Như bong bóng nước giữa cơn mưa

 

 Nguyễn Thế Hoàng

 

 

                                        

T́nh cờ tôi gặp lại Khiêm trong cuộc biểu t́nh của cộng đồng người Việt tị nạn phản kháng đoàn văn công việt cộng trong nước ra tŕnh diễn tại thành phố này. Tôi cũng như mọi người cầm hai lá cờ Việt - Mỹ đưa lên cao phất qua phất lại, miệng cùng hô to những khẩu hiệu phản kháng. Đám đông biểu t́nh cuồn cuộn khí thế dâng cao."Đả đảo bọn văn công việt cộng phản động" -  Đả đảo! " Đả đảo kế sách giao lưu văn hóa của cộng sản Việt Nam" - Đả đảo! "Đả đảo nghị quyết 36 bịp bợm trơ tráo của tập đoàn bắc bộ phủ Hà Nội". Đả đảo! Cương quyết tiêu diệt âm mưu nhuộm đỏ đánh phá Cộng Đồng người Việt tị nạn hải ngoại của ác quyền cộng sản Việt Nam". Đả đảo việt gian cộng sản bán nước cho kẻ thù truyền kiếp bắc kinh! Đả đảo! Đả đảo bọn bá quyền trung quốc đang lăm le thôn tính Việt Nam - Đả đảo! Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam!.... Cương quyết!....và...đả đảo!...đả đảo!... Từng lớp người tràn lên bao vây chung quanh hội trường tŕnh diễn. Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, cờ Hoa Kỳ, biểu ngữ rợp trời tạo khí thế sôi động cho cuộc biểu t́nh chống đối lũ văn công cộng nô rầm rộ.

 

Trời đang về chiều. Xe cộ trên các con đường gần hội trường dày đặc, chậm lại. Người trên xe rảo mắt quan sát, ṭ ṃ nh́n đoàn biểu t́nh đang hăng say tẩy chay cái gọi là nghị quyết 36 bịp bợm, lỗi thời, láo khoét lăm le nhuộm đỏ cộng đồng người Việt tị nạn hải ngoại của bè lũ cộng Việt.

 

Kể từ lúc tôi vừa thoáng thấy Khiêm lẩn khuất trong đám đông, nét mặt Khiêm đang có vẻ cau có, bực bội điều ǵ đó. Ḷng tôi ngỡ ngàng kỳ lạ. Khí thế đău tranh trong tôi như chùng hẳn xuống. Tôi cảm thấy hụt hẫng mất tự nhiên. Tôi lẩm bẩm một ḿnh. Thế nghĩa là ǵ? Khiêm từ đâu đến? Thật quá bất ngờ! Có nên gặp mặt Khiêm hay không? Tại sao Khiêm lại ở đây? Nếu Khiêm  ở thành phố này th́ tôi cũng có thể gặp rồi. Hay là...

 

Ư nghĩ thoáng qua bị cắt đứt khi Khiêm đột ngột đứng trước mặt tôi:

 

Bất ngờ anh thấy em! Thục Nhi! Thục Nhi! Em đang ở thành phố này sao?

         

Tôi nh́n Khiêm trân trối vừa xúc động, lại không biết ḿnh đang vui hay buồn trong bối cảnh gặp gỡ đột nhiên ngỡ ngàng này. Tôi cố giữ ḷng b́nh thản, không lộ cảm xúc hiện ra nét mặt.

  

Khiêm lại vồn vă:

- Anh không ngờ! Anh rất mừng được gặp em ở đây. Em tham dự biểu t́nh hả?

         

Nghe câu hỏi, tôi như đang bừng tỉnh, vặn lại:

- C̣n anh? Anh đang làm ǵ đây? Sao anh lại hỏi? Anh không phải đang tham dự biểu t́nh hay sao? Anh đang ở đâu và làm ǵ?

         

Khiêm cười, nét mặt kênh kiệu:

- Anh đăy à!? Chuyện của anh th́ khác. Gặp em như ḷng anh đang mong đợi từ lâu.  Anh nhớ hai đứa con. Hơn ba mươi lăm năm rồi c̣n ǵ, Thục Nhi?

 

Tôi bĩu môi, gằn từng tiếng:

          - Lạ lùng thật! Anh c̣n nhớ đến con nữa sao? Anh bỏ rơi chúng nó bao nhiêu năm trời! Anh đâu c̣n trách nhiệm làm cha chúng nó, hả anh Khiêm? Em nói thật, tự anh đánh mất thiên chức cao quí ấy. Đừng nghĩ đến chuyện con cái, em nghĩ anh chẳng c̣n ǵ xứng đáng để phải nói với em điều ấy.

 

Nói xong, tôi cảm thấy ḷng nhẹ hẳn như đă giải tỏa được niềm uẩn ức trong ḷng ấp ủ qua thời gian khá dài. Nét mặt Khiêm mờ nhạt, biến sắc:

- Anh xin lỗi em. Anh xin lỗi. Ngh́n lần xin lỗi! Dù sao chăng nữa, anh muốn nh́n thấy mặt con để biết chúng nó ra sao. Anh là cha của các con, em đành ḷng không cho anh gặp?

 

- Em đă nói dứt khoát, anh c̣n ǵ để phải nghĩ đến  chúng hả anh Khiêm?        

         

Giọng Khiêm đầy van lơn:

- Em trách cứ anh là quyền của em. Chuyện ngày xưa là do lỗi hai người. Em vui ḷng cho anh gặp con. Anh hứa chỉ một lần thôi, không phiền em nữa.

 

Tôi thấy Khiêm cũng đáng tội nghiệp, nên dịu giọng nói với anh:

- Được rồi. Em dành cho anh một lần thăm con. Đây là địa chỉ nhà em, nếu rảnh anh đến. Anh phải cho em biết hiện nay anh ở đâu, đang làm ǵ, và đến Mỹ lúc nào?

 

Khiêm cười thật tươi, chộp lấy địa chỉ vừa lúc có hai người đàn ông Việt Nam chạy ào tới nắm tay Khiêm kéo đi hối hả:

- Nhanh chân lên Khiêm. Không khéo chết cả lũ bây giờ. Lẹ lên!

 

Cả ba lẩn nhanh vào đám đông mất dạng. Đoàn biểu t́nh càng lúc càng sôi động. Tôi đứng tần ngần trong tâm trạng bàng hoàng, sững sờ mờ mịt!....Ḷng lại ngẩn ngơ hối tiếc chỉ trong giây phút mủi ḷng, chưa rơ ngọn ngành, đột nhiên lại đem trao địa chỉ cho Khiêm.

 

 

Tôi lấy chồng năm 22 tuổi khi tôi đang học năm cuối đại học Văn khoa Saigon. Ra trường tôi xin được một việc làm tại Bộ Ngoại Giao. Tôi thông thạo hai ngoại ngữ Anh, Pháp. Cũng đă hai lần tôi được đi tu nghiệp chuyên môn ở ngoại quốc. Ngay thời trung học, lên đại học và sau khi có chồng, đi làm việc, mọi người đều khen tặng tôi là hoa khôi. Thật t́nh mà nói ai cũng khen tôi rất chuẩn mực về công dung ngôn hạnh và dáng sắc. Tôi hănh diện điều đó. Nhờ trời, cha mẹ đă tạo cho tôi một khuôn mặt khả ái, đằm thắm, sóng mủi dọc dừa, đôi mắt đen long lanh "có khói", đôi môi mọng đỏ quyến rũ "có hồn", phong cách ăn nói hồn nhiên, duyên dáng, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái ngọt ngào dễ dàng thuyết phục người đối diện. Với cơ thể đầy đặn, cân đối, hồng hào có làn da trắng mịn rộ nét những đường cong "trời phú" đă khiến bao kẻ si t́nh ngẩn ngơ. Tôi biết sử dụng thành thạo đàn piano, biết kéo violon. Tôi có giọng hát ngọt ngào cao vút đă làm cho bao nhiêu trái tim ngẩn ngơ rung động, hâm mộ và đắm say.

 

Khiêm, chồng tôi là một người đàn ông khôi ngô, hào hoa, phong độ, trí thức khoa bảng. Anh là một viên chức cao cấp ở một Bộ khác, lương bổng cao đủ cho cuộc sống của một gia đ́nh trung lưu. Chúng tôi có hai con, một trai, một gái, rất ngoan hiền dễ thương, thông minh và học hành chăm chỉ. Chúng tôi có xe hơi riêng, có biệt thự bề thế, tiền bạc nhiều được gởi trong ngân hàng, cuộc sống trung lưu đầy đủ, điều mà mọi người hằng mơ ước.

 

Đứng bên ngoài nh́n vào với một nhản quan chuẩn mực, ai cũng đánh giá gia đ́nh tôi phong lưu, trí thức, cuộc sống sung túc, đầm ấm, tràn đầy hạnh phúc. Người ta chỉ biết được cái bề ngoài cuộc sống phong lưu ấy, nhưng bên trong thật sự là một ngôi nhà mồ hoang lạnh đă chôn vùi nguồn hạnh phúc ước mơ thời con gái và tuổi trẻ của tôi sau khi lấy chồng qua nhiều năm tháng buồn nhiều hơn vui.

 

Khiêm chỉ muốn tôi là "con búp bê đẹp được đặt trong lồng kính" không hơn không kém! Anh chỉ muốn tôi ở nhà, không muốn tôi đi làm, không muốn tôi giao du với thế giới bên ngoài, không muốn tôi phát triển khả năng và bản tính học hỏi cầu tiến của tôi, không muốn ai đó nh́n thấy tôi, để ư đến tôi, nói chuyện thân t́nh với tôi. Tôi không hẳn là nhu nhược, là một phụ nữ Việt Nam đoan trang tiết hạnh sống trong một gia đ́nh lễ giáo nghiêm khắc đă ràng buộc tôi không nên làm một điều ǵ gây tổn hại đến thân danh ḿnh, đến gia đ́nh, đến cha mẹ anh chị em, đến thân bằng quyến thuộc, nhất là phương hại đến bản thân và uy tín của chồng.

 

Cam tâm, nhẫn nhục, và an phận tôi phải trả một giá quá đắt trước thói ghen tuông, ḷng ích kỷ, sự độc đoán vô lư của Khiêm, cho dù tôi có giải thích, phân trần đúng sai, cho sự tự do có giới hạn của một người đàn bà có chồng. Điều ấy hiển nhiên Khiêm không bao giờ tin ở tôi, không bao giờ chấp nhận những suy nghĩ, những phân trần chính đáng của tôi, không bao giờ chấp nhận sự tự do có mức độ của tôi đang sống trong gia đ́nh và ngoài xă hội. Đă vậy, chồng tôi luôn luôn chụp mũ tôi đủ mọi cách và c̣n áp đặt, thêm bớt mọi điều mà anh ấy muốn. Là viên chức Bộ Ngoại Giao, v́ ngoại h́nh khả ái, hấp dẫn "có lửa" của tôi, v́ khả năng kiến thức, v́ ăn nói thành thạo, lưu loát ngoại ngữ và lời nói, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, khoan thai, tôi thường được dự những buổi tiếp tân các chính khách ngoại quốc công du đến Việt Nam. Tôi được bắt tay, choàng vai họ theo phép lịch sự tây phương. Đôi khi tôi phải khiêu vũ v́ những lời mời mọc lịch sự của vài chính khách trong dạ tiệc. Hoặc có ai đó nh́n tôi, khen tôi xinh đẹp, tươi cười niềm nở khen tặng tôi là giai nhân tuyệt sắc, là sắc nước hương trời, giá mà yêu được là một diễm phúc đâu dễ nào t́m được, để mà có thể đổi cả cơ ngôi sự nghiệp mà không hối tiếc. Chỉ có bao nhiêu đó thôi, chỉ là những lời nói lịch sự thoáng qua như cơn gió nhẹ và tan biến, để có thể là Khiêm thấy, hoặc anh được nghe ai đó kể lại, thế là tôi lảnh đủ. Nào là những nhiếc mắng đàn bà lang chạ, lăng loàn không biết nhục đi kèm những trận đ̣n "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" đau đớn ê chề. Trong thâm tâm tôi hiểu rằng những thể hiện qua hành động và lời nói của anh đối với tôi như vậy, có nghĩa là tôi đang bị áp đặt, chụp mũ là một người đàn bà có chồng sinh thói lẳng lơ lang chạ phải được xứng đáng nhận lảnh những nguyền rũa và đấm đá của chồng. Tôi đă đau xót v́ những suy nghĩ chụp mũ mà chồng đă tặng cho tôi thật hết sức điếm nhục khi mà ḿnh không phải như vậy.

 

Từ khi lấy anh cho đến ngày chấm dứt tôi chỉ biết cố gắng chịu đựng cũng v́ nhân cách, danh dự của ḿnh, của chồng, cũng v́ gia đ́nh, thân nhân, ḍng họ, và cũng v́ chưa muốn phá vỡ cơ ngơi hạnh phúc gia đ́nh mà tôi đă cố gắng tạo nên, trong đó có hai đứa con của tôi. Sự chịu đựng từ khi chúng tôi sống chung với nhau, cứ tưởng là Khiêm yêu tôi tha thiết ngay từ ban đầu. Đó là suy nghĩ sai lầm v́ chính Khiêm có bao giờ yêu tôi đâu qua nhiều năm chung sống. Ở anh, t́nh yêu của anh đối với tôi chỉ là ích kỷ, độc đoán và ghen tuông. Anh ghen một cách quá đáng ngay cả trong quá khứ trước khi tôi đến với anh. Anh ghen khi có ai đó nh́n tôi tươi cười niềm nỡ khen tặng và ai đó cũng có thể bị anh ta hạch hỏi, c̣n có thể gây sự. Thật tôi không hiểu được anh. Tôi không hiểu tại sao tôi phải đau khổ cho duyên phận của tôi. Hoặc đó chính là món nợ tiền kiếp tôi phải trả. Nếu như thế, th́ Trời hăy để cho tôi được sinh ra là một cô bé quê nghèo khổ, thất học, đần độn ở một hang cùng xó xỉn nào đó, cho cuộc sống của tôi được tự do thanh thản bên ruộng lúa, nương khoai sớm nắng chiều mưa. Giá trị làm người của cô bé quê đó c̣n cao hơn, vinh dự hơn thân phận của tôi hiện tại. Đă những lần tôi có suy nghĩ chuyển đổi cuộc sống, phá bỏ duyên phận làm lại từ đầu, nhưng ḷng chưa dứt khoát cũng v́ đời con gái lớn lên chỉ một lần xuất giá, cũng v́ hai đứa con để được có cha nên phải cắn răng chịu đựng bản tính độc đoán, ích kỷ, ghen tuông của chồng. C̣n có thể  mang tiếng chồng bỏ chồng chê hay bỏ chồng theo trai thật là điếm nhục. Bạn bè dèm pha dị nghị nghĩ xấu về ḿnh. Búa ŕu dư luận độc ác sẽ quật ngă tôi từng chặng đường nguy ngập. Cha mẹ, anh chị em, người thân sẽ phải buồn phiền cho tôi mang nỗi bất hạnh, cho ḿnh cam tâm gánh chịu không dám thố lộ cho bất cứ một ai để nhận sự an ủi, chia xẻ kể cả người thân trong gia đ́nh.

 

 

Đến công việc xảy ra vào một buổi chiều tan sở khi chiếc xe hơi  của tôi ngoài băi đậu bị xẹp bánh. Tôi loay hoay không biết tính sao v́ phải nôn nóng về nhà sớm lo cơm nước c̣n phải đi dạy Anh văn lớp đêm tại Trung tâm Sinh Ngữ th́ gặp ông Bob một Tùy Viên Ṭa Đại Sứ Mỹ tại Saigon thường đến liên lạc công việc tại Bộ Ngoại Giao mà tôi đă quen thân. Trước t́nh huống ấy, ông Bob đề nghị để ông ta đưa tôi về nhà bằng xe của ông và nhờ người thay vỏ bánh xe giùm tôi. Tôi chấp thuận không do dự v́ nghĩ rằng chẳng có ǵ phiền phức trước ḷng tốt của người bạn Mỹ.

 

Khi xe về đến nhà, tôi thấy Khiêm đang đứng trước thềm nhà như có ư chờ tôi. Ông Bob ngừng xe và lịch sự xuống mở cửa xe cho tôi. Tôi giới thiệu Khiêm với ông Bob, nhưng Khiêm vẻ mặt lầm ĺ, không chào hỏi, bỏ quay vào garage lấy xe đi, khiến tôi vừa uất nghẹn, tức tối, vừa xấu hổ với người bạn ngoại quốc.

 

Đến chín giờ tối Khiêm mới về, nặc nồng mùi rượu, mặt đỏ lừ lừ. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ uống rượu nhiều như thế. Khi vừa thấy tôi, Khiêm xà tới nắm tay tôi giật mạnh, tay kia tát vào hai bên má của tôi túi bụi nổi đom đóm khiến tôi không c̣n thấy ǵ nữa. Rồi anh đá, anh đạp vào người tôi, anh xô mạnh tôi té chúi nhủi vào tủ kính vỡ tung ra, miệng Khiêm gầm từng tiếng:"Em là con đĩ!...Em có phải là con đĩ không hả? Anh không cho tôi hỏi han, không cho tôi lời giải thích, phân trần điều ǵ. Thật tệ hết sức. Tôi mê man bất tĩnh sau trận đ̣n thừa chết thiếu sống thật dă man ngay tối hôm đó do từ ghen tuông, ích kỷ của anh. Tôi đi bác sĩ ḿnh mẩy tay chân bị tím bầm, tổn thương cả thân xác và tinh thần thật khủng khiếp.

 

Kể từ đêm hăi hùng rùng rợn có một không hai trong đời tôi, tôi quyết định chia tay và dẫn hai đứa con dại về nhà cha mẹ ở Cần Thơ, bỏ lại tất cả cơ ngơi mà tôi đă ra sức tạo nên kể từ khi tôi sống với Khiêm. Cha mẹ, anh chị em tôi đều nói đă gặp chồng vũ phu th́ bỏ càng sớm càng tốt, sao tôi không quyết định ngay, để đến giờ này bị đánh đá tàn nhẫn mới chịu buông ra. Cũng v́ tôi lo ngại điều bất hạnh của tôi là nỗi ám ảnh đau đớn dằn vặt trong ḷng người thân, c̣n làm vẩn đục gia phong nề nếp.

  

Từ thuở nhỏ sống trong gia đ́nh cha mẹ được nuông chiều, đến khi lấy chồng tạo dựng sự nghiệp, nhà cửa, vật chất đều được chồng lo toan mọi bề, đầy đủ, sung túc chưa bao giờ tôi cảm thấy thiếu thốn hoặc phải lo nghĩ ǵ cả. Giờ ra khỏi nhà mới nhận biết rằng đă mất tất cả, bao nhiêu khó khăn vất vă sẽ đến với tôi trong cuộc sống mà tôi đang đối mặt. Nhưng không sao, chỉ là chao đảo lúc đầu. Một người đàn bà có nghị lực, có bản lĩnh, đức tính tự lập, một công việc làm ổn định, bên cạnh người thân, bạn bè tiếp tay, tôi dần hồi phục, và ổn định. Tôi đă tự biết và xác định cho ḿnh một vị thế trong xă hội.Tôi phải sống v́ bản thân tôi, v́ con tôi, v́ người thân yêu, không tội t́nh ǵ để phải thành vật hy sinh cho một người đàn ông vũ phu hành hạ, làm thân phận tôi đ̣i, biến nhan sắc, cơ thể ḿnh để họ hưởng thụ và dày xéo. Tôi phải sống theo cuộc sống tự chọn, để ḿnh không c̣n bị áp đặt chỉ là "con búp bê đẹp chỉ được đặt trong lồng kính". Hạnh phúc chính trong đôi tay ḿnh để bước tới ngày một vững vàng, xóa tan búa ŕu dư luận người đời dèm pha tôi như thế này thế nọ hết sức độc ác.

 

Sau hơn một năm "ra riêng" nhờ Ơn Trên tôi không bị ngă qụy giữa ḍng. Bản lĩnh đă giúp cho tôi hiểu biết, giúp cho tôi sức mạnh vững vàng, tạo cho tôi cuộc sống đầy đủ nghị lực hơn, yêu đời hơn và nhân ái hơn.

 

 

Cơn băo táp trong gia đ́nh vừa lắng xuống th́ biến cố 30.4.1975 bũa chụp xuống miền Nam, chế độ Việt Nam Cộng Ḥa sụp đổ, việt cộng ngang nhiên cưỡng chiếm phần đất tự do, áp đặt chế độ cai trị độc tài tàn bạo sắt máu xuống người dân miền Nam Việt Nam.    Tôi mang hai đứa con di tản trên những chiếc trực thăng đậu trên nóc Ṭa Đại Sứ Mỹ chuyển ra Hạm đội ngoài biển khơi trước mấy ngày việt cộng tràn vào Saigon. Không c̣n ǵ nữa, Mất nước là mất tất cả. Hạnh phúc gia đ́nh tan vỡ, Đất Nước điêu đứng trong cơn dầu sôi lửa bỏng thay người đổi chủ bởi lũ mọi rợ rừng rú tràn về!

 

Vừa đặt chân lên vùng đất tạm dung tôi dễ dàng hội nhập vào cuộc sống mới trên đất nước người. Được người bạn Mỹ ở Ṭa Đại sứ Saigon giới thiệu tôi vào làm cho một công ty xe hơi lớn, phụ trách một số phần hành về hành chánh và nhân viên dưới sự điều hành của một Trưởng Pḥng người Mỹ với số lương đủ cho cuộc sống gia đ́nh ba mẹ con. Công việc chẳng có ǵ là khó khăn, làm những ǵ cấp trên giao, vừa làm, vừa học việc, vừa trao dồi kiến thức. Hai đứa con được đi học. Mua nhà, tậu xe, cuộc sống ngày thêm ổn định.

 

Những năm sau đó, ngoài giờ lo chén cơm manh áo, tôi t́nh nguyện giúp thêm một số công việc cho cơ quan thiện nguyện, góp tay giúp đở đồng bàoViệt Nam tỵ nạn đến Hoa kỳ từ các đảo chuyển đến, hoặc các chương tŕnh ra đi có trật tự. Lo công ăn việc làm, chỗ ở, học hành, các loại giấy tờ và thông dịch để mọi người cũng như ḿnh dễ dàng thích nghi cuộc sống mới. Tôi không ngừng ở đó, khi Cộng Đồng và các Hội Đoàn thành lập, tôi dấn thân nhiệt t́nh với tập thể trong công cuộc đău tranh giải thể chế độ cộng sản tại quê nhà. Nơi nào có sinh hoạt đău tranh tôi luôn có mặt để góp sức ḿnh vào sức mạnh tập thể. Tôi lấy công việc làm niềm vui, nuôi nấng dạy dỗ hai đứa con thân yêu làm nguồn hạnh phúc. Chăm sóc bản thân, trau dồi kiến thức, tiếp xúc đàm đạo với bạn bè, đọc sách, xem phim, nghe nhạc, khiêu vũ...làm nguồn vui riêng tư cho chính ḿnh. Tôi cảm nhận đời sống vẫn c̣n đáng yêu vô cùng mà trước đây bên Khiêm tôi hoàn toàn như không có.Tôi giữ t́nh cảm ḿnh thăng bằng, có chừng mực khi phải tiếp xúc đối diện với phái nam, những người thường bám sát ṿi vĩnh t́nh yêu. Nhưng thật sự họ đă thất vọng v́ tôi. Như con chim bị đạn thấy cây cong là sợ. Sợ sẽ phải bị dập vùi theo vết xe cũ. Sợ cuộc sống sẽ mất mát những ǵ ḿnh đă chọn để dấn thân. Những ai đó hăy hiểu cho tôi, xin đừng phiền trách tôi. Ngày hai đứa con tôi đổ đạt thành danh, đứa bác sĩ y khoa, đứa kỷ sư cơ khí là nguồn vui vô tận trong thiên chức làm mẹ không ǵ so sánh nổi. Tôi đă thường xuyên dạy dỗ, hướng dẫn, giải thích, giúp đở các con tôi hiểu thế nào là ḷng hiếu thảo, sự biết ơn công cha nghĩa mẹ, thế nào là tinh thần dân tộc, t́nh yêu quê hương, nguyên nhân và kết quả cuộc chiến tương tàn Quốc Cộng, và lư do tại sao có sự hiện diện của gia đ́nh chúng tôi trên đất nước Hoa Kỳ, mong rằng các con xứng đáng là những hậu duệ tiếp nối công cuộc đău tranh cho Việt Nam tự do của thế hệ đi trước.

 

Đời sống tỵ nạn của tôi trên xứ người hơn 36 năm có vui, có buồn và rất đam mê công việc ḿnh làm.Tôi đă dần dần như quên hẳn h́nh bóng của Khiêm thuở nào. H́nh bóng đó đầy ắp độc đoán, ích kỷ, và thói ghen tuông phi lư của người đàn ông chỉ nghĩ rằng " đàn bà con gái đẹp chỉ  là những con búp bê xinh xắn  đặt trong lồng kính không hơn không kém, chỉ biết để nh́n ngắm, chỉ biết để hưởng thụ theo bản năng ích kỷ. Thiếu tự tin, có máu ghen tuông, ích kỷ xin chớ bao giờ lấy vợ đẹp. Người đàn ông bản lĩnh luôn luôn tự tin cho chính ḿnh khi có vợ đẹp, nên hiểu rằng nếu vợ ḿnh được nhiều người nh́n ngắm, tỏ lời khen tặng hăy xem đó là niềm hănh diện cho chính bản thân ḿnh hơn là chỉ biết ghen tương vô lối. Người đàn bà đẹp là đẹp cho cuộc đời, đẹp cho mọi người, đâu phải chỉ đẹp cho riêng chồng thôi đâu. Người đàn ông có vợ đẹp phải tự tin vào vợ ḿnh, và chính ḿnh phải tự tin lấy ḿnh th́ niềm tin mới trọn vẹn, không nẩy sinh tính ích kỷ, độc đoán và ḷng ghen tuông vô lư, cuộc sống sẽ hạnh phúc màu hồng. Đối với người vợ thà rằng có người chồng không chung thủy c̣n hơn là người chồng hay ghen v́ như thế đời sống gia đ́nh sẽ biến thành địa ngục trần gian. Đúng là ghen tuông ích kỷ là h́nh thức tự ái của tâm hồn hơn là khát vọng của t́nh yêu mà Khiêm đă thể hiện những ngày c̣n sống bên nhau. Càng nghĩ về Khiêm tôi càng buồn cười và không ngờ được một trí thức khoa bảng đă không tự chủ được lương tâm và ngay cả t́nh cảm của ḿnh. Vậy mà bây giờ Khiêm lại xuất hiện trước mặt tôi...không biết phải tính sao đây..?!

 

*  *  *

                                      

Hôm nay Chúa nhật  không đi làm, tôi ngủ dậy trễ. Đă hơn 9 giờ. Tôi tắm rửa, điểm tâm và ngồi tại pḥng khách đọc báo buổi sáng. Bên ngoài một chiếc taxi vừa đổ trước cửa nhà. Nh́n ra, tôi thấy Khiêm xuống xe, trả tiền. Chiếc taxi chạy vút đi, Khiêm vẫn c̣n đứng lớ ngớ nh́n bảng số nhà như để xác nhận, hai tay sửa lại quần áo. Khiêm ăn mặc tươm tất, veston, cà vạt, giày bóng, nét mặt tươi vui đạo mạo. Hơn ba mươi sáu năm Khiêm trông già giặn, chững chạc, dáng đi vẫn c̣n phong độ như ngày xưa. Nét tuấn tú, thông minh vẫn đậm nét qua khuôn mặt chữ điền của anh. Con người đó tôi đă một thời yêu, đă trao trọn đời con gái trinh nguyên và đă nhận bao nhiêu sỉ nhục đau đớn từ tinh thần đến thể xác. Cho đến bây giờ hơn một phần tư thế kỷ xét nét lại cơi ḷng, tôi cảm thấy nỗi buồn đau đă vơi đi và không c̣n muốn giận hờn oán trách Khiêm, v́ số phận đă an bài, v́ bản tính của một người đàn ông ghen tuông, ích kỷ. Giờ có gặp nhau th́ cứ hăy đối xử như hai người bạn đă vắng nhau lâu ngày gặp lại, cũng để Khiêm thăm hai đứa con. Ư nghĩ đó thúc giục tôi mở cửa, khi Khiêm đă hai lần bấm chuông.

 

 

- Anh Khiêm. Em mời anh vào. Tôi đứng nép qua một bên, tươi cười hồn nhiên nh́n anh bước qua cửa.

         

Khiêm vồn vă:

- Thục Nhi, em khoẻ không ? Anh rất vui mừng được gặp lại em. Chớ giận hờn anh nữa. Những ǵ ngày xưa hăy xem như một sai lầm đă đi qua. Quên đi em, Thục Nhi ạ.

         

Khiêm vừa nói, vừa nh́n tôi từ đầu đến chân. Tôi phân trần:

- Em cảm thấy chẳng c̣n ǵ để giận hờn trách móc. Nếu nói là chuyện không nên làm, em nghĩ rằng do từ anh tất cả. Giờ có nói ǵ đi nữa, chuyện đă rồi. Đồng ư, chúng ta hăy quên chuyện ngày xưa đi anh Khiêm ạ, và hôm nay...có gặp lại nhau, chúng ta vẫn chỉ là những người bạn thôi anh.

         

Khiêm cười như mếu có vẻ xúc động sau lời nói của tôi:

- Anh cám ơn em. Em nói đúng. Tất cả lỗi do anh. Lần cuối cùng, hôm nay anh tha thiết xin lỗi em. Sau ngày đó, anh vô cùng hối hận, bỏ công đi t́m em và con khắp nơi, nhưng em cố lánh mặt không cho anh gặp. Tại sao thế?

 

- Em vẫn tha thứ cho anh đăy chứ, em mới nói được như vậy. Ngày đó, em buồn và giận anh vô cùng đâu c̣n muốn nh́n thấy mặt nhau. Gặp để làm ǵ? Bây giờ th́ hết buồn hết giận rồi, em mới tiếp anh. Cũng để cám ơn anh đă dành th́ giờ đến thăm mẹ con em. Dứt lời, tôi cười ḍn dă. Ấy chết, sau bao nhiêu năm gặp lại cứ đem chuyện cũ ra kể lể có ích ǵ, thôi nhé! xin gác qua một bên. Em mời anh ngồi. Anh dùng cà phê nhé? Có thể chúng ta c̣n có những chuyện nói với nhau.

 

Khi tôi mang cà phê, trà nóng ra, Khiêm hỏi nhanh:

- Anh không thấy Thục Nhan, Miên Huy, có lẽ chúng nó ở riêng hả em?

- Không anh ạ! Các con vẫn ở với em. Hôm nay chúng nó và bạn bè rũ nhau đi tàu du ngoạn trên biển, ngày mai mới về. Anh Khiêm, nhờ Ơn Trên các con đă đổ đạt thành danh, công ăn việc làm ổn định. Chúng cũng lớn tuổi vậy mà chưa chịu lập gia đ́nh cũng chỉ v́ sợ mẹ sống một ḿnh cô đơn tội cho mẹ không ai chăm sóc mẹ. Anh Khiêm thấy không? Em nhắc lại, anh chỉ có quyền đến thăm các con theo yêu cầu của anh mặc dù anh chưa tṛn trách nhiệm trong gia đ́nh. Em nghĩ rằng có thể các con có lẽ sẽ không vui khi có sự hiện diện của anh, v́ từ lâu chúng đă có những suy nghĩ về anh  không mấy  tốt trong bổn phận làm cha.

 

 

Khiêm sa sầm nét mặt tỏ vẻ bối rối:

- Vậy th́ anh phải như thế nào bây giờ, Thục Nhi? Em không thể có ư kiến ǵ giúp anh tháo gở điều em vừa nói được sao? Em và con nỡ nào không khoan dung lỗi lầm của anh, cứ muốn cách ly anh khỏi giềng mối gia đ́nh chúng ta. Anh không phiền trách em và con. Lỗi lầm của anh, anh chấp nhận, ḷng anh luôn muốn hoán cải. Từ bao lâu rồi, anh mong ước có lại gia đ́nh hạnh phúc của chúng ḿnh như ngày xưa, có em, có con.  Em có biết không?

 

- Chuyện đó em không thể đơn phương giải quyết. Con cái đă khôn lớn, chúng ta hăy tôn trọng những suy nghĩ của các con. Anh hiểu chứ? Tuy nhiên nếu cần, em cũng có thể góp ư hóa giải sự việc theo ư chung của mẹ con em. Điều duy nhất em muốn biết là anh đă qua Mỹ hồi nào, bây giờ anh đang làm ǵ và ở đâu?

         

Khiêm hớp một ngụm cà phê, ánh mắt mơ màng dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Khiêm chậm răi phân trần:

- Anh đă đi t́m em khắp nơi Thục Nhi ạ! Anh hết sức ân hận khi hạnh phúc gia đ́nh chúng ḿnh tan vỡ cũng do từ nơi anh. Từ đó anh sống như người vô cảm. Cũng v́  đời anh không có em chẳng khác nào như con thuyền trôi giạt bấp bềnh giữa trùng khơi đầy sóng gió, cuốn theo những biến chuyển thời cuộc mà anh đă phải lao theo để rồi anh chẳng c̣n biết phải làm sao hơn. Chuyện anh nói, em có thể sẽ không bằng ḷng, nhưng lại là thực tế anh đành phải chấp nhận. Với em, anh phải nói, nói để em hiểu và giúp anh thoát khỏi mê lộ ngang trái thời cuộc mong sao tu sửa bản thân đối với gia đ́nh, đối với đất nước.  Đến ngày hôm nay là cơ hội anh đă t́m được em và con, một sự may mắn mà ông Trời đă ban ơn cho anh sau hơn một phần ba thế kỷ mong đợi.

 

Khiêm ngừng nói, nét mặt đăm chiêu mờ nhạt và thoáng nh́n tôi như ḍ xét phản ứng, giọng Khiêm trầm buồn, uất nghẹn:   

-Em cũng đă biết rồi, anh là một viên chức cao cấp của một Bộ hưởng bao nhiêu bổng lộc của chế độ Việt Nam Cộng Ḥa, nhưng dưới ách thống trị hà khắc tàn bạo hiện thời của việt cộng, chúng xem anh là một thành phần ác ôn nhiều nợ máu với nhân dân theo như lời kết tội của chúng, nhưng anh chỉ bị tù cải tạo có một tháng, cũng v́ ông chú họ của anh là một tướng lănh việt cộng bảo lănh anh ra khỏi nhà tù và giới thiệu anh giữ chức phó giám đốc nhà xuất bản Sao Vàng. Ngày xưa, ông chú này trong ḍng họ anh nào biết mặt biết tên ông ta, chỉ nghe đôi lần gia đ́nh anh loáng thoáng kể lại không rơ ràng chi tiết. Vậy mà khi việt cộng tiếp thu Saigon ông ấy t́m đến anh, xin bảo lảnh anh khỏi trại tù. Đến hơn năm năm sau, ông chú động viên anh, giới thiệu anh gia nhập đảng cộng sản, cất nhắc ưu tiên cho anh làm Tổng giám đốc trung tâm phát hành sách báo phía Nam từ đó đến nay. Trong hoàn cảnh đó, nếu anh cưỡng lại th́ đời anh sẽ có thể càng khốn nạn hơn, nên anh phải chấp nhận. Vấn đề là như thế, cũng chỉ v́ sự an nguy cho cuộc sống bản thân, đành phải buông xuôi để được c̣n sống và để được thực hiện nỗi khát khao đi t́m cho được em và con. Thục Nhi à, em có nên vui mừng cho anh không, Thục Nhi?

 

Nghe Khiêm hỏi, tôi cười kh́ nh́n Khiêm chẳng khác nào như một anh hề đang thú tội:

- Anh bảo em vui mừng cho anh phải không anh Khiêm? Không! Không bao giờ! Em không vui mừng, mà em buồn thật t́nh đó những ǵ mà em nghe anh vừa khai báo thật thà. Em nghĩ rằng v́ anh chỉ ao ước đi t́m cho được em và con, nên anh phải ḷn cúi làm tôi mọi cho giặc cộng có phải vậy không? Em cũng có thể tin câu chuyện anh vừa kể. Nếu đúng, cũng chỉ là cơ hội tốt cho riêng bản thân anh.  Nhưng với em, em nói rơ cho anh là làm sao em vui được trong lúc anh ép ḿnh làm kiếp trâu ngựa cho lũ côn đồ lưu manh việt cộng, cho bọn ngưu đầu bắc bộ phủ mang dă tâm bán nước cho kẻ thù truyền kiếp phương bắc. Nói thật với anh đừng buồn và có buồn có giận em cũng được thôi. Nghĩa là em nghĩ rằng anh đă hèn, tham sinh úy tử, anh đă không đủ bản lĩnh, không đủ nghị lực của một trí thức khoa bảng phấn đấu vượt cơn sóng to gió lớn vây hăm đời anh. Xin lỗi anh nhé! Không bao giờ em mừng cho anh đâu anh Khiêm. Trong cuộc sống hôm nay dù ở hải ngoại hay quốc nội, dù trong hoàn cảnh nào người công chính phải luôn kiên định lập trường mà ḿnh đă chọn ngay từ đầu. Đừng bao giờ khiếp nhược khi ta phải đối đầu với nghịch cảnh. Em xin lỗi v́ đă sử dụng những từ không vừa ư. Thế là bây giờ em mới hiểu sự có mặt của anh trong đoàn biểu t́nh của người Việt tỵ nạn vừa rồi! À ra là như thế! Anh là đảng viên cộng sản ṇng cốt, một viên chức cao của cái đảng cướp cộng việt bán nước cho kẻ thù truyền kiếp bắc phương. Anh đang được “triều đ́nh bắc bộ phủ” giao phó công tác trong cương vị của anh vừa nói để đánh phá, để nhuộm đỏ cộng đồng người Việt tỵ nạn. Không bao giờ! Không bao giờ có chuyện đó đâu anh Khiêm à! Anh và cái chế độ của anh đừng bao giờ nằm mơ làm chuyện không tưởng.  Nhớ lại những hành động của anh khi bất chợt em thấy anh lẫn lộn trong đoàn biểu t́nh vừa rồi, lời nói của anh, chức vụ của anh,  em xác định rằng anh đang ra sức thực thi cái gọi là nghị quyết 36 bịp bợm gian trá của lũ cộng việt  bán nước tại hải ngoại? Đúng chứ hả anh Khiêm? Thế là giữa anh và em rơ ràng hai lằn ranh quốc cộng cách biệt hẳn hoi, khó ḥa hợp dù trong trạng thái nào!

 

Nghe tôi luận giải, sắc mặt Khiêm biến dạng, ánh mắt lạc thần ngẩn ngơ, nh́n tôi, hỏi dồn:  

- Vậy là em cũng đă biết nghị quyết 36 của nhà nước Việt Nam? Em đă hiểu và xác định đúng vai tṛ của anh có mặt trên đất Mỹ? Em cũng đă hiểu những sinh hoạt chính trị của người dân đang diễn ra từ trong nước đến hải ngoại?

 

- Phải rành, phải hiểu để góp sức đấu tranh quyết giải thể cái chế độ bán nước, hèn với giặc, ác với dân của chế độ việt cộng trên Quê Hương Việt Nam mà anh đang dấn thân vào tội ác.  Đó là bổn phận của từng mỗi người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại hôm nay trước mưu toan lũ việt gian bán nước quyết nhuộm đỏ các cộng đồng người Việt quốc gia của các anh.

 

Khiêm lại giải bày:

- Anh đă nói, chỉ là thế chẳng đặng đừng em ơi! Anh xin em đừng nặng lời với anh có được không? Do hoàn cảnh anh đang phải gánh chịu trong vận nước suy tàn, trong nỗi hối tiếc gia đ́nh hạnh phúc tan vỡ, nên anh bắt buộc phải sống và làm việc trong gọng kiềm chế độ việt cộng. Em hăy hiểu cho anh phải tạo lớp áo ngụy trang để được yên thân. Làm việc cho chúng trên cương vị này, nhưng ḷng anh chẳng say mê, tích cực, ước mong sao có cơ hội xuất ngoại đi t́m cho được mẹ con em. Đó là ước nguyện duy nhất của anh.

 

Nghe Khiêm nói, tôi bĩu môi cười nhạt:

- Thật vậy sao anh Khiêm? Anh vẫn c̣n nghĩ đến mẹ con em như thế đó là quyền của anh. Cám ơn ḷng tốt của anh. Em nghĩ rằng anh có quyền suy nghĩ và mong ước, mà thực tế th́ chưa hẳn vuông tṛn trong hoàn cảnh hôm nay. Như em đă nói, hôm nay gặp lại nhau, chúng ta là những người bạn, được chứ anh? Hơn nữa, giữa anh và em có sự ngăn cách bởi một lằn ranh rơ rệt khó có được giao điểm. Điều em muốn nghe anh nói là thời gian vừa qua anh đến Hoa Kỳ anh đă thực hiện được những ǵ cho cái gọi là nghị quyết 36 bịp bợm trơ tráo của chúng tại đây?

 

Khiêm thở dài, kể lể sự t́nh:

- Anh nhận tất cả những điều không vừa ư mà em vừa trách cứ anh. Những ǵ em muốn biết, anh sẽ nói. Xuất ngoại được rồi là một cơ may hiếm có để anh có cơ hội hoàn cảnh làm lại cuộc đời mà trước đây anh đă dấn thân. Thực tế anh đâu có tha thiết chu toàn nhiệm vụ chúng phân công. Nhóm công tác gồm khoảng 20 người đến Hoa Kỳ hơn sáu tháng rồi, đă đi qua một số tiểu bang. Mỗi người một trách nhiệm như chúng đă qui định trong nghị quyết 36. Riêng vai tṛ của anh là phải ra sức phát triễn giao lưu văn hóa cùng khắp. Anh và những cộng sự với anh trong nhóm có trách nhiệm điều nghiên, t́m hiểu nhu cầu, đúc kết lập đề án xuất cảng ào ạt văn hóa phẩm, tài liệu, sách giáo khoa, phim ảnh....T́m kiếm và bố trí địa điểm, triễn khai các đoàn văn công, văn nghệ ca múa tŕnh diễn ...cho đồng bào hải ngoại giải trí, hoặc học tập, nghiên cứu, trau dồi kiến thức. Cổ động, mời gọi mọi người đem tài năng, công của trở về xây dựng đất nước. Nhất là giáo dục, chú trọng trau dồi tiếng Việt cho thế hệ trẻ ở hải ngoại. Nhưng sáu tháng qua, mặc dù có được sự yểm trợ của ṭa đại sứ, lănh sự và của số “việt kiều  yêu nước” nằm vùng ở từng địa phương,  công tác vẫn chưa bao giờ đạt được một kết quả tối thiểu nào. V́ công việc nào vừa chớm lên là bị cộng đồng người Việt dập tắt ngay từ trong trứng nước. Lại c̣n phải cứ trốn chui trốn nhủi như chuột, luôn nhận lảnh trứng thối cà chua, cả gạch đá.  Do đó, ai ai cũng buồn, cũng lo, và thật sự quá chán nản muốn bỏ cuộc, khác với những ǵ chế độ tuyên truyền thật tốt đẹp trước khi ra đi. Hầu hết  nhóm người c̣n có ư muốn trốn lại ở đây xin tỵ nạn không trở về Việt Nam nữa. Riêng anh lại càng buồn càng nản hơn trong trách nhiệm và nhất là đă đi qua một số tiểu bang, tiếp xúc với ṭa đại sứ, lảnh sự và nhiều người để kín đáo ḍ hỏi t́m kiếm tin tức mẹ con em, nhưng chẳng được ǵ. Chán lắm Thục Nhi ơi! Em hăy hiểu và thông cảm cho anh, chính đó là sự thật phũ phàng khi đă chạm vào mới biết, không như khuyến dụ,  như lời tốt đẹp được tô vẻ mà trước khi đi chúng đă nhồi nhét, động viên mọi người.

 

Cho đến lúc này, những lời chê trách phê phán thẳng thừng của tôi, những điều Khiêm tỏ bày đă thể hiện phần nào thái độ thành thật, hối lỗi. Tôi có thể tin. Nh́n Khiêm đang trước mặt, người mà trước đây tôi đă yêu, đă gọi là chồng, đă có với nhau hai đứa con, đă từng chịu những sỉ nhục anh giáng xuống đời tôi bởi bản tính ghen tuông ích kỷ đến phải ly tán hạnh phúc gia đ́nh, và đă không đủ bản lĩnh nhân cách làm người trong hoàn cảnh nghiệt ngă của thời cuộc. Nhưng nghĩ lại tôi cảm thấy Khiêm cũng đáng thương. Tuy nhiên, nhân cơ hội này tôi muốn nói thêm cho anh hiểu, có được tầm nh́n  chính xác. Tôi nói:

     

     

 

- Anh Khiêm à, trước hết em xin lỗi anh, và em nói th́ anh phải nghe nhé! Đừng giận em. Đâu là sự thật và sự thật như thế nào khi chế độ việt cộng đang ngày đêm  quá run sợ các cộng đồng người Việt hải ngoại mỗi ngày mỗi phát triển vững mạnh cùng khắp. Lá cờ vàng ba sọc đỏ chính nghĩa của Dân Tộc đang tung bay trên các thành phố ở nhiều tiểu bang nước Mỹ và mọi nơi trên thế giới, trong lúc lá cờ máu tanh hôi của chúng vắng bóng khắp nơi, nếu có th́ chỉ thấy treo rũ ở những nơi gọi là ṭa đại sứ, lănh sự của chúng ngày đêm vắng như chùa bà Đanh. Điều này chắc chắn anh hiểu, lũ cộng việt hết sức nhục nhă trong bang giao quốc tế, những nơi có Cộng Đồng người Việt tỵ nạn và ánh cờ vàng, ngày càng trở ngại khôn lường cho chúng duy tŕ cái chế độ độc tài tàn ác trên đất nước Việt Nam. V́ thế, chúng liền tung ra cái nghị quyết 36/NQ-TW kư ngày 26.4.2004 để cứu nguy cho chúng,  áp đặt lên các cộng đồng người Việt tỵ nạn, mục đích đánh phá, nhuộm đỏ toàn bộ các cộng đồng, qua những chiêu bài địch vận, dân vận, văn hóa vận, thực hiện giao lưu văn hóa, xóa bỏ hận thù, ḥa hợp ḥa giải, triệt tiêu quốc kỳ, quốc ca VNCH...kêu gọi khuyến dụ người Việt hải ngoại đem tài năng, công của về xây dựng đất nước, tuyên truyền lũng đoạn gây chia rẽ tinh thần đoàn kết, làm suy yếu tiềm năng chống cộng. Nhưng từ năm 2004 đến nay đă bao nhiêu năm rồi anh cũng đă biết, đă tiêu tốn hàng tỉ bạc mà nào chúng chưa thể chọc thủng, chưa làm nên chuyện ǵ, chưa nhuộm đỏ được cộng đồng người Việt tỵ nạn. Trái lại các cộng đồng ngày càng phát triễn vững mạnh. Anh đừng bao giờ ngủ quên trên sự tuyên truyền bịp bợm của đảng cướp việt cộng. Chúng luôn giở giọng điệu phách lối cũng như sự lượng định sai lệch về Cộng đồng người Việt tỵ nạn ở hải ngoại của tập đoàn Hà Nội chỉ là ảo tưởng mơ hồ hết sức buồn cười trơ trẽn. Để rồi chúng biến cái nghị quyết 36 đang trở nên có hiện tượng dị ứng ngày càng khơi động mạnh mẽ thêm tinh thần chống diệt Cộng hăng say của người Việt tị nạn đó anh Khiêm à! Ư chí chống diệt cộng và sức mạnh đoàn kết của người Việt hải ngoại vững như bàn thạch. Những ai manh tâm gieo rắc mầm mống cái nghị quyết 36 lỗi thời lên đồng bào tị nạn hải ngoại đều bị diệt ngay từ trong trứng nước. Anh cũng đă nh́n thấy sức mạnh, sự đoàn kết của Cộng đồng người Việt trong cuộc biểu t́nh chống bọn văn nô của các anh hôm vừa rồi đó sao? Đảng cướp việt cộng đừng khờ dại đ̣i xóa bỏ lằn ranh quốc cộng mà trái lại lằn ranh này ngày mỗi rơ ràng thêm để giựt sập chế độ việt cộng bán nước. Những văn hóa phẩm, sách báo, phim ảnh, tài liệu, sách giáo khoa...ǵ ǵ đó từ trong nước ào ạt tung ra hải ngoại mà anh Khiêm đang thực hiện như anh nói để đồng bào hải ngoại giải trí, học tập, t́m hiểu...nghiên cứu, trao giồi tiếng Việt...thực sự những thứ đó người Việt tỵ nạn luôn đặt chúng vào đúng nơi đúng chỗ, đó là Thùng Rác.  C̣n nhiều nữa, những mục tiêu của nghị quyết 36 có lẽ anh đă hiểu, nhưng chưa bao giờ lũ cộng nô thành công mời gọi, khuyến dụ người Việt tỵ nạn tiếp nhận hoặc tham gia, trái lại họ triệt để tẩy chay đến tận cùng. Người Việt tỵ nạn có bao giờ cần đến những nơi gọi là ṭa đại sứ, lănh sự việt cộng chăm sóc bảo vệ đời sống của người dân Việt ở hải ngoại đâu. Hơn nữa, chưa có người Việt tỵ nạn nào nhận ḿnh là công dân của chế độ chủ nghĩa xă hội. Trên 6 tháng ở Mỹ, anh đă lặn lội nhiều tiểu bang có bao giờ anh nh́n thấy được lá cờ máu oan khiên của các anh hiện diện mọi nơi. Anh hăy tin và hiểu rằng cái “nghị quyết 36” bịp bợm, kể cả cái “pháp lệnh tôn giáo tín ngưỡng” dối trá mà việt cộng tung ra ngày 18.6.2004 để đàn áp tiêu diệt tôn giáo không hơn ǵ những bong bóng nước giữa cơn mưa trên mặt nước ao tù, chỉ nổi lên chao qua chao lại rồi vỡ tan ngay, không tồn tại, không nhầm nḥ ǵ.

 

Tôi ngừng nói, để muốn hỏi Khiêm:

- Anh Khiêm, anh là đảng viên, chắc chắn anh biết rơ lũ bán nước việt cộng đang từng bước cống nạp lănh thổ, biển đảo cho kẻ thù truyền kiếp phương bắc và hân hoan hănh diện tự nhận là những tên thái thú tôi đ̣i của hán triều để chúng củng cố quyền lực, bảo vệ vững chắc cái đảng cướp của chúng được tồn tại hầu tiếp tục đàn áp bóc lột người dân, tiếp tục tham nhũng, tiếp tục cào hốt cạn kiệt tài nguyên quốc gia hả anh Khiêm?

 

- Điều em hỏi chính là vấn đề nhạy cảm, chỉ có những tên chóp bu trong bộ chính trị được quyền biết, được quyền hành sự, tuyệt đối không phổ biến và cấm ngặt  không được x́ xào bàn tán.  Nhưng mọi người rỉ tai cho nhau bảo rằng chuyện ấy là để đáp lại 16 chữ vàng và 4 tốt mà việt cộng đă cam kết làm vừa ḷng trung cộng để bảo vệ chế độ, để trả món nợ khổng lồ ngày trước mà chúng vay mượn đánh chiếm miền Nam. Nếu không, việt cộng sẽ mất tất cà. Anh vẫn biết ngay cả biển đảo của quê hương bị mất, ngư dân bị hại, bị bắt bớ  đ̣i tiền chuộc, khai thác bauxite tây nguyên, thuê rừng đầu nguồn, lính tàu ngụy trang công nhân và cả dân tàu tự do nhập cư, cư trú trên khắp lănh thổ, quyết tâm đồng hóa dân Việt thành dân tàu, xây dựng phát triển cùng khắp các khu tự trị người tàu... th́ được nhà nước việt cộng  khẳng định bảo đó là những chủ trương lớn của đảng để phát triển đất nước. Ngày nay, bọn tàu đă tràn ngập khắp nước, chúng ngồi trên đầu trên cổ người dân. Chúng thao túng nắm giữ hết từ chính quyền, kinh tế, thương mại, xuất nhập hàng hóa, nắm giữ tiềm năng sản xuất...người dân Việt chỉ c̣n là những tên nô lệ trên quê hương ḿnh, không công ăn việc làm, được nhà nước xuất khẩu hằng loạt đi các nước làm lao nô, làm đỉ, làm vợ  tập thể để thu góp đô la. Nói tóm lại, thời gian làm việc cho chúng anh luôn theo sát  t́nh h́nh thực tiển trong nước cho đến khi được đến Hoa Kỳ trong hơn 6 tháng qua, anh có cơ hội t́m hiểu được nhiều sự thật không ngờ được qua sách báo, truyền thanh, truyền h́nh...để bây giờ anh đă có một nhận định chính xác rằng chế độ việt cộng là chế độ độc tài tàn bạo khát máu nhất đối với nhân loại. Đất nước Việt Nam đang dần dần trở thành tỉnh quận của chế độ bắc kinh và những tên việt cộng chóp bu là những đại tội đồ bán nước của dân tộc mà đầu sỏ là tên đại lưu manh hồ chí minh đang phơi xác thúi  tại Ba Đ́nh.  

 

Nghe Khiêm kết án lũ cướp cộng nô, tôi ph́ cười chọc quê:

- Anh kết tội lũ cộng nô là độc tài, tàn bạo, hút máu dân, là lũ tội đồ bán nước. C̣n anh, gần ba thập niên tiếp tay cho chúng anh đâu khác ǵ chúng đâu nào, phải vậy không hả anh Khiêm? Người ta nói, ở bầu th́ tṛn, ở ống th́ dài, những tên việt cộng là những siêu vua tham nhũng vĩ đại nhất hành tinh, là những tên tỉ phú đô la, c̣n với anh, một đảng viên trong chức vụ tổng giám đốc, em nghĩ rằng đời sống vật chất của anh đâu thua kém một đại gia thời đại, có thật không, nói em nghe đi.

 

Khiêm lắc đầu, phản đối:

- Em nói thế có nghĩa là em cho anh cũng thuộc loài sâu bọ hút máu dân của tập đoàn đại tham nhũng của chúng hay sao? Dù sao trong anh vẫn c̣n là con người có lương tri, biết nhận thức đúng sai phải trái trong đời sống. Thật t́nh mà nói không biết em có tin không là  chưa bao giờ anh nhúng tay vào tội ác, chưa bao giờ thụ hưởng, quản thủ, cầm nắm tiền bạc tài sản bất chính bất cứ từ đâu đến. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bao nhiêu năm làm việc cho chế độ việt cộng của anh chỉ là h́nh thức “ẩn ḿnh”chờ cơ hội như anh đă giải bày từ lúc đầu. Em tin hay không là quyền của em.

 

Tôi mỉm cười biểu đồng t́nh trấn an Khiêm:

- Em có thể tin anh, trong bao nhiêu năm sống chung, em hiểu được bản lĩnh cương trực của anh, nhưng em phải hỏi để biết thôi. Vậy trong thời gian xa em, cuộc sống của anh thế nào, vui không?

 

- Buồn nhiều hơn vui. Bởi nỗi đau đánh mất nguồn hạnh phúc gia đ́nh cứ triền miên vây hăm đay nghiến lương tâm anh không rời. Từ lúc em xa anh, ngôi biệt thự của chúng ta vẫn c̣n đó. Khi việt cộng vào, chúng tịch thu, và dọn sạch mọi thứ trong ngôi biệt thự lúc anh bị chúng đến nhà c̣ng tay bắt đi tù. Đến lúc ông chú bảo lănh anh ra và can thiệp chúng mới trả lại ngôi biệt thự cho ḿnh em ạ. Đời sống của anh trong thời gian này chẳng khác nào địa ngục trần gian. Chừng vài năm sau, có một gia đ́nh người bạn ngày trước cùng chung nhiệm sở,  nhà cũng bị tịch thu. Khi đi tù về cả gia đ́nh anh ấy, vợ và 3 đứa con nheo nhóc không chỗ ở.  Gặp may, anh mời họ về ở chung nhà ḿnh, việc cơm nước ăn uống anh nhờ chị vợ anh bạn giúp từ đó đến nay. Khi rời Việt Nam đi Mỹ, anh ủy quyền cho anh bạn trông nom ngôi biệt thự giúp ḿnh. Thục Nhi à, em có nghĩ và hiểu cho anh giờ phút cuối cùng đứng ngắm nh́n ngôi biệt thự thân yêu trước khi bước lên máy bay đi Mỹ, anh đă khóc, và có cảm nghĩ anh sẽ vĩnh viễn mất ngôi biệt thự, mất cái tổ ấm đầy ắp kỷ niệm của chúng ḿnh trong bao nhiêu năm sống bên nhau. Bởi từ cơi ḷng kiên quyết chuyến đi này anh có thể sẽ không có ngày trở lại, cho dù t́m được mẹ con em hay không t́m được, anh nhất định ở lỳ trên đất nước Hoa Kỳ, và ngày về lại quê nhà, ḷng bảo ḷng khi chế độ việt cộng phải sụp đổ hoàn toàn. Không biết ngày nào chúng mới sụp đây?

 

 

Nh́n thái độ thành thật của Khiêm thể hiện qua những lời chân t́nh như có tác dụng khơi gợi t́nh nghĩa mà cả hai người đă kết hợp, đă từng gắn bó bên nhau ngày xưa, ḷng tôi như xao động. Tôi trấn an Khiêm:

 

- Anh an tâm, anh Khiêm à! Cái đảng cướp cộng phỉ bán nước sẽ xóa sổ một ngày gần đây mà thôi, anh hăy tin và an tâm đi. Như anh đă biết, mọi cuộc sống trên trái đất này không có ǵ tuyệt đối, và vĩnh cửu. Mọi sinh vật hiện hửu theo thời gian kể cả nhân sinh quan, tư duy, lư thuyết, chủ nghĩa...ǵ ǵ đó, luôn chuyển động, thay đổi theo hoàn cảnh, điều kiện môi trường và thời gian của nó. Nh́n chung, lịch sử nhân loại các nước kể cả Việt Nam không một thể chế nào là không thay đổi, hoặc thay thế khi nó không c̣n hửu dụng. Từ đó, cái đảng bán nước cộng việt và toàn bộ sậu nhà nước cai trị tàn ác không thể tồn tại theo thời gian, không thể tránh khỏi sự hủy diệt. Nói cách khác, dù là con người, hay một chế độ vẫn phải trải qua thời cực thịnh rồi cũng phải đến lúc suy tàn và hủy diệt. Trong thời điểm hôm nay,  chế độ việt cộng đang có những chỉ dấu tiến nhanh trên con đường suy sụp, tan ră, và tự chúng hủy diệt. Ví dụ như anh đă nh́n thấy tham nhũng hết thuốc chữa, khủng hoảng kinh tế cực kỳ trầm trọng đang bên bờ vực thẳm của sự sụp đổ toàn diện. đồng tiền mất giá, lạm phát phi mă đến ngộp thở không thể cứu văn, giá cả thực phẩm nâng cao cùng cực, người dân đói nghèo lầm than thiếu cơm ăn áo mặc trên khắp đất nước, sự phẩn nộ của toàn dân kể cả một số cán bộ đàng viên cộng sản thức tỉnh không c̣n kiềm chế nổi trước đại họa mất nước, trấn lột khủng bố đánh giết người dân cực kỳ tàn ác, trắng trợn cướp đất cướp nhà của dân, của các tôn giáo trên cả nước, bán rừng bán đất đầu nguồn, biên giới, hải đảo, khai thác bausite, kêu gọi dân tàu vào sinh sống tràn lan từ Bắc vào Nam lên cao nguyên..vân vân..và..vânvân, kể sao cho xiết! Có lẽ anh Khiêm cũng đă nghe và đă biết làn sóng đ̣i tự do, dân chủ, cơm no áo ấm của các dân tộc các nước Bắc Phi, Trung Đông đang sống dưới các chế cai trị độ độc tài tàn ác đă và đang bùng lên mạnh mẽ ở các nơi đạt nhiều thắng lợi khả quan, và Việt Nam nhất định không thoát khỏi xu thế làn sóng cách mạng ấy. Anh an tâm và tin tưởng đi,  rồi  sẽ có ngày rất gần anh về Việt Nam để nh́n và có lại được ngôi biệt thự của ḿnh theo như nguyện vọng anh vừa nói.

 

Nghe tôi nói, nét vui tươi nở rộ trên khuôn mặt chữ điền đầy cương nghị của Khiêm mà một thời tôi luôn bị cuốn hút khi nh́n ngắm anh. Khiêm nói:

- Như anh đă nói lúc đầu đến đây, anh xin em xóa bỏ mọi sai trái quá khứ do từ nơi anh gây ra khiến gia đ́nh ḿnh chia xa mỗi người một ngă. Muôn ngàn lần anh xin lỗi em. Và rồi, như anh và em cùng mong chế độ việt cộng sụp, chúng ḿnh sẽ đưa  Thục Nhan, Miên Huy về Việt Nam chỉnh trang lại ngôi biệt thự để có lại được một tổ ấm như thời xưa. Chúng ta đâu thể nào phải  sống xa quê Cha đất Tổ v́ đâu có nơi nào đẹp, nơi nào chan chứa nghĩa t́nh sâu đậm bằng quê hương ḿnh. Đất Nước Hoa Kỳ giàu đẹp, tự do chỉ là nơi chúng ta tạm dung thân một thời gian nào đó thôi. Thục Nhi! Anh mong em chấp nhận. Đừng để anh thất vọng. Em hăy khai mở cho anh một lối thoát kể từ hôm nay để anh có cơ hội chỉnh sửa cuộc đời đă trót lầm lỡ trong nghịch cảnh và cũng để  chúng ta  có lại được gia đ́nh hạnh phúc như ngày xưa.

 

Dứt lời, Khiêm nh́n tôi trong ánh mắt no đầy ao ưóc khiến tôi cảm thấy lúng túng khi nghĩ rằng có thề nên giúp Khiêm toại nguyện. Tôi nói nhanh:

- Cũng đă hiểu và tin anh. Được rồi! Em có thể sẽ giúp anh. Chịu chưa?

- Anh hết sức vui và cám ơn Thục Nhi. Anh sẽ cố gắng mọi sự để em vui ḷng và Thục Nhan, Miên Huy sẽ có đủ cha mẹ điều mà anh hết sức đau xót mỗi khi nghĩ đến.

- Có thể em sẽ thuyết phục Thục Nhan, Miên Huy v́ đôi lúc hai con vẫn có những b́nh phẩm không mấy tốt về anh, anh có biết không ? Em nghĩ rằng các con có thể sẽ nghe em. Nếu được như thế, em phải khuyến khích các con nên lập gia đ́nh mà từ lâu chúng cứ nghĩ đến chỉ sợ mẹ cô đơn khi chúng có đôi bạn.

- Đó là trách nhiệm của anh phải lo. Phần anh, anh tỏ ḷng mến phục và biết ơn em trong bao nhiêu năm trời một thân một ḿnh nuôi hai con khôn lớn và có được sự nghiệp vững vàng.

         

Dứt lời, Khiêm nh́n đồng hồ:

- Thục Nhi, giờ đă quá trưa, anh mời em, chúng ta đến nhà hàng để cùng có một bữa cơm sum họp ghi nhớ  ngày ḿnh trở lại với nhau. Đồng ư với anh nhé!

 

*  *  *

 

Từng ngày tháng sau đó trong miệt mài lo toan, những diễn biến trong gia đ́nh và ngoài xă hội được hài ḥa tốt đẹp. Khiêm đă thành công tập họp để giải bày và thuyết phục được toàn thể nhóm hai mươi người của anh đồng loạt quyết định tuyên bố từ bỏ những trách vụ được cái đảng cướp việt cộng giao theo nghị quyết 36 bịp bợm lỗi thời để đánh phá, nhuộm đỏ Cộng Đồng người Việt tỵ nạn. Phần tôi cố gắng lo thủ tục cư trú hợp pháp của số người trong nhóm của Khiêm. Đồng thời tôi đă vận động Cộng Đồng, các Đoàn Thể đề nghị tổ chức một buổi họp mặt tŕnh diện nhóm 20 người của Khiêm có cơ hội thề quyết tâm dứt khoát rời bỏ bóng ma cộng sản, quay về với Dân Tộc và Tổ Quốc Việt Nam. Xé bản nghị quyết 36 bịp bợm. Đốt thẻ đảng. Đốt cờ máu. Đốt h́nh nộm Hồ tặc. Cam kết thề quyết trợ lực các Cộng Đồng tỵ nạn hải ngoại phát hiện, vạch mặt, chỉ điểm những tên việt gian cộng nô, những tên tay sai đang lén lút ẩn ḿnh, mai phục trong Cộng Đồng, trong các Đoàn Thể và trong tập thể Đồng Hương để thừa cơ phá rối, gây chia rẽ, tuyên truyền xuyên tạc rỉ tai, thực hiện  những mục tiêu đánh phá khác được ghi trong cái nghị quyết 36 bịp bợm của chúng.

 

Một số người trong nhóm có thân nhân bạn bè ở các tiểu bang khác trở về cư ngụ những nơi đó trợ lực Cộng Đồng trong cùng một hướng quyết tâm hành động. Khiêm cho biết là anh có một danh sách rất dài những tên việt gian cộng nô, những tên đón gió trở cờ,  những tên ăn cơm Cộng Đồng  thờ  ma cộng sản, những tên tay sai bưng bô cộng việt bán nước để mưu cầu chút danh lợi thừa... đang ẩn ḿnh, đang chui rúc, đang mai phục trong các Cộng Đồng, Đoàn Thế, Tôn Giáo mà Khiêm đă ghi nhận được từ trong nước cũng như đă biết mặt hoặc đă tiếp xúc được trong sáu tháng qua Khiêm và các bạn đă được bọn chúng tiếp tay giúp đở, hướng dẫn đường đi nước bước trong công việc đánh phá, gây rối tập thể người Việt tỵ nạn cùng khắp.

 

Điều tôi không ngờ là Thục Nhan, Miên Huy rất bằng ḷng về sự có mặt của Khiêm trong gia đ́nh. Nghĩa t́nh cha con ngay ngày đầu rất đậm đà và tôn kính sau bao nhiêu năm xa cách. Các con hân hoan chúc mừng cha mẹ đoàn tụ. Các con thành tâm cám ơn Trời ban cho chúng cuộc sống đầy đủ lại cha mẹ hôm nay. Tôi có lại được mái ấm hạnh phúc gia đ́nh trong cái tâm b́nh an. Nghĩ rằng người có hạnh phúc chính là người đă tạo nên hạnh phúc người khác. Đối với Khiêm nếu tôi cứ măi nhớ và không quên những khuyết điểm của anh, th́ người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân tôi. Hăy làm những ǵ ta nghĩ đúng và hửu ích cho ḿnh và cho người khác th́ hạnh phúc sẽ đến với ḿnh. Có ổn định được hạnh phúc trong gia đ́nh th́ xă hội mới an lạc, cá nhân an ḷng trong nhiệt t́nh đóng góp tài sức vào công ích chung cùng với mọi người.-    

 

 

Nguyễn Thế Hoàng

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính