Những Người Tù Cuối Cùng

 

Phạm Gia Đại

 

 

 

MỤC LỤC

 

Phần I: Khu Rừng Lá Buông

Phần II: Cánh Cửa Địa Ngục

Phần III:Hạnh Phúc Mong Manh

Phần IV : Huyền Thoại Về Một Vị Sư

Phần V: Những Vị Sư Nha Tuyên Úy

Phần VI: Ba Người Tù Tổ Điện

Phần VII: Thước Đo Ḷng Người

Phần VIII: Tấm Ḷng Người Vợ

Phần IX: Thân Mẫu Tại Đường – Như Lai Tại Thế

Phần X:Sức Người Trong Ṿng Xoay Định Mệnh

Phần XI: Những Giấc Chiêm Bao

Phần XII: T́nh Người Nơi Chốn Không Cùng

Phần XIII: “Thăm Nuôi Trong Trại Giam”

Phần XIV: “Một Thoáng Yêu Người”

Phần XV: Đoạn Kết Một Chuyện T́nh

Phần XVI: Về Miền Nắng Ấm

Phần XVII: Sợi Dây Ngũ Sắc

Phần XVIII: Người Tù Bất Khuất

Phần XIX: Những Người Tù Áo Hoa

Phần XX: Sài G̣n Ngày Tháng Cuối

Phần XXI: Ngày Trở Về (1)

Phần XXII: Ngày Trở Về (2)

Phần XXIII: Ngày Trở Về (3)

 

 

 

Phần I: Khu Rừng Lá Buông

 

 

Trời đă sẫm lại từ lúc nào, bóng tối đă bao phủ cả khu vực trại giam Z-30D Hàm Tân,Thuận Hải, tất cả đều yên tĩnh và chỉ c̣n nghe vẳng từ thật xa tiếng gió xào xạc qua những khu rừng lá.

 

Bên phía các buồng giam tù h́nh sự im ắng lạ thường bởi v́ hầu hết đều kéo lên hội trường để xem phim bộ và những ngọn đèn vàng không đủ chiếu sáng cái sân trại quá rộng.

 

Tôi ngồi trên chiếc ghế đá trước cửa buồng và nh́n lên bầu trời xanh thẳm không một gợn mây với những ngôi sao lung linh như muốn đem thêm chút ánh sáng xuống cho một vùng trái đất đang đi vào bóng đêm.

 

Chợt một ngôi sao đang đổi ngôi. Tôi nhớ có ai đó nói với tôi rằng nếu ḿnh ước nguyện điều ǵ khi có một v́ sao đang đổi ngôi th́ sẽ được toại nguyện, nên vừa nh́n ngôi sao đó tôi vừa cầu nguyện cho tất cả các tù nhân chính trị chế độ cũ đang bị giam giữ ngay chính trên quê hương họ sẽ sớm được trả tự do.

 

Sau bữa cơm chiều, tôi đă ngồi đó một ḿnh trên ghế đá.

 

Trong buồng, các bạn tôi đang đọc sách báo, nằm nghỉ trên giường, hay đang ngồi uống trà hàn huyên để chuẩn bị đi ngủ.

 

Phía bên phải căn buồng là một căn pḥng được xây cao hơn với bực tam cấp và dành cho bốn ông Tướng c̣n lại là Lê Minh Đảo, Trần Bá Di, Lê Văn Thân và Đỗ Kế Giai.

 

Mỗi ông tướng đều có một nét riêng mà anh em chúng tôi đều kính mến như những người anh cả trong gia đ́nh.

 

Anh Đảo th́ văn nghệ, và là người hùng của trận Xuân Lộc nơi mà sư đoàn 18 bộ binh của ông dù súng đạn đă cạn nhưng tinh thần vẫn bất khuất và vẫn anh dũng chặn đứng và cầm chân bốn sư đoàn Bắc Việt trong tỉnh Long Khánh hơn hai tuần lễ và chúng đă không thể tiến thêm được một bước nào về Sàig̣n như kế hoạch đă chỉ thị. Anh Di th́ luôn tươi cười khi nói chuyện với anh em. Anh Thân th́ hoà nhă, và anh Giai th́ luôn thâm trầm nhưng lại rất cởi mở và rôm rả khi chúng tôi ghé lên mấy bậc tam cấp thăm các anh.

 

Tôi nghe thấy tiếng sáo du dương của ông Thân ḥa với tiếng đàn ghi ta của ông Đảo vẳng xuống trong một bản nhạc mà ông Đảo đă sáng tác riêng để tặng cho Mẹ. Chợt tôi thấy ḷng ḿnh như lâng lâng theo tiếng đàn và tiếng sáo và một nỗi buồn man mác từ đâu đưa tới v́ mới đó mà đă bốn năm rồi kể từ khi chuyển trại vào miền Nam và chúng tôi vẫn c̣n ở lại nơi đây.

 

Quả là thời gian thật vô t́nh và lạnh lùng như gịng suối ngày đêm róc rách không ngừng chảy qua khu rừng lá Buông này vậy.

 

Bây giờ là tháng Tư năm một chín chín hai và chúng tôi vỏn vẹn chỉ c̣n đúng hai mươi người trong đó có bốn tướng và mười sáu anh em từ cấp đại tá, trung tá, thiếu tá, trung úy, một anh hồi chánh viên, một thiếu úy trinh sát tỉnh (PRU), hai anh trong Phủ Đặc Ủy Trung Ương T́nh Báo (PĐUTƯTB) và một anh về từ tầu Việt Nam Thương Tín (VNTT).

 

Mỗi người đúng là một vẻ khác nhau nhưng thẩy đều có một điểm chung là đang đi trên quăng đường gian nan cuối cùng của một cuộc hành tŕnh tưởng rằng sẽ không bao giờ tới đích.

 

Đây là những người tù cuối cùng đă bị bắt hay “tập trung cải tạo” từ sau khi mất miền Nam, những người đă cùng tôi đi suốt chặng đường dài lịch sử của mười bẩy năm “tập trung cải tạo” ṛng ră. Một quăng thời gian mà không một ai dù là có một trí tưởng tượng phong phú đến cách mấy có thể h́nh dung được chiều dài của nó với bao nhiêu là biến động thăng trầm và sóng gió của một đời người trong trại giam Cộng Sản, nhất là ở một đất nước nghèo đói và lạc hậu nhất thế giới như tại Việt Nam dưới chế độ xă hội chủ nghĩa.

 

Ngoài các vị tướng lănh và đại tá, trung tá An Ninh Quân Đội (ANQĐ) hay các thiếu tá Cảnh Sát Đặc Biệt (CSĐB) là những người mang “nợ máu với nhân dân” như Cộng Sản vẫn tuyên truyền th́ anh Hoà chỉ là thiếu úy trinh sát tỉnh (PRU) và anh Miên một hồi chánh viên hay anh Bửu Uy, một nhân viên PĐUTƯTB mà không hiểu v́ sao cũng mang một lư lịch thật “nặng kư” mà Bộ Nội Vụ họ không muốn thả.

 

Cũng như anh Hiểu, người về từ tầu VNTT, chỉ v́ nhớ vợ nhớ con mà đă nhất định bỏ bến bờ Tự Do mà ḿnh vừa đặt chân tới để bước lên con tầu định mệnh mà trở về.

 

Nhưng than ôi khi tầu vừa vào hải phận Nha Trang th́ các người trên tầu đều bị điệu ngay vào bờ và nhốt ngay vào trại giam không cần xét hỏi ǵ trước. Anh Hiểu th́ bị kiên giam ngay trong điều kiện vô cùng ngặt nghèo bởi v́ lư lịch anh là làm việc cho toà lănh sự Mỹ tại Vùng II trước đó, cho nên họ nghi anh và các người trên tầu đều là gián điệp của Mỹ gửi về để đánh phá “Cách Mạng”?

 

Anh không những không về được căn nhà cũ để thăm vợ con để được nh́n mặt những người thân yêu một lần nữa mà cũng không ra khỏi khu biệt giam để rồi bất ngờ bị ném vào một cuộc hành tŕnh kéo dài tới mười bẩy năm “tập trung cải tạo” tưởng như dài vô tận đầy những gian nan và uất hận.

