Người lính già... đón Xuân nơi đất khách
Người lính già… ngồi bâng khuâng tính nhẩm,
Ôi Xuân sầu… lại đến với quê hương!
Mà ở đây… còn mùa đông tàn nhẫn,
Tuyết trắng rơi đầy… lạnh giấc tha phương!
Bỗng một thoáng… hiện về theo ký ức,
Mấy chục năm buồn… cho một kiếp nhân sinh!
Giờ trôi giạt… tủi hờn thân mất nước,
Lắm phong ba… dồn dập bước lênh đênh!
Ngồi ôn lại… thuở học trò vụng dại,
Tuổi mười lăm, mười bảy… tập làm thơ!
Và thèm yêu… bằng tâm thức dại khờ,
Ôm mộng tưởng… một hình hài nạm ngọc!
Có nhiều đêm… dưới đèn khuya ngồi học,
Mơ hồn tiên… như chuyện kể Bích Câu! (1)
Nửa giấc Liêu Trai… gối đầu lên suối tóc, (2)
Bỗng vỡ nhòa… theo tiếng súng đêm thâu!
Bởi cuộc chiến… đã lan về thành phố,
Tỉnh mộng rồi… tan bóng Liễu Đài Chương! (3)
Xếp áo thư sinh… giã từ thôn xóm nhỏ,
Người lính già… thuở đó cũng hiên ngang!
Vừa chớm đôi mươi… đã vào sinh ra tử,
Ấp Bắc, Định Tường… Đắt Sút, Tây Nguyên! (Daksut)
Lửa đạn mịt mù… xác thù chồng chất,
Chiến trường xưa… còn nhớ mãi không quên!
Tuy tuổi trẻ… nhưng biết đường chính khí,
Chẳng chọn lầm… theo bọn giặc Hồ tinh!
Cả thế hệ người trai… đều đi làm dũng sĩ,
Cùng ngâm câu… túy ngọa chốn biên đình! (4)
Rồi vận nước… rồi thế thời phải thế,
Chốn lao tù… chẳng nhục chí bình sinh!
Cao quý nhẽ… những chàng trai thế hệ,
Giờ qua đây… sao mất hết tinh anh!?
Giờ qua đây… có người đâm thủ kỹ,
Có người đành… quên bẵng chí làm trai!
Có người vui… bên men nồng ly rượu,
Tổ quốc còn hay mất… chẳng buồn ai!
Thôi cũng được… những anh hùng thấm mệt,
Một đời trai… giong ruổi mấy trường sa!
Giờ an thân… tuổi xế chiều sắp hết,
Mặc cháu con… lo chuyện nước non nhà!
Nhưng có kẻ… đâm sau lưng đồng đội,
Cũng “quan to”… hưởng lộc thuở vàng son!
Giờ đành quên… Vũ Đình Trường vang dội,
Những lời thề diệt Cộng… gió đầu non!?
Nỡ quay giáo cúi đầu… ôi gớm ghiếc,
Trở cờ chi… anh Thủ Đức hiên ngang!
Anh Đà Lạt… chọn cuộc đời binh nghiệp,
Mà nghiệp binh chưa dứt… nỡ sang ngang!
Anh Lính Thủy… anh Không Gian làm Tổ Quốc,
Đã cùng chung… chiến đấu giữ mầu cờ!
Rồi nước mất… tháng Tư buồn não nuột…
Bao kẻ vào tù… ăn sắn lát phơi khô!?
Phận tàn binh… giữa cùm gông khốn khổ,
Bao căm hờn… nước mắt chảy làm canh!
Ôi đòn thù… của bọn người man rợ,
Giết lần mòn… thể xác lẫn tinh anh!
Tỉnh ngộ đi… cuối cuộc đời còn lại,
Theo voi chi… ăn bã mía hư danh!
Nếu còn chút lương tri… và khí khái,
Chớ lầm theo quỷ đỏ… hại dân lành!
Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân (USA)
------------------------------------------