Nỗi đoạn trường!
Ba mươi chín năm đau thương
Dọc đường gió bụi c̣n vương nỗi sầu
Bâng khuâng trăn trở canh thâu
Đếm từng sợi tóc chuyển màu thời gian
Chừ nghe hoang vắng phũ phàng
Ḷng như băng giá t́nh càng héo khô
Nhớ xưa xây dựng Cơ đồ
Máu xương đổ xuống điểm tô Sơn hà
Chiến trường ngang dọc xông pha
Một ḷng v́ nước v́ nhà hy sinh
Trải qua những cuộc trường chinh
Diệt thù (CS) bảo Quốc quang vinh thuở nào
Bây giờ c̣n lại nghẹn ngào
Trôi theo vận nước đi vào lăng quên
Như thuyền không bến lênh đênh
Như chim găy cánh ngửa nghiêng đất trời
Mờ xa ...in dấu biển khơi
Việt nam Quê Mẹ ru lời nhớ thương
V́ ai đất nước đoạn trường
Bởi loài quỷ đỏ nhiễu nhương bạo tàn
Ba mươi chín năm kinh hoàng
Niềm đau Dân tộc c̣n mang vết hằn
Chiều buồn nh́n khoảng không trung
Xé hồn trăm mảnh tận cùng bằng không
Có ai hiểu được nỗi ḷng
Từng đêm nuớc mắt thành ḍng đắng cay
Ba mươi chín năm đổi thay
Việt Nam rách nát đọa đày triền miên
Ba mươi chín năm xích xiềng
Gông cùm ác quỷ (CS) đảo điên t́nh người
Đường xưa tắt hẳn tiếng cười
Núi sông trầm mặc đời đời khó quên!
Nguyễn Văn Thọ