 

Tổng kết một cách sơ lược th́ thấy số tù nhân c̣n lại đều thuộc về những ngành dính dáng đến an ninh và t́nh báo như ANQĐ, CSĐB, và PĐUTƯTB, họ được xem như những nhân vật “nặng kư” nên được “chiếu cố” một cách kỹ lưỡng suốt mười bẩy năm, qua bao nhiêu là trại giam từ Nam ra Bắc và lại từ Bắc xuôi về Nam.

 

Nhưng nh́n những nét mặt b́nh thản có vẻ vô tư của họ và những nụ cười mà họ trao đổi với nhau, ít ai hiểu được bao nhiêu là gian truân hiểm nguy, nhọc nhằn, và tủi nhục mà họ đă phải đi qua trong suốt chiều dài của mười bẩy năm tù đầy và lao động khổ sai triền miên trên chính đất nước và quê hương của họ dưới mũi súng của quân thù nay là kẻ chiến thắng. Nhiều lúc nh́n lại chính tôi cũng không hiểu tại sao mà ḿnh c̣n sống sót đến giờ phút này.

 

Phải chăng ông Trời phú cho con người một sức chịu đựng phi thường, một tiềm năng vô tận để đáp ứng lại mọi t́nh huống khó khăn nhất, căng thẳng nhất cả về tinh thần lẫn vật chất?

 

Phải chăng những lời cầu nguyện của chúng tôi hằng đêm đă động đến ḷng thương xót của Trời Phật và Ơn Trên đă cứu giúp?

 

Có những tai nạn xẩy ra hầu như hàng ngày mà chúng tôi vẫn thoát khỏi trong đường tơ kẽ tóc bao nhiêu năm qua có phải đă có bàn tay mầu nhiệm nào che chở?

 

Tôi chợt nhớ tới một đoạn trong thông điệp gửi nhân dân Mỹ vào dịp Giáng Sinh vào khoảng năm một chín tám ba, Tổng Thống Ronald Reagan “đă đề cập đến t́nh h́nh thế giới, chiến tranh lạnh giữa Hoa Kỳ và Nga Sô, và cuối bản thông điệp Tổng Thống có gửi lời thăm hỏi đến gia đ́nh và những tù nhân chính trị tại Việt Nam; những con người trước kia đă hằng ngày đối mặt với quân thù ngoài chiến trường, và nay trong trại giam vẫn hằng ngày đối diện với kẻ thù, đang phải chịu những sự trả thù một cách tàn bạo và hy sinh trong lặng lẽ âm thầm, và Tổng Thống nhắn nhủ rằng ông và chính phủ Hoa Kỳ không bao giờ quên họ – những vị anh hùng”.

 

Sau đợt thả Tết năm Nhâm Thân đầu năm một chín chín hai th́ tổng số những người tù cuối cùng của Ba Sao chuyển vào Hàm Tân bốn năm trước từ một trăm năm mươi tư người bây giờ chỉ c̣n lại đúng hai mươi người. Hai mươi người này được tập trung hết vào đội 23 để tiếp tục lao động mỗi ngày, nhưng t́nh h́nh đă hoàn toàn đổi khác thuận lơị một cách bất ngờ. Chúng tôi chỉ đi ra hiện trường lao động cho có lệ chứ không c̣n phải lao động theo chỉ tiêu như trước.

 

Quân số đội 23 là hai mươi người, nhưng đúng ra phải kể cả con chó Pepsi rất là dễ thương của Hoàng Hiểu -người về từ VNTT- nữa là hai mươi mốt.

 

Con Pepsi này anh Hiểu đă xin khi nó mới sanh ra và nuôi nó lớn lên thành con vật được cưng chiều nhất của đội, được mọi người yêu thích và mỗi khi đội xuất trại lao động là nó chạy theo.

 

Anh đặt tên cho nó là Pepsi không biết có phải để nhớ lại vùng đất Tự Do mà anh vừa đặt chân đến nhưng đă chối bỏ nó rồi bước lên tầu VNTT để t́m về với vợ con và sa chân vào gông cùm xiềng xích?

 

Khi anh Hiểu vào rừng đi đốn củi cho đội th́ con Pepsi cũng chạy theo, hay lẽo đẽo theo tôi ra chỗ lao động nằm trong bóng mát nh́n các ông chủ của nó cuốc đất hay trồng cây, hoặc theo anh Thắng, đầu bếp của đội nằm trong lán để chờ đến chiều trước khi về trại là được anh Hiểu, tôi hay anh Thắng tắm cho nó bên cạnh gịng suối. Những lúc nó được tôi sát sà bông và tắm rửa sạch sẽ xong th́ thường nh́n tôi với cặp mắt biết ơn rồi lon ton theo đội vào trại.

 

Có lần nó chạy vào rừng sâu rỡn chơi cái ǵ không biết, khi về th́ ôi thôi hôi hám chịu không nổi và tôi đă phải nhấn đầu nó xuống gịng suối một lúc rồi mới dám sát sà bông và cọ rửa cho nó. Bực quá, tôi phát cho nó mấy cái thật mạnh vào mông vậy mà nó biết lỗi và im lặng chịu đ̣n đuôi cúp xuống va không dám phản ứng ǵ.

 

Có những lần tôi được gọi ra khu thăm nuôi và trong khi đang ngồi nói chuyện với gia đ́nh, tôi nghe thấy tiếng cào cào vào cánh cửa và cái đầu của con Pepsi ngó vào trong để cho tôi thấy là nó cũng có mặt như là một thành viên trong gia đ́nh vậy, thật là dễ thương hết sức. Nó chờ cho đến khi tôi bước ra vuốt đầu nó khen ngoan th́ mới vẫy đuôi chạy mất về đội.

 

Nhiều lúc tôi cũng không giải thích được, y như là nó nghe được tiếng người vậy nên khi thấy tôi chuẩn bị vô trại th́ sau đó nó chạy theo và ra tận khu thăm nuôi để t́m tôi cho bằng được.

 

Trong thời gian tại trại Hàm Tân, một điều đặc biệt là buồng giam chúng tôi không có khoá cửa ban đêm, trong khi cứ sáu giờ chiều là khu bên trại h́nh sự cửa ngơ đều khoá trái. Chỉ có điều là đúng chín giờ tối th́ có một cán binh bảo vệ đi tuần ngang qua và nhắc chúng tôi vào trong buồng không ở ngoài sân nữa và khép hờ cửa lại mà thôi. Điều này làm tôi nhớ lại khi mới bị tập trung vào “cải tạo” tại trại cô nhi Long Thành th́ chung quanh chỉ có một hàng rào dựng lên với những tấm liếp bằng tôn đơn sơ mà thôi và các căn pḥng th́ không có cả cửa sổ và cửa ra vào nữa, không khóa cửa y như bây giờ, một chu kỳ đă khép kín lại chăng?

 

Một đặc biệt nữa của trại Hàm Tân này mà thiếu tá Nhu trưởng trại dành cho chúng tôi là tù nhân chính trị được mời đi xem các phim bộ mỗi đêm trên hội trường miễn phí trong khi h́nh sự nam và nữ phải mua vé. Đây cũng là một h́nh thức kinh doanh rất thành công của thiếu tá Nhu v́ trong tù có ǵ mà giải trí đâu cho nên tối đến là hội trường đông nghẹt tù nam và tù nữ trong những bộ quần áo thời trang và cũng là dịp cho họ ḥ hẹn gập gỡ nhau.

 

Một nhóm chúng tôi thường hay đi cùng với nhau những buổi tối để xem những phim bộ nổi tiếng lúc bấy giờ như “Vơ Tắc Thiên”, “Thái B́nh Công Chúa”,v.v., và mỗi khi đến cổng hội trường th́ các anh chị trật tự đều chào hỏi chúng tôi một cách trân trọng, và đứng qua một bên nhường đường cho chúng tôi vào và hai hàng ghế trên cùng là ưu tiên để trống dành cho các bác, các chú, các anh tù chính trị.

 

Nơi ăn ở của chúng tôi v́ số lượng c̣n lại quá ít nên được dành cho hai buồng nhỏ nhưng sạch sẽ trong một góc trại, và có giường đơn riêng cho mỗi người chứ không c̣n phải nằm xếp lớp như cá ṃi trước kia trên những phản gỗ hay xi măng; c̣n toàn khu trại rộng mênh mông là dành cho tù h́nh sự nam và nữ.

 

Trong thời gian này, chúng tôi có phần may mắn v́ dù là ít người nhưng phía bên h́nh sự từ trật tự viên đến tù nhân nam nữ thẩy đều tỏ ra có thiện cảm với chúng tôi nên những năm tháng cuối cùng ở đây cũng dễ chịu và không có ǵ nguy hiểm. Một phần cũng do khi họ có cần ǵ th́ anh em chúng tôi đều bảo nhau giúp đỡ cho họ về thuốc men hay thực phẩm khô khi gia đ́nh họ chưa tới thăm kịp thời. Đây cũng là phẩm chất của người Quốc Gia trong con người tù nhân chính trị, cho nên khi đi đến đâu cũng đối xử với ḷng hảo tâm và nhờ đó mà chiếm được nhân tâm mọi người, làm dịu đi sự căm thù của tuyên truyền chống lại họ hay chuyển thù thành bạn.

 

Thật là hoàn toàn trái ngược với thời gian khi mới chuyển trại từ Nam ra Bắc sau khi mất miền Nam, và phải ở chung với bên h́nh sự với sự đối xử như muốn nhận chúng tôi xuống bùn đen.

 

Ban ngày th́ lao động và khẩu phần ăn thiếu thốn đă làm chúng tôi kiệt quệ về sức khoẻ, ban chiều về trại lại phải nghe những tiếng mắng chửi thậm tệ nào là “bán nước” nào là “Mỹ Ngụy”,v.v., từ phiá các đội lao động h́nh sự mà tôi tin là có bàn tay khích động của các cán bộ của họ đằng sau lưng. Mục đích là làm cho chúng tôi thêm ê chề và là một h́nh thức trả thù cả về thể xác lẫn tinh thần đối với những người bại trận.

 

Nh́n lại bốn năm trước, khi chuyển trại từ Ba Sao Nam Hà về Hàm Tân Z-30D, miền Nam, chúng tôi chín mươi người tù cuối cùng tại miền Bắc được tập trung với những anh em c̣n lại trong Nam thành tổng số khoảng một trăm năm mươi tư người và chia ra thành hai đội để đi lao động.

 

Đội 23 gồm các tướng và các anh tuổi từ năm mươi lăm trở lên và được lao động nhẹ hơn, và phần c̣n lại dưới năm mươi lăm tuổi th́ được “biên chế” về Đội 20 và lao động chỉ tiêu theo như bên h́nh sự. Được cái thuận lợi là khí hậu miền Nam dù ban ngày có nóng nực đi chăng nữa nhưng ban đêm th́ rất dễ chịu chứ không nóng như nung người về đêm của mùa Hè hay giá lạnh căm căm của mùa Đông mưa phùn gió bấc của xứ Bắc nên sức khoẻ chúng tôi cũng dần dần khá lên. Gia đ́nh cũng ở gần nên sự tiếp tế được thường xuyên hơn.

 

Nhưng sau mười ba năm lưu đầy từ Nam ra Bắc, không ngờ cuối cùng về Hàm Tân chúng tôi lại bị cưỡng bách lao động khổ sai trong khi tay trưởng trại công khai tuyên bố là các anh về đây để được ở gần gia đ́nh và chờ ngày được thả về mà thôi.

 

Một hôm, có băo rớt ở miền Trung và vùng khu rừng lá Buông này th́ chỉ mưa lất phất nhưng gió mạnh, và tụi tôi được lệnh “vô thung” tức là theo các đội h́nh sự vào sâu trong thung lũng để trồng cây đào lộn hột bấy giờ là mục tiêu sản xuất chính của trại.

 

Khi đi qua một khu rừng thưa, dù là vác trên vai cuốc xẻng mà chúng tôi vẫn cố lần từng bước một để bám chặt chân xuống đất v́ gió thổi quét ngang rất nguy hiểm. Măi mới di chuyển ra khỏi được vùng gió xoáy đó.

