Người Thương Binh trở về nguyên quán

(hay: Nó và Tôi)

 

 

Nó và Tôi,

Ngày xưa chung trường chung lớp,

Ngôi trường làng rợp bóng mù u,

Tṛ chơi trẻ thơ đánh trổng u tù,

Thương nhớ quá một thời thơ ấu.

Hai đứa lớn lên trong thời binh lửa,

Đành xa nhau mỗi đứa mỗi nơi,

Quê hương vạn nẻo đường đời,

Mịt mù gió cát, biết ngày nào gặp nhau.

Tôi đi vào quân đội,

Gặp Nó ở quân trường,

Thời tao loạn hai đứa cùng chung lư tưởng.

Mấy tháng quân trường súng gươm rành rơi,

Nó và Tôi chiến đấu, vùng giới tuyến địa đầu.

Đời lính chiến dăi dầu mưa nắng,

Đường hành quân mang nặng nước non,

Đôi giày sô bao lần bong gót,

Mẹ Việt Nam ơi! Đau xót vô vàn.

Đêm tiền đồn hỏa châu vàng vơ,

Lạnh hơi sương ôm súng cầm canh,

Nhớ thằng bạn ngày nào cùng đi giữ nước,

Đă hy sinh trên “đại lộ kinh hoàng.

 

Máu Nó đổ cho quê hương tươi thắm,

Cho cờ Vàng rợp bóng trời Nam,

Cho chính nghĩa Quốc gia ngời sáng,

Cho tự do dân chủ nở hoa.

Nó c̣n mẹ già tóc đă bạc phơ,

Đêm đêm bên ngọn đèn mờ,

Thương nhớ thằng con chinh chiến không về.

 

Chiều nay,

Có người thương binh,

Trên đôi nạng gỗ trở về nguyên quán,

Tháng năm dài đôi bạn cách xa,

Tôi chống nạng ra mộ, nơi Nó nằm yên nghỉ,

Thắp nén hương tưởng nhớ bạn hiền.

Chiến tranh vẫn triền miên tiếp diễn,

Trên quê hương cho đến bao giờ?

Nó hy sinh, Tôi trở thành thương phế,

Mong ngày mai đất nước huy hoàng.

Nhưng than ôi!

Nửa đường găy súng,

Nước mất nhà tan,

Quê hương buồn, Nó âm thầm nằm đó,

Nơi xứ người, Tôi tỵ nạn lưu vong,

Con đường phục quốc gian nan,

Quyết tâm tranh đấu vinh quang ta về...

 

 

Phạm Thọ

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính