T́nh vương điệu buồn
Từng luồng gió lạnh qua song
Từng đêm thao thức nghe ḷng nát tan
Đường xưa lịm chết phũ phàng
Buồng tim máu rỉ t́nh mang nỗi sầu
Quê hương trôi dạt về đâu
Xác xơ khô héo một màu tối đen
Khổ đau thiên hận tŕền miên
Giang sơn nghiêng ngữa, xích xiềng khắp nơi
C̣n đâu tiếng hát nụ cười
C̣n đâu cung điểu của thời vàng son
Bây giờ như bóng hoàng hôn
Mờ xa đất mẹ từng cơn chạnh ḷng
Nổi trôi nước mắt thành ḍng
Nửa đời luân lạc long đong kiếp ngựi
Xót xa hoang vắng tả tơi
Sương khuya lắng đọng thành lời đắng cay
Qua rồi một cuộc đổi thay
Thăng trầm thế sự có ngày nào vui
Bước đi từng bước ngậm ngùi
Quay lưng nh́n lại cuối đời quạnh hiu
Xa xa những đám mây chiều
Lửng lơ chiếc bóng c̣n nhiều bâng khuâng
Phong trần cùng với gian truân
Ch́m theo vận nuớc xác thân đọa đày
T́m quên men rượu cho say
Tàn canh chưa tỉnh tháng ngày tiếc thương
Việt Nam cách biệt trùng dương
Gởi hồn theo gió t́nh vương điệu buồn
Nguyễn Văn Thọ