 

Không ai bảo ai chúng tôi đều quẳng các đồ nghề xuống bên đường và ngồi nghỉ, người vấn điếu thuốc, người nhấp ngụm nước trước cặp mắt ngạc nhiên của tay quản giáo và bảo vệ trong khi các đội h́nh sự khác vẫn từ từ qua mặt. Tay quản giáo kêu anh đội trưởng cho đội tiếp tục lên đường để vào khu sản xuất, anh đội trưởng nói là anh em đều đă mệt và phải nghỉ một chút rồi mới đi được. Thường th́ bao giờ quản giáo ra lệnh th́ đội mới được nghỉ ngơi, bây giờ tự dưng tất cả đội nghỉ ngang xương làm cho tay quản giáo vừa tức giận vừa ngạc nhiên. Y sợ trách nhiệm nên hối thúc mọi người đứng dậy.

 

Có lẽ tức nước vỡ bờ v́ tuổi đời đều đă cao, sức khoẻ không c̣n mà vẫn bị cưỡng bách lao động theo các đội h́nh sự trẻ tuổi nên anh em mỗi người một câu để chống đối lại sự cưỡng bức lao động phi lư đó nên như ngọn sóng càng lúc càng lên cao dần và bùng nổ ra thành một cuộc biểu t́nh ngồi lần đầu tiên xẩy ra của đội 20 trước con mắt tṛn xoe của tay quản giáo và đám cán bộ của các đội khác đang xúm lại chỉ chỏ.

 - “Các ông phải biết rằng con vật mà dồn nó vào chân tường th́ nó cũng phản ứng chứ đừng nói ǵ con người” .

 

-”Ông vào trong trại thông báo cho Ban biết rằng chúng tôi không thể lao động như thế này được nữa và tùy Ban quyết định.”

 

Tay quản giáo đành phải bảo chúng tôi vào một căn nhà hoang bên đường để tạm nghỉ trong khi hắn đạp xe đạp vào trại để xin chỉ thị.Đến nước này rồi th́ không thể lui lại được nữa và anh em chúng tôi nh́n nhau và sẽ chấp nhận bất cứ h́nh phạt nào chứ nhất quyết không lao động ngày hôm đó.Một giờ đồng hồ trôi qua không thấy ǵ, rồi một giờ nữa th́ có tay thượng úy, phó trại và hai cán bộ đến nói chuyện. Sau khi nghe các anh em trong đội phân tích và phản đối cách lao động không hợp lư dành cho đội 20 th́ tay thượng úy có lẽ đă được chỉ thị trước, đồng ư cho đội rút về trại.

 

Kể từ ngày hôm đó th́ đội 20 sẽ chỉ lao động chung quanh trại mà thôi và không phải theo chỉ tiêu như bên h́nh sự nữa. Anh em chúng tôi thở ra nhẹ nhơm với chiến thắng bất ngờ đó và lục tục kéo về trại trước những cặp mắt ngạc nhiên của các tay cán bộ và cán binh bảo vệ v́ nếu như bên h́nh sự mà chống đối như vậy th́ cùm ít nhất hai tuần lễ, biệt giam và cắt thăm nuôi.

 

Trong bốn năm chúng tôi ở trại Hàm Tân, quy chế về thăm nuôi cũng được nới lỏng nên gia đ́nh đến thăm có thể truyện tṛ thoải mái chứ không bị khó chịu v́ sự hiện diện của tay cán bộ phụ trách như những năm mới được gia đ́nh đến thăm tại các trại ở miền Bắc.

 

Tay trại trưởng thiếu tá Nhu cũng tỏ ra rất nể trọng các cấp chỉ huy của tù chính trị và thỉnh thoảng buổi tối lại mời mấy ông tướng tù chính trị ra nhà riêng để uống trà và thăm hỏi.

 

Thời gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà chúng tôi đă trải qua bốn năm rồi ở trại Hàm Tân, ngồi trên chiếc ghế đá hơi sương đêm bắt đầu thấm lạnh. Tôi đứng dậy bước vào buồng để lại một đêm nữa sắp qua đi. Cái lạnh làm cho tôi nhớ lại một đêm về sáng, một đêm mà suốt cuộc đời tôi không sao quên được.

 

 

(C̣n tiếp)

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính