Bài học người Việt Nam nào cũng phải nhớ:

thảm sát Mậu Thân 1968 ở Huế

 

Nguyễn Lư Tưởng



Cuộc tấn công Tết Mậu Thân (1968) là một hành động dă man, diệt chủng mà Việt Cộng đă để lại trong ḷng thân nhân của những nạn nhân tại Miền Nam Việt Nam, điển h́nh là tại Thành Phố Huế một nỗi kinh hoàng, một niềm uất hận nghẹn ngào, một món nợ mà con cháu phải đ̣i cho được kẻ sát nhân phải trả bằng máu!. Vụ “Thảm sát Tết Mậu Thân 1968” tại Huế đến nay đă 39 năm rồi, chỉ c̣n một năm nữa là kỷ niệm 40 năm (1968-2008) nhưng phía Cộng Sản không có một chút hối hận, không một lời xin lỗi. Trái lại, trong những năm gần đây, Hà Nội đă tổ chức rầm rộ “Mừng chiến thắng Tết Mậu Thân”. Tại sao Cộng Sản lại cố khơi dậy biến cố đau thương đó? Tại sao Cộng Sản cứ rêu rao thành tích diệt chủng đó? Chúng tôi đặt vấn đề: Ai thắng? Thắng ai?

 

Cuộc chiến thắng được mô tả “Những người cầm súng đă chiến thắng những người tay không” (gồm những người dân vô tội, các nhà tu hành, thanh niên sinh viên học sinh, nhân viên dân sự, viên chức nhà nước đang ăn Tết với gia đ́nh......). Thật là một điều mỉa mai!


Trên thực tế, Cộng Sản đă bị quân đội Việt Nam Cộng Hoà và Đồng Minh tiêu diệt trên 100.000 cán binh Việt Cộng từ miền Bắc xâm nhập vào và thành phần du kích địa phương. Cộng Sản cũng đă gây thiệt hại cho hàng trăm ngàn thường dân vô tội tại Miền Nam phải cảnh màn trời chiếu đất và hàng chục ngàn người chết hoặc bị bắt đi mất tích. Những mồ chôn tập thể tại Huế đă minh chứng tính cách dă man, diệt chủng của cuộc “Tổng tấn công, tổng nổi dậy” của Việt Cộng trong Tết Mậu Thân. Trước sự việc nêu trên, chúng tôi xin bày tỏ mấy ư kiến sau đây: Cách đây 39 năm, chúng tôi đă sống vào những ngày xảy ra biến cố Tết Mậu Thân ở Huế và các nơi khác, lại được tiếp xúc với một số nhân chứng của cả hai bên
(Quốc Gia cũng như Cộng Sản về hồi chánh). Về sau c̣n được đọc một số sách báo, tài liệu liên quan đến biến cố Mậu Thân 1968. Là một người theo học ngành Sử, chúng tôi thấy có trách nhiệm phải đóng góp phần hiểu biết của ḿnh vào kho tài liệu lịch sử Việt Nam với tư cách là một nhân chứng. Chúng tôi chỉ tŕnh bày sự thật theo tinh thần sử học như lời Sử gia Gustave de Coulanges đă nói: Je n'impose rien, je ne propose rien, j'expose (Tôi không áp đặt, tôi không chủ trương, tôi chỉ tŕnh bày).


Biến cố Mậu Thân xảy ra chưa đầy một tháng, theo số liệu ước tính của Việt Nam Cộng Ḥa và Hoa Kỳ th́ đă có khoảng 80.000 người Việt Nam chết
(kể cả thành phần cán binh Việt Cộng).


Theo báo chí của Cộng Sản tiết lộ vào năm 1998, nhân kỷ niệm 30 năm Mậu Thân (1968-1998) th́ đă có trên 100.000 lính Việt Cộng chết hoặc mất tích. Các nạn nhân bị chôn sống, bị giết tập thể t́m được xác, hoặc chết dưới khe, dưới suối mà chúng ta đếm được từng sọ người tại 22 địa điểm trong Thành Phố Huế và tỉnh Thừa Thiên là 2.326 sọ người trong số 6.000 người thuộc tỉnh Thừa Thiên và Thành Phố Huế đă được thân nhân xác nhận là chết hoặc bị bắt đi thủ tiêu, mất tích. Hội “Nạn nhân Cộng Sản trong Tết Mậu Thân” ở Huế và tỉnh Thừa Thiên có hơn 4.000 gia đ́nh. Theo báo chí ngoại quốc ước tính có hơn 5.000 người bị giết chết hoặc bị bắt đem đi mất tích. Hàng chục, hàng trăm nạn nhân bị chôn sống trong một cái hố sâu, tay bị trói bằng dây điện, dây tre, bị đâm bằng lưỡi lê, bị đánh bằng cán cuốc, bị bắn bằng súng hoặc bị chôn sống. Dă man nhất là tại Khe Đá Mài
(thuộc vùng núi Đ́nh Môn, Kim Ngọc, quận Nam Ḥa, tỉnh Thừa Thiên) Việt Cộng đă dùng súng đại liên và ḿn giết tập thể hơn 400 người, vất xác xuống dưới khe, lâu ngày thịt thối rữa bị nước cuốn đi, chỉ c̣n sọ người, xương người dồn lại một đống. Người ta đă dựa vào các dấu vết c̣n lại của nạn nhân như áo len, giày dép, tượng ảnh, giấy căn cước bọc nhựa (ID)..... để biết được thân nhân của ḿnh đă chết ở trong đống sọ và xương lẫn lộn đó.


Ngày 8-11-1969 tại Lương Viện
(Sư Lỗ) quận Phú Thứ, tỉnh Thừa Thiên, người ta t́m được xác của Linh mục Bửu Đồng (56 tuổi) chôn chung với Linh mục Hoàng Ngọc Bang (73 tuổi) và hai sư huynh phụ trách trường La San Nghĩa Thục Phú Vang. Trong bao kính đọc sách của Linh mục Bửu Đồng có giấu 3 bức thư: gởi cho cha mẹ, gởi cho các em và gởi cho giáo hữu. Chúng tôi đă công bố ba bức thư đó trên báo và trong sách “ Thảm sát Mậu Thân ” in lần thứ nhất vào năm 1998 và tái bản lần đầu năm 1999.


Bốn công dân ưu tú của Cộng Ḥa Liên Bang Tây Đức là vợ chồng Bác sĩ Horst Gunther Krainick, Bác sĩ Raymund Discher và Bác sĩ Alterkoster đến giảng dạy tại Trường Đại Học Y Khoa và giúp Bệnh Viện Huế, cũng đă bị Việt Cộng bắt đem đi chôn sống tại khu vực Chùa Tường Vân, phía Tây Huế.....


Hầu hết các nạn nhân là những nhà tu hành, sinh viên học sinh, những người dân vô tội, những người không có vũ khí trong tay, những người đang ở trong nhà với vợ con của họ, những người đă chấp hành lệnh đến tŕnh diện để học tập về chủ trương chính sách của “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”
(một tổ chức của Cộng Sản)...


Những h́nh ảnh về thám sát Mậu Thân ở Huế cũng như các nơi khác trên toàn Miền Nam đă được đưa lên màn h́nh (TV, phim ảnh...) được chuyển qua vệ tinh ngay khi biến cố xảy ra, đă gây xúc động trên toàn thế giới khiến cho dư luận phải lên án những hành động dă man của Việt Cộng. Tất cả những ai đă từng sống ở Huế và Miền Nam trước 1975, chắc chắn đă được nghe, được thấy, được đọc qua sách vở, báo chí, qua những lời kể lại cũng như qua truyền h́nh, phim ảnh về Tết Mậu Thân. Đồng bào của chúng ta ở Huế nói riêng và toàn Miền Nam nói chung. Sau biến cố này, hễ nghe tin Việt Cộng đến là gồng gánh nhau bỏ hết nhà cửa tài sản, lo chạy lấy thân. H́nh ảnh Việt Cộng đi đôi với thảm sát, đấu tố, chôn sống, hầm chôn tập thể.


Nếu muốn tŕnh bày một cách đầy đủ về cuộc thảm sát Mậu Thân ở Huế và Miền Nam vào năm 1968, tưởng không thể trong một vài trang báo mà nói hết được những điều muốn nói, phân tích được những khía cạnh cần thiết và quan trọng bắt buộc phải tŕnh bày. Một vài bài báo, một vài cuốn sách thiết tưởng cũng chưa hoàn thành được nhiệm vụ đó. Những điều chúng tôi tŕnh bày trong sách “Thảm sát Mậu Thân”
(xuất bản năm 1998 và tái bản năm 1999) chỉ là để gợi ư một cách tóm lược đối với những thế hệ chưa từng thấy, chưa từng nghe, chưa từng biết đến vụ thảm sát Mậu Thân ở Huế. Riêng đối với quư vị thức giả, những bậc cao niên, đă từng là nhân chứng qua các biến cố lịch sử của đất nước, hay đă có th́ giờ nghiên cứu, tham khảo nhiều tài liệu sách báo, phim, ảnh... th́ những điều chúng tôi tŕnh bày, không có ǵ mới lạ. Chúng tôi ước mong các thế hệ trẻ sinh ra và lớn lên sau cuộc chiến, nhất là những người ở ngoại quốc, được cơ hội t́m hiểu lịch sử Việt Nam mà không bị xuyên tạc, bóp méo, không phản bội lại sự tranh đấu cho tự do tôn giáo, cho nhân quyền và dân chủ của toàn thể dân tộc Việt Nam trong quá khứ cũng như hiện tại và tương lai.


Điều thôi thúc chúng tôi phải lên tiếng về vấn đề này, trước hết là v́ sách vở, báo chí ngoại quốc và nhất là tài liệu của Việt Cộng và phe phản chiến thân Cộng đă xuyên tạc, bóp méo sự thật quá nhiều. Chúng tôi phải khẳng định rằng các tài liệu hiện có trong các thư viện và văn khố, ngay cả các tài liệu của Việt Nam Cộng Hoà
(tức chính quyền Miền Nam Việt Nam trước 1975) cũng hăy c̣n nhiều thiếu sót. Có những kư giả trước đây đă viết bài làm cho người đọc thêm hoang mang và nghi ngờ về các dữ kiện phía quốc gia chúng ta công bố. Và dường như phía Tây Phương cũng cố t́nh làm ngơ, không làm nhiệm vụ thông tin về biến cố Mậu Thân một cách đúng đắn hay cố t́nh bưng bít sự thật.


Về phương diện khảo cứu chuyên môn, các nhà sử học phương Tây đă có một quy định chung là tài liệu ghi lại một biến cố xảy ra, nếu sau 30 năm mà không có những chứng minh ngược lại, th́ tài liệu đó trở thành chính sử và được dùng làm tài liệu giáo khoa để giảng dạy trong trường học. V́ thế từ năm 1997, trước khi bước vào thời điểm 30 năm (1968-1998), nhiều nhân chứng trong đó có người Việt Nam, người ngoại quốc, gồm đủ mọi thành phần tôn giáo, chính trị..... đă lên tiếng trả lời.


Năm 1998, chúng tôi với tư cách là nhân chứng, đă cùng một số anh em thực hiện tuyển tập “Thảm sát Mậu Thân...”. Chúng tôi cũng đă tổ chức các lễ tưởng niệm nạn nhân Cộng Sản Tết Mậu Thân tại nhiều nơi như ở Pháp, Đức và nhất là tại Hoa Kỳ vào các năm 1997 và 1998 để nói lên cho mọi người biết những hành động dă man, tàn ác của Cộng Sản. Đồng thời, các cộng đồng người Việt ở khắp nơi trên thế giới cũng đă tự động tổ chức những buổi lễ tưởng niệm như trên. Báo chí, truyền thanh, truyền h́nh cũng đă tiếp tay phổ biến rộng răi việc làm của anh em chúng tôi cũng như của các cộng đồng người Việt tỵ nạn.


Trong khi đó tại Sài Gòn vào năm 1998 và tại Hà Nội vào năm 2003, Cộng Sản Việt Nam đă tổ chức hội thảo nhân kỷ niệm 30 năm chiến thắng Mậu Thân (1968-1998) vào dịp Tết Mậu Dần (1998). Và, Tết Quư Mùi (2003), Cộng Sản Việt Nam lại tổ chức mừng 35 năm chiến thắng. Thật là mỉa mai!. Và đó cũng là một hành động khiêu khích đối với các gia đ́nh nạn nhân Cộng Sản Tết Mậu Thân!


Phải chăng Cộng Sản đă chiến thắng bằng cách hy sinh 58.373 cán binh trong Tết Mậu Thân 1968 trên toàn lănh thổ Việt Nam Cộng Hoà (Miền Nam) với 9.461 người bị bắt, cơ sở nằm vùng bị phát giác, bị tiêu diệt qua chiến dịch Phượng Hoàng của Việt Nam Cộng Hoà?
(Con số này là do Việt Nam Cộng Hoà công bố. Nhưng chính quyền Cộng Sản Việt Nam vào đầu năm 1998 đă cho biết đă có trên 100.000 cán binh và binh sĩ của chúng bị chết hoặc mất tích tại Miền Nam trong Tết Mậu Thân 1968). Trong khi đó, Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà có 4.954 người chết, 15.097 bị thương, 14.300 thường dân bị chết, 24.000 thường dân bị thương, 627.000 người trở thành vô gia cư. Từ Mùa Hè 1968 trở đi, nông thôn Miền Nam dần dần được b́nh định. Việt Cộng đă thảm bại trong Tết Mậu Thân nhưng chúng đă chiến thắng trở lại trong Mùa Xuân 1975 nhờ sự hỗ trợ tích cực của Cộng Sản Quốc Tế. Trong khi đó, phía Việt Nam Cộng Hoà chúng ta lại chia rẽ, bị Đồng Minh bỏ rơi.


Sau Tết Mậu Thân, có một lần chúng tôi được hướng dẫn phái đoàn báo chí, truyền h́nh ngoại quốc đến Huế chứng kiến các mồ chôn tập thể. Tôi thấy các nạn nhân nằm ôm ấp nhau, gối đầu lên nhau dưới một cái hố sâu trong đó gồm đủ mọi thành phần tôn giáo, chính đảng. Và sau ngày 30-4-1975, tôi đă gặp đủ mọi thành phần quốc gia trong nhà tù như thế. Khi đưa tay ra bốc một nắm đất dưới đáy mồ chôn tập thể ở Huế đă thấm máu các nạn nhân, tôi không thể phân biệt được trong nắm đất đó có máu của ai?. Cũng như khi cửa nhà tù đóng lại th́ anh em chúng ta bất kể là người của tôn giáo nào, đảng phái nào, đều có một kẻ thù chung là Cộng Sản. Trước năm 1975, tại Miền Nam mọi người đều nghe nói “Vui Xuân xin đừng quên Tết Mậu Thân”. Câu nói đó, cho đến bây giờ vẫn c̣n ư nghĩa.



NHỮNG HÀNH ĐỘNG DÃ MAN CỦA VIỆT CỘNG NĂM 1968 TẠI HUẾ


1.   Tại Phú Cam, khi Việt Cộng tiến vào làng này, lực lượng nghĩa quân ở đây chiến đấu rất hăng say. Nhưng quân số Việt Cộng quá đông, cấp tiểu đoàn, nên anh em nghĩa quân giấu súng và chạy lẫn lộn trong dân chúng. Việt Cộng đă vào nhà thờ bắt tất cả các người đàn ông, thanh niên đem đi.


Hơn 300
(nhiều tài liệu khác là hơn 500) người đă bị bắt trong đó có Lê Hữu Bôi, Lê Hữu Bá..... hai người nầy từ Nam Giao chạy về Phú Cam hy vọng nơi đây không có Việt Cộng. Họ đă trốn trong nhà thờ để tránh bom đạn. Những người Phú Cam bị bắt, bị giết tập thể tại khe Đá Mài thuộc vùng núi Đ́nh Môn, Kim Ngọc quận Nam Ḥa, Thừa Thiên. Xác chết nằm dưới khe, thịt thối rữa bị nước cuốn trôi đi, chỉ c̣n sọ và xương lẫn lộn.


Tháng 10-1969, sau gần hai năm mới t́m được chỗ đó. Thân nhân đến nhận các dấu vết như thẻ căn cước bọc nhựa, quần áo, đồ dùng, tràng hạt, tượng ảnh. Trong số các di vật nầy có thẻ căn cước của Lê Hữu Bôi
(Bôi là Chủ Tịch Tổng Hội Sinh Viên Sài G̣n, năm 1963 nổi tiếng qua phong trào tranh đấu của Phật tử chống Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm).


Có những em học sinh bị bắt trong nhà thờ Phủ Cam, cũng bị giết chết tập thể bằng đại liên, bằng ḿn tại Khe Đá Mài như Bùi Kha (16 tuổi), Phan Minh (16 tuổi), Nguyễn Duyệt (17 tuổi), v...v...... Đại úy Trung, khóa 16 Đà Lạt, sĩ quan liên lạc của Sư Đoàn 101 Dù Mỹ bị kẹt ở Phú Cam. Ông trốn ra được và cùng lực lượng quân đội ta trở lại tái chiếm Phú Cam đă bị tử trận.


2.   Tại Thành Nội và Gia Hội là nơi Cộng Sản chiếm đóng rất lâu, nhiều người bị bắt, bị đem ra xét xử. Cộng Sản đă lập ra tổ chức Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Ḥa B́nh đưa Giáo Sư Lê Văn Hảo
(Đại Học Văn Khoa Huê) lên làm Chủ Tịch và Thượng Tọa Thích Đôn Hậu (Chánh Đại Diện Miền Vạn Hạnh) và Bà Nguyễn Đ́nh Chi (Nguyên Hiệu Trưởng Trường Đồng Khánh Huê) làm Phó Chủ Tịch.

Nguy hiểm nhất là các phần tử theo phong trào tranh đấu chống chính quyền Việt Nam Cộng Hoà năm 1966 như Hoàng Phủ Ngọc Tường
(giáo sư), Hoàng Phủ Ngọc Phan (sinh viên Y khoa), Nguyễn Đắc Xuân (sinh viên Sư Phạm), Trần Quang Long (sinh viên Sư Phạm), Phan Chánh Dinh tức Phan Duy Nhân (sinh viên), v...v.....


Khi quân đội Chính Phủ ở Sài g̣n ra Huế tái lập trật tự vào mùa hè 1966, bọn chúng chạy vào chiến khu theo Việt Cộng, nay trở lại Huế, dẫn Việt Cộng đi lùng bắt bạn bè, những sinh viên ở trong các chính đảng quốc gia chống Cộng như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Cách Mạng và những anh em công chức, cán bộ, cảnh sát, sĩ quan, v...v..... bị kẹt lại trong khu vực Việt Cộng kiểm soát. Chúng lập ṭa án nhân dân để xét xử họ trả thù những người trước đây đă chống lại chúng. Trước Tết Mậu Thân mấy tháng, Lê văn Hảo đă bị Cảnh Sát Thừa Thiên bắt giam v́ lư do đă phát hành báo bí mật tuyên truyền chống Mỹ, chống chiến tranh và ủng hộ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Nhưng sau đó y đă làm đơn nhận lỗi và xin khoan hồng, đồng thời Giáo Sư Lâm Ngọc Huỳnh, Khoa Trưởng Đại Học Văn Khoa cũng đă vận động xin chính quyền Việt Nam Cộng Hoà tại tỉnh Thừa Thiên khoan hồng cho y nên ông Đoàn Công Lập - Trưởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên - đă trả tự do cho y.


Sau khi quân đội Việt Nam Cộng Hoà tái chiếm Thành Nội Huế, Lê Văn Hảo chạy theo Việt Cộng ra Hà Nội và trở lại Huế năm 1975, được cho làm ở Ty Thông Tin Văn Hóa. Nhân cơ hội được Cộng Sản cho đi Úc, Lê Văn Hảo đă xin "tỵ nạn chính trị", hiện y đang sống ở Pháp. Trả lời cuộc phỏng vấn của Đài BBC, y đă xác nhận việc Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan và đồng bọn đă lập ṭa án nhân dân trong Tết Mậu Thân để xét xử sinh viên và những người quốc gia ở Huế là đúng. Y nói y không tham gia ṭa án đó.


Việt Cộng đă bắt được ông Nguyễn Văn Đăi
(Phụ Tá Đại Biểu Chính Phủ), ông Bảo Lộc (Phó Tỉnh Trưởng) tại tư gia. Riêng ông Lê Đ́nh Thương - Phó Thị Trưởng Huế - không chịu ra đầu hàng, khi Việt Cộng tấn công vào, ông tự tử bằng lựu đạn. Nghị Sĩ Trần Điền, Chủ Tịch Ủy Ban Canh Nông Thượng Nghị Viện, một trong những vị lănh đạo cao cấp của Hướng Đạo Việt Nam, đă từng làm Tỉnh Trưởng Quáng Trị, làm giáo sư ở Huế, đă bị bắt và bị chôn sống.


Thiếu Tá Từ Tôn Kháng, Tỉnh Đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn Thừa Thiên, nhà ở 176 Bạch Đằng
(gần cầu Đông Ba) Huế, trốn trong nhà đă ba bốn ngày. Việt Cộng vào nhà bắt vợ con ra đứng giữa sân và tuyên bố nếu ông Kháng không ra tŕnh diện th́ sẽ tàn sát cả nhà khiến ông phải ra nộp mạng. Việt Cộng đă trói tay ông, cột ông vào cọc giữa sân, xẻo tai, cắt mũi, tra tấn cho đến chết, thật là dă man và kinh hoàng.


Ông Trần Ngọc Lộ, Bí Thư Đại Việt Cách Mạng (ĐVCM) Quận Phú Vang, người lập ra môn phái vơ Thần Quyền ở Huế, bị bắt cùng với vợ của ông, đă bị chúng giết để lại bầy con dại bơ vơ. Anh Trần Mậu Tư, thuộc Đặc Khu Sinh Viên Đại Việt Cách Mạng ở Huế bị bắt và tra tấn dă man cho đến chết.


Con số đảng viên Đại Việt Cách Mạng chết tại Huế trong Tết Mậu Thân lên đến trên 300 người, trước 1975, tôi có giữ danh sách đó, sau v́ hoàn cảnh phải thủ tiêu, nay đang sưu tầm lại. Bên Việt Nam Quốc Dân Đảng, có Giáo sư Phạm Đức Phác, ông Lê Ngọc Kỳ, v...v..... là những đảng viên cao cấp cũng bị Việt Cộng giết chết trong Tết Mậu Thân.


Việt Cộng đă tàn sát cả nhà bà Từ Thị Như Tùng và chồng là Trung Tá Nguyễn Tuấn, chỉ huy Thiết Giáp ở G̣ Vấp, chỉ có một em bé may mắn sống sót hiện ở Mỹ. Ngày 9-2-1968, Tiểu Đoàn K.8 của Việt Cộng tấn công vào làng Dương Lộc, nghĩa quân và dân làng chiến đấu quyết liệt, Việt Cộng thiệt hại nặng. Sau khi nghĩa quân rút ra khỏi làng, Việt Cộng đă bắt Linh mục Lê Văn Hộ và em Nguyễn Tiếp mới 13 tuổi, giúp lễ cho cha. Chúng đă chôn sống Linh mục và em Tiếp tại vùng Chợ Cạn
(Triệu Phong). Tại Phú Vang, Việt Cộng vào trường La San bắt ba Sư huynh và chôn sống với đồng bào vô tội, Việt Cộng cũng bắt Linh mục Bửu Đồng đi và sau đó đă giết ngài.


3.   Những mồ chôn tập thể tại chùa áo Vàng
(đường Vơ Tánh), tại Sân Trường Gia Hội, phường Phú Cát hoặc vùng Phú Vang, Phú Thứ, v...v..... hàng trăm nạn nhân bị chôn trong những mồ chôn tập thể, nạn nhân bị đâm bằng lưỡi lê, bị đánh bằng cán cuốc vào sọ, bị bắn bằng súng hay bị chôn sống, tay bị trói bằng giây điện hay giây tre, v...v.....


Ba bác sĩ Alterkoster, Discher và Krainick
(người Tây Đức), giảng dạy tại Đại Học Y Khoa Huế cũng bị Việt Cộng giết trong Tết Mậu Thân v́ cho là CIA. ông Vơ Thành Minh (người thổi sáo kêu gọi ḥa b́nh ở Genève, 1954), Tết Mậu Thân 1968, ông đang ở trong từ đường cụ Phan Bội Châu ở Bến Ngự Huế bị Việt Cộng bắt và đề nghị ông đứng ra làm "Chủ Tịch Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Ḥa B́nh" của Việt Cộng. Ông từ chối, bị bắt lên núi, và bị chúng giết. Những nơi khác ngoài Huế mà chúng tôi được biết, cũng không kém phần dă man như ở quận Hoài Nhơn, Việt Cộng đă tàn sát 200 người một lúc trong đó có cả em bé 12 - 13 tuổi, có các cụ già, v́ tất cả những người nầy đă cùng ông Nguyễn Giảng (ĐVCM) chống lại chúng, không chịu đầu hàng. Nhân dân địa phương có lập bia kỷ niệm, nhưng bia đá nầy đă bị Việt Cộng phá sau 30-4-1975.



ĐI TÌM XÁC CÁC NẠN NHÂN


Theo con số tổn thất về nhân mạng được chính quyền Việt Nam Cộng Hoà công bố, tại Huế có khoảng 6.000 người chết trong đó về phía quân đội Việt Nam Cộng Hoà có 384 người chết và 1.800 người bị thương, về phía Mỹ có 147 chết và 857 người bị thương. Con số nầy đă được các sách vở, báo chí thời đó ghi lại. Riêng cá nhân tôi trong thời gian làm Dân Biểu và hoạt động cho Hội Nạn Nhân Cộng Sản trong Tết Mậu Thân tại Huế và Thừa Thiên, chúng tôi ghi nhận được 4.000 gia đ́nh có thân nhân chết, có khai báo tên tuổi để xin trợ cấp. Thiệt hại ở các tỉnh khác, tôi không rơ.


Nhưng có lẽ không nơi nào trên toàn lănh thổ Việt Nam Cộng Hoà có số tổn thất cao hơn Huế được, v́ Huế đă bị Việt Cộng chiếm giữ trong thời gian quá lâu.

Sau Tết Mậu Thân ít lâu, t́nh h́nh Huế và Thừa Thiên trở nên yên tĩnh, kế hoạch b́nh định phát triển rất tốt Một số các gia đ́nh nạn nhân bỗng nhiên được người chết về báo mộng và họ bắt đầu đi t́m, nhờ đồng bào bí mật hướng dẫn nên họ đă t́m ra các nạn nhân. Sau đó chính quyền Huế đă mở các cuộc hành quân t́m xác nạn nhân và đă t́m được ở những nơi xa như Phú Vang, Phú Thứ, v...v..... những hầm chôn tập thể. Những nơi trong thành phố đă được phát giác rất sớm, khoảng trong ṿng một tuần sau khi Việt Cộng bị đẩy ra khỏi thành phố.


Nhưng những nơi xa, có nơi vài ba tháng, có nơi gần hai năm sau mới t́m được như tại Khe Đá Mài mà chúng tôi đă nói trên đây.



Hài cốt nạn nhân của Việt Cộng Tết Mậu Thân 1968


Năm 1968 và 1969, có một ủy Ban đi t́m xác đă làm việc tích cực và họ cũng đă vào Sài g̣n thuyết tŕnh và trưng bày bằng chứng tại Quốc Hội
(Hạ Nghị Viện). Theo tôi được biết ông Vơ văn Bằng, Nghị Viên ở Thừa Thiên đă từng tham gia các đoàn người đi t́m xác nạn nhân năm 1968 hiện đang có mặt ở quận Cam, Nam Cali. Những buổi lễ tưởng niệm và an táng các nạn nhân tại Huế được tổ chức nhiều lần: Tại núi Ba Vành vào mùa hè 1968 và tại núi Ba Tầng (Ngự B́nh) vào tháng 10 năm 1969. Những nơi đó đă được xây dựng thành di tích, trồng cây, dựng bia, v...v..... Ngày nay Việt Cộng đă cho lệnh phá các di tích đó để cho hậu thế không c̣n nhắc nhở đến nữa. Viết về Mậu Thân 1968, có lẽ phải đến cả cuốn sách dày. Đây chỉ là một vài điều nhỏ gợi nhớ mà thôi. Ước mong những người trong cuộc, c̣n nhớ nhiều, biết nhiều sẽ đóng góp thêm, lên tiếng bổ túc cho chúng tôi. Tết Mậu Thân là bài học cho người quốc gia, cho các thế hệ mai sau. Khi chúng tôi đứng trước một mồ chôn tập thể ở Huế, chúng tôi thấy trong đó có đủ mọi hạng người, không phân biệt tôn giáo, đảng phái, địa phương hay thành phần xă hội. Tất cả đều là nạn nhân của Cộng Sản, cùng chôn chung một hố. Khi thân nhân đến nhận xác đem đi rồi, chỉ c̣n lại máu nạn nhân thấm vào đất. Và không ai phân biệt được trong hố đất đó, đâu là máu của người Công Giáo hay Phật tử, đâu là máu của quân nhân hay sinh viên học sinh, đâu là máu của cán bộ đảng nầy hay đảng nọ. Tất cả chỉ là máu của người quốc gia, nạn nhân Cộng Sản mà thôi.


Năm 1975, khi bước chân vào nhà tù Cộng Sản, chúng tôi cũng gặp đủ mọi hạng người, thuộc đủ mọi tôn giáo, mọi thành phần xă hội. Nhà tù cũng chẳng khác chi cái mồ chôn nạn nhân Việt Cộng trong Tết Mậu Thân. Khi đất nước rơi vào tay Cộng Sản th́ mọi người không phân biệt tôn giáo, đảng phái đều là nạn nhân của Cộng Sản hết. Đó là bài học rất đắt giá cho tất cả chúng ta.

 

Nguyễn Lư Tưởng

 

-------------------------------------------------------------

 

 

 

 

 

Trang Chính     Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Phỏng Vấn     Văn Học Nghệ Thuật     Tham Khảo