốt tóc

Những lần Mẹ la em không chịu học

Con gái buồn là lệ đẵm bờ mi!

Những lần hờn ghen em dọa chia ly

Anh năn nỉ anh thầm thì xin lỗi

 

Những lần nhìn em mân mê làn tóc rối

Anh đến gần mà chẳng biết chi

Rồi lặng yên không nói một lời gì

Cho đến khi em ngẩng đầu mới biết

 

Bữa ấy chúng mình thương nhau tha thiết

Em cười duyên với đôi má thật tròn

Buổi mai em học bài như tiếng hót chim non

Anh nghe mà lòng thêm xao xuyến

 

Mơ ngày về vẫn được còn vinh hiển

Có tiếng “chim non” ra cửa đón mừng

Chắc anh cười mà nước mắt rưng rưng

Bởi vì quá nhiều cảm động

 

Giờ đứng ngắm chốn rừng xanh núi rộng

Sợ người mình yêu đã sớm bỏ đi

Sợ người mình yêu vội vã vu quy

Sau quãng ngày dài xa cách

 

Mai anh về giả từ đời viễn khách,

Của chốn núi rừng âm u

Anh sẽ buồn như mây xám mùa thu

Nếu chuyện tình mình dang dở

 

Làm sao có lại em ơi!

 

Những nụ hôn chứa chất đầy tình ái

Những buổi chiều đi bên nhau ái ngại

Em sợ bà con và sợ bạn bè

Bởi họ là những người hay bàn tán quá!

(Thấy mình đi chung đã vội xì xào)

Mấy năm bôn ba nơi xứ lạ

Anh đã già trước tuổi

Em vì quá nhiều thương nhớ

Cũng hết ngây thơ của thuở ban đầu

Ở phương này anh đã quá lo âu

Có chắc gì tình mình không ngang trái??

 

Làm sao có lại em ơi!

Những lần nhìn nhau hồi hộp

Dáng em thẹn thùng

Lời nói run run

Hai quả tim đứng kề nhau rung động

Em thề nguyền khi chung bước dưới trăng

Nét duyên em trông chẳng kém Chị Hằng

Ôi đẹp quá thực vô cùng lộng lẫy

 

Bóng hình ấy giờ anh đâu được thấy

Ngày trở về em có đợi trông không?

Sợ người mình yêu sớm chấp nhận phận hồng

Mà theo chồng, bỏ bao lởi đã hứa

 

Khi anh về có còn song hành hai đứa?

Có còn yêu nhau như những buổi đầu?

Có còn dìu nhau ra Bến Vân Lâu

Để ngắm nhìn ngọn Cờ Vàng phất phới?

 

Đồng bào mình hằng gọi kêu chới với

Anh đành ra đi dù thương nhớ mỏi mòn

Mấy năm rồi lang bạt khắp núi non

Không một ngày nào là quên em được

 

Anh thường hay mơ dáng dịu dàng tha thướt

Mái tóc cài hoa em để buông lơi

Nhớ thật nhiều trong những lúc nghỉ ngơi

Ôi người ấy bây giờ đang xa cách

 

Mơ ngày về em vẫn còn trong sạch

Lúc dân yên vui mình tiếp chuyện tình

 

Làm sao có lại em ơi!

 

Những lần ngâm nga dòng thơ đắm đuối

Trọn cả ngày chẳng tiếc nuối thời gian

Lãng mạn đi trong gió núi mây ngàn

Tha thiết quá, xúc động hồn nhiều quá

 

Em bảo sao nghe hay, hay vô cùng anh ạ!

Từng ý lời đầy da diết bi thương

Còn gì bằng chuyện trai gái yêu đương

Đi vô đó chẳng ai lường trước được

 

Làm sao, làm sao trở lại cái thời em mộng ước

Má hay ừng hồng như con gái mới lớn lên

Nũng nịu, giận hờn những lúc có anh bên

Cứ nói mãi bắt đền, bắt đền bao nhiêu bận

 

Ôi cầu mong sao thôi đọa đày lận dận

Để anh về trọn hò hẹn lứa đôi

Đó là khi trả xong nợ nước rồi

Xin hãy gắng đợi ngày đẹp trời em nhé!

 

 

Phạm Văn Duyệt

 

 

Tin Tức - Bình Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính