Chiều viễn xứ & Chiều hôm nhớ nhà

 

Nguyễn Nhơn

 

 

 

CHIỀU VIỄN XỨ

 

Bóng ngã hoàng hôn nắng nhạt màu

Lưng trời cánh nhạn lạc tìm nhau

Lao xao tiếng gió lùa song cửa

Ríu rít đôi chim chụm mái đầu

Nhớ nước bồi hồi mi ứa lệ

Thương nhà thổn thức má rơi châu

Tha hương khắc khoải hồn du tử

Quốc phá gia vong vạn cổ sầu

 

Đinh Tường

 

 

CHIỀU HÔM NHỚ NHÀ

 

Chiều nay sương khói lên khơi

Thùy dương rũ bến tơi bời

Làn mây hồng pha ráng trời

Sóng Đà Giang thuyền qua xứ người


Tháng 6, 1978, sau 3 năm “học tập cải tạo”, 700 tù Miền Nam từ Trung tâm cải tạo Trung ương số 1, Lào Cai được lịnh lên xe cam nhông từ chập tối.

 

Đoàn xe tù vừa ra gần lộ, mưa đổ như trút nước, phải ngừng lại qua đêm giữa rừng núi.

 

Dù vậy tù nhân vẫn phấn khởi trong lòng vì đinh ninh theo thông cáo chín điểm của Mặt trận Phỏng giái Miền Nam trước khi bị giải tán công bố: Thời gian học tập cải tạo là BA năm.

 

Giờ đây đang trên đường xuôi về Hà Nội, phải chăng được mãn án tha về?!

 

Đoàn xe tù ngang qua Thị trấn Vĩnh Yên lúc quá trưa, dừng lại trên bến đò Ấm Thượng.

 

Lần lượt từng toán tù xuống tàu sắt qua sông Hồng.

Đổ bộ Bến Ngọc lúc chiều buông.

Dưới bến sông một con thuyền đơn côi

Lặng lẽ chờ khách sang sông

Trên bến vắng xa xa

Khói cơm chiều nhà ai vươn trên mái rạ

Gã tù trẻ tha thiết nhớ nhà

Nhìn về phía lối đi trước mắt

Rừng núi âm u

Biết tối nay về đâu?

Có lẽ vì lẽ ấy mà về sau

Mỗi khi trẫy qua Bến Ngọc

Dạ cảm thấy bồi hồi

 

Tôi là người lữ khách

Màu chiều khó làm khuây

Ngỡ lòng mình là rừng

Ngỡ lòng mình là mây

Nhớ nhà châm điếu thuốc

Khói huyền bay lên cây.

 

Chiều Thu

Gánh cọ qua cầu lắt lay

 

Thương nhau, cởi áo cho nhau

Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay”


Chén “sắn dzui” vừa xong

Cả đội tù K5 Tân Lập lên đường

Ra đồi cọ bên kia Bến Ngọc

Trẫy lá cọ về lợp trại mới cất

Đồi cọ bên kia vực thẩm

lúc chiều tà, đẹp hoang sơ

như cảnh sa mạc Châu Phi

Thanh đường rầy xe lửa lật ngang

vừa bàn chân đặt bước

bắc qua vực sâu, dài trăm thước

Thân tù ốm đói nhẹ bước

đong đưa như ngày tháng đong đưa

Bận về mới thật gian nan

Thân tù chỉ bốn chục kí

Gánh nặng oằn vai cũng tương đương

Chiều mùa thu mây mù giăng mắc

“Từng bước từng bước thầm”

Răng cắn chặt nén lại niềm sợ hãi

Gồng tay gầy giữ chặt gánh lá cọ lắt lay

Gió chiều thu đẩy nhịp bước đong đưa

Trên thanh sắt lắt lẽo qua vực thẩm

hồn lơ lững như mây trời lãng đãng

Vượt qua rồi ngoảnh nhìn lại, như mơ

Tỉnh hồn lại đã vào xóm A Mai

Lòng gã tù thơ thới ước ao

Phải chi có điếu thuốc

Nhớ nhà châm điếu thuốc

Khói huyền bay lên cây.”

 

 

Nguyễn Nhơn

Mùng Ba Tết Canh Tý

trên Đất Mỹ xa xăm

27/1/2020

 

Tin Tức - Bình Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính