Đêm Thánh Vô Cùng khắp Thế Giới
Mường Giang
Theo
sử liệu, cách đây hơn 2000 năm vào một đêm đông lạnh lẽo, Chúa Jésus đă
được sinh trong một máng cỏ nơi cánh đồng cô quạnh. Nguyên do là bà Maria
dù sắp tới ngày sinh nhưng v́ có lệnh kiểm tra dân số của chính quyền La
Mă, nên phải rời thành phố đang ở là Nazareth về quê hương tận Bethlehem,
v́ vậy đă sinh Chúa giữa đồng. Tuy nhiên măi tới năm 350 sau TL, nhân loại
mới thống nhất được 25-12 là ngày lễ giáng sinh chung, tuy rằng mỗi nước
mỗi địa phương đều có những tục lệ khác biệt, theo tập quán phong tục
riêng của họ.
Xưa nay, nhiều người hay lẫn lộn về nguồn gốc của các danh từ liên quan
tới ngày lễ Giáng sinh như Noel hay Christmas. Trước hết “Noel” là Pháp
ngữ, thoát thai từ tiếng La Tinh “Natalis“ chứ không phải là tiếng Do Thái
cổ. Sự lầm lẫn trên, phần lớn là do bản gốc của Kinh Thánh trong phần Cựu
Ước, hoàn toàn được viết bằng chữ Do Thái Cổ. Về sau mới được dịch ra
tiếng Hy Lạp và La Tinh. Theo gốc chữ “Natalis dies” của latin, có nghĩa
là ngày sinh nhật hay sự ra đời. Về sau để tiện gọn, các nhà ngôn ngữ học
đă bỏ bớt chữ “Dies”, mà nói tắt là “Natalis“, để chỉ ngày sinh. H́nh thức
nói tắt này, chính là nguồn gốc (Étymon) của danh từ “Noel” mà ta dùng tới
ngày nay. Đây là luật biến đổi ngữ âm của văn phạm La Tinh, dùng hoán
chuyển các tiếng gốc sang Pháp ngữ ngày xưa, chẳng hạn như Natalis - Nael
- Noel...
Từ tiếng gốc có nghĩa chung là “Sinh Nhật“, dần dần người ta viết hoa chữ
Noel, đồng thời bỏ thêm hai chấm trên đầu chữ E, một h́nh thức phủ nhận
chữ e này không thể kết hợp với chữ O đứng trước, để trở thành một Nhị
Trùng Âm (Diphtongne), như các chữ thông thường khác. Dụng ư của người xưa
là vậy. Từ đó chữ Noel trên đầu có hai chấm viết hoa, chỉ dùng để chỉ ngày
sinh của Chúa Jesus mà thôi.
Riêng chữ Christmas cũng là một tiếng Anh cổ, được kết hợp bởi hai thành
tố: Christ chỉ Chúa Jesus, c̣n “Mas“, qua biến thể của chữ Mass cổ, có
nghĩa là Lễ của Nhà Thờ hay Lễ Hội. H́nh thức của Mas (mass), một thứ
tiếng Anh cổ, cũng có gốc từ chữ Latin là Missa với nghĩa “Lễ nhà thờ”.
Trong tiếng Pháp cũng có chữ “Messe”, được Việt hoá thành “Misa”, cũng có
nghĩa là Lễ Nhà Thờ. Cuối cùng là vấn đề biến dạng từ chữ “Christmas“ sang
“Xmas“. Như ta biết, danh từ Christ tuy là tiếng Anh nhưng có từ nguyên là
tiếng La Tinh “Christus“ mà ra. Nhưng chữ La Tinh này lại được mượn từ
tiếng Hy Lạp “Khrislos“ , có nghĩa là Người được xức dầu thành, chỉ Chúa
Jesus. Do các quy luật phức tạp chuyển ngữ các chữ cái, giữa hai ngôn ngữ
trên, nên mới có biến thể từ Christmas sang Xmas, nhưng khi đọc, vẫn là
Christmas chứ không bao giờ là Xmas.
Nói chung dù các chữ Noel, Christmas, Xmas xuất phát từ đâu chăng nữa, th́
tựu trung đều có nghĩa chỉ ngày giáng sinh của Chúa Jésus, mà theo truyền
thuyết nhằm ngày 25-12 năm 1 tại Bethleem, cách thành phố Jerusalem của Do
Thái độ 9 km. Riêng chữ Advento của La Tinh, mà các tín đồ Thiên Chúa giáo
quen gọi là mùa Ắt hay mùa Vọng, một nghi thức truyền thống, cũng được cử
hành riêng biệt tuỳ theo tập quán của các nhà thờ. Theo đó qua thánh lễ
lâu đời trước một tháng lễ sinh nhật, có tục đặt bốn cây nến tượng trưng
cho sự trong lành của Thiên Chúa soi sáng nhân loại. Cũng trong mùa Vọng,
giáo đồ không hát kinh GLORIA cũng như khi cử hành thánh lễ, các linh mục
và bốn cây nến mùa vọng đều mang màu tím, là một biểu tượng của sự sám hối
đối với người theo đạo Ky Tô.
Về danh từ “Bibble” của Hy Lạp, th́ kinh thánh có nghĩa là những cuốn sách
nhỏ. Theo truyền thuyết, th́ kinh thánh được liên tục viết trong 1600 năm,
khởi đầu từ năm 1513 trước TL cho tới năm 98 sau TL. Hiện nay c̣n truyền
được 66 cuốn, mà quyển đầu tiên là kinh “Sáng Thế Kỷ”. Kinh này thuật lại
câu chuyện mất vườn địa đàng, do sự phản nghịch của ông Adam và bà Eva.
C̣n cuốn cuối cùng là kinh “Khải Huyền“, tŕnh bày địa cầu sẽ trở lại cảnh
địa đàng, qua sự chăm sóc của Chúa. Thật ra câu chuyện vườn địa đàng là ám
ảnh và nổi bưc xúc của nhân loại hơn 2000 năm qua, và họ cứ măi miết đi
t́m, từ những ốc đảo, rừng rậm cho tới miền núi đồi băng giá. Cuối cùng
khắp các nơi chốn đi qua, con người lại mang thêm niềm nhớ muôn thu, khi
cảm nhận được sự lầm lẫn đă đánh mất cơi thiên đàng.
Cho tới thế kỷ thứ 16 sau TL, vẫn chưa có ai thắc mắc về việc liên quan
tới vườn Eden trong kinh Sáng Thế Kỷ, trái lại người ta càng ra sức tô bồi
thêm thắt câu chuyên cho phong phú diễm t́nh. Nhà tiên tri Ezechiep đă
viết “trong vườn địa đàng ở hai bên bờ ḍng thác, mọc lên mọi thứ cây ăn
quả không bao giờ héo úa v́ năm tháng đều có thu hoạch mới”. Chính những
lời tiên tri đó, thúc đẩy con người thực hiện những giấc mộng đi t́m thiên
đàng, trong nỗi mơ hồ lăng mạn cho tới hôm nay chưa hề nao núng, dù thực
tại vẫn là ảo vọng.
Trong 66 cuốn kinh thánh, 39 cuốn đầu tiên viết bằng tiếng Hebrew, một
phần nhỏ khác dùng chữ Aram. C̣n 27 cuốn cuối cùng mới dùng chữ Hy Lạp.
Năm 280 trước TL, kinh thánh được dịch toàn bộ ra chữ Hy Lạp gọi là bản
Septuagint. Sau cùng lại được dịch ra chữ LaTinh. Ngày nay kinh thánh được
dịch ra 1700 thứ tiếng, với số ấn bản hằng tỷ cuốn, lưu hành khắp thế
giới. Tóm lại kinh thánh co 31.102 câu, 1189 chương, chia thành 66 tập,
chương ngắn nhất là chương thanh thi 117 và chương 119 dài nhất.
Riêng chữ thập được coi như một biểu tượng phong phú nhất của con người.
Chính truyền thống Thiên Chúa Giáo đă làm giàu ư nghĩa của chữ thập. Trong
các tranh ảnh nói về đạo Ky Tô, chữ thập diễn tả nhục h́nh cũng như nỗi
thống khổ của đấng cứu thế. Hiện nay trên thế giới có 4 loại thánh giá và
mỗi thứ mang riêng một ư nghĩa. Thánh giá có h́nh chữ T, tượng trưng cho
con rắn bị đóng trên một cây cọc, nói về sự tử vong. Thánh giá có một
thanh ngang, hiện được lưu dùng khắp thế giới, đó là thánh giá của phúc
âm, tượng trưng cho 4 yếu tố căn bản của con người và sự bành trướng của
đạo Thiên Chúa khắp 4 hướng. Chân thánh giá chôn dưới đất là nền tảng của
đạo, nhánh trên là hy vọng hướng về thiên chúa, thanh ngang là t́nh yêu
vươn lên với kẻ thù, c̣n bề dài nói về sự bền chí. Loại thánh giá có hai
thanh ngang, thanh trên có ghi ḍng chữ của Ponce Pilate “Jésus thành
Nazareth, vua Do Thái“, c̣n thanh dưới là chỗ tựa tay của Chúa trước khi
chết. Thánh giá này c̣n được gọi là Anjou hay Lorraine, một biểu tượng của
nước Pháp từ năm 1473. Trong thế chiến 2, lực lượng liên minh tự do kháng
chiến của De Gaulle cũng dùng quân hiệu với màu đỏ, đối nghịch với quân
Pháp đă đầu hàng Hitler, dùng phù hiệu chữ vạn ngược màu đen. Cuối cùng là
thánh giá có ba thanh ngang, tượng trưng cho kỷ cương của đạo, tương xứng
với ba ṿng mũ của Giáo Ḥang, Hồng Y và Giám mục. Từ thế kỷ thứ XV về
sau, theo luật của Ṭa Thánh La Mă, chỉ có Giáo Hoàng được đeo thánh giá
ba thanh ngang, Hồng Y đeo thánh giá hai thanh ngang và Giám Mục trở xuống
đeo thánh giá một thanh ngang. Tuy nhiên cũng tùy theo địa phương, với
giáo hội La Mă th́ thánh giá gồm một dài một ngắn. Giáo hội Phương Đông có
hai thanh bằng nhau. Đặc biệt tín đồ thiên chúa giáo vùng Saint André,
mang thánh giá h́nh chữ X.
Từ thời trung cổ về sau nhất là tại Âu Châu, lễ giáng sinh được tổ chức
rất long trọng và vĩ đại. Trong mùa lễ, khắp nơi đều có lập những sân khấu
lộ thiên, để các đoàn văn nghệ của giáo hội tŕnh diễn các tiết mục của
thánh kinh. Nhờ vậy, nghệ thuật diễn tuồng, kịch của Âu Châu được phát huy
và quảng bá rộng răi. Tinh thần Noel trên kéo dài tới cuối thế kỷ XVIII
mới bị băi bỏ. Dù vậy tới nay vẫn c̣n nhiều phong tục xa xưa được chấp
nhận, như niềm tin rằng trong đêm giáng sinh, ma quỷ và các phù thuỷ không
thể nào hăm hại được ai, v́ đó là đêm b́nh an, hoan lạc của thế nhân.
Ngoài ra nếu đêm giáng sinh nhằm vào mùa trăng non, th́ năm tới dân chúng
làm ăn phát đạt trúng mùa. Ngày giáng sinh gặp nắng ráo th́ cả năm tới mưa
thuận gíó ḥa. Trong đêm giáng sinh, nam nữ rủ nhau đi hái lộc non của các
cây nguyệt quế, trường xuân, đào kim chướng, chùm gởi... qua niềm tin lộc
sẽ mang tới hạnh phúc cho họ.
Trong lúc mọi nhà kể cả kẻ ngoại đạo, đều có tiệc tùng rất vui vẻ. Từ sau
đệ nhị thế chiến, bánh Buche de Noel đă trở thành một thực đơn quen thuộc,
không thể thiếu trong bữa tiệc của đêm giáng sinh. Về bánh có h́nh khúc
củi, cũng từ tập tục có từ thời trung cổ truyền lại, để con cháu nhớ lại
thuở xưa khắp Âu Châu, mọi người đều phải dùng củi để đốt ḷ sưởi trong
dịp sinh nhật Chúa. Đây cũng là thời kỳ lạnh nhất trong năm, nên mọi ngựi
vừa đốt củi để sưởi, vừa ngồi quanh bếp lửa hồng để cầu xin ơn trên ban
phước lành. Ngoài ra c̣n phải kể tới món Gà lôi hay Gà tây, được mang từ
Tân Thế Giới về Tây Ban Nha từ thế kỷ thứ XVI và theo thời gian đă trở
thành món ăn quen thuôc hằng ngày nhưng cũng là đặc sản trong đêm sinh
nhật Chúa.
Tuy cũng thuộc Âu Châu nhưng nước Nga với lănh thổ rộng nhất hoàn cầu,
chạy dài từ Âu sang Á nên khí hậu có tính cách đại lục. Mùa đông ở đây
cũng đặc biệt với những lớp tuyết trắng phủ đầy từ mặt đất lên cả mái nhà,
c̣n mặt trời th́ như ngái ngủ, làm cho cảnh vật khắp nơi buồn hiu quạnh
quẽ. Trước đây người Nga theo Chính thống giáo và lịch riêng của ḿnh, nên
hằng năm đón giáng sinh vào ngày 6-7/1. Hiện nay Nga đă xài lịch
Gregorian, nên đón giáng sinh cũng như các nước khác.. Theo truyền thống,
người Nga có tục kiêng cữ ăn uống trước đêm giáng sinh, trong đó có rượu
Vodka và đường bị cấm tuyệt. Thời gian này, mọi người chỉ ăn bánh Sochniki
làm bằng đậu, được chiên bằng dầu thảo mộc và uống nước lạnh. Tới 7 giờ
tối đêm giáng sinh, khi mà khắp nước Nga mọi người nh́n thấy một ngôi sao
nhỏ xuất hiện trên bầu trời xám đục, lập tức mọi người cầu nguyện. Sau đó
quây quần bên bữa tiệc giáng sinh sau kỳ ăn kiêng, mà người Nga coi như
một biểu tượng của 40 năm, Moses đă dẫn dân Do Thái đi trong sa mạc mịt
mù. Thời kỳ này, người Nga nào cũng đều làm việc từ thiện.
Tại Canada thời tiết cũng lạnh lẽo như bên Nga nhưng tuyết có rơi cũng chỉ
là lất phất vừa đủ rắc một vài lớp đá mỏng lên trên vạn vật, rồi dần tan
ngay khi có ánh nắng mặt trời. Bởi vậy khách du phương khi tới đây gặp mùa
giáng sinh, bỗng thấy ḿnh vô t́nh lạc vào cơi thần tiên, giữa rừng cây
hằng xanh của các pho truyện cổ tích, mà các nghệ sĩ Âu Mỹ thường ca tụng
là Pine, holly, mitlatoe. Ở đây đâu đâu cũng tràn ngập hàng hóa dành cho
ngày giáng sinh, tất cả đều rạng rỡ dưới màu sắc của mọi màu. Đêm giáng
sinh tại đây thật an b́nh, mọi người sau khi dự lễ nhà thờ về, đều quây
quần bên bàn tiệc với gia đ́nh, bè bạn, trong ánh lửa bập bùng của ḷ sưởi
và các đèn màu mờ ảo từ các cánh thông nơi góc nhà. Ai cũng vui vẻ hạnh
phúc, nâng ly chúc tụng lẫn nhau, mặc cho ngoài trời giá lạnh căm căm và
tuyết rơi như mưa bụi, nhưng vẫn có những kẻ không nhà hay lỡ bước lang
thang.
Thánh địa của Thiên Chúa giáo là vương quốc Vatican, tuy lănh thổ nằm
trong kinh đô Rome của Ư Đại Lợi nhưng từ năm 1929, đă đă được Musolini kư
lênh công nhận là một quốc gia độc lập, bất khả xâm phạm. Tại đây, từ đầu
thế kỷ thứ IV sau TL, ṭa thánh La Mă đă xây Đại giáo dường ST.Peter giữa
kinh thành Rome và quảng trường Thánh Phêrô, có sức chứa hằng trăm ngàn
người.Tất cả đều uy nghi tráng lệ và vĩ đại, không nơi nào có thể sánh kịp
từ trước tới nay. Trong đêm giáng sinh, người Ư cũng như các tín đồ hành
hương ngoại quốc, đều tụ tập về đây. Lễ hội kéo dài suốt đêm, mọi người
vừa hành lễ, vừa vui mừng chúc tụng, ăn uống, nhảy múa ca hát. Đồng thời
với nhiều chương tŕnh ca nhạc được diễn ra khắp nơi tại Via, đồi
Aventine, nhà nguyện Sixtine, quảng trường Campitelli.. với các ban nhạc
trứ danh bất hủ của Villa Lobos, Beethoven, Brahms, Ravel, Janacer và
Stravinsky.
Tại Hoa Kỳ, những người di dân Anh đầu tiên đă mang lễ hội giáng sinh vào
đây và được tổ chức lần đầu vào năm 1686 tại Boston nhưng tới năm 1856 mới
được quốc hội công nhận là quốc lễ. Tuy nhiên tất cả các kỷ lục liên quan
tới lễ giáng sinh đều phát hiện tại Mỹ, cũng là nước đứng đầu thế giới sử
dụng cành thông trong mùa lễ. Nữu Ước chẳng những là trung tâm kinh tế số
1 của Mỹ, mà c̣n là kho hàng bách hóa khổng lồ, đường phố cửa tiệm buôn
bán suót ngày đêm, với sản phẩm mới, hàng thời trang và đồ chơi trẻ con
tràn ngập thị trường. Trong lúc đó các chương tŕnh ḥa tấu, văn nghệ dành
cho mùa Noel được tŕnh diễn liên tục , khắp các trung tâm buôn bán
Rockefeller, Radio Music Hall, Carnegie Hall.. Ở đây đêm giáng sinh cũng
như giao thừa, mọi người tụ tập tại các nơi công cộng như đại lộ Madison,
đường số 5 , các đại vũ trường trong khách sạn Plaza, Rockerfeller,
Waldorf, Astoria, Time Square... để ăn uống, nhậu nhẹt, khiêu vũ ca hát
suốt đêm.
Ở Anh hầu hết các chuyến tàu điện, tàu điện ngầm, các loại xe chuyên chở
công cộng đều luôn đầy nghẹt người suốt ngày đêm 24/12, v́ ai cũng hối hả
về đoàn tụ với gia đ́nh trong đêm giáng sinh, một lễ hội quan trọng nhất
trong năm hơn cả ngày tết dương lịch. Theo tập quán lâu đời tại Anh th́
ngày chủ nhật trước lễ giáng sinh, mọi người tụ tập tại các nhà thờ để hát
thánh ca. Trong lúc đó có nhiều người đi hát dạo trên đường phố cũng như ở
nhà quê, để quyên tiền giúp cho các cơ quan từ thiện. Trong nhà, ngoài phố
nơi nào cũng trang hoàng cây giáng sinh với những gói quà tặng.
Ở Á Châu, Nhật là quốc gia tuy 90 % theo Phật giáo nhưng lại hưởng ứng
nồng nhiệt lễ giáng sinh. Với các gia đ́nh theo đạo Thiên Chúa, bữa tiệc
nửa đêm được tổ chức rất long trọng, ngoài món gà tây nhồi thịt, c̣n có ṣ
và ngỗng, uống với rượu Ské hâm nóng.
Hiệp định Genève 1954 chia hai VN thành hai nước riêng biệt. Miền Bắc do
Hồ Chí Minh cùng đảng Cộng sản đệ tam quốc tế cai trị. Tại Hà Nội buổi đó
có nhiều sứ quán ngoại giao Tây phương lẫn Cộng sản. Để lừa bịp bọn da
trắng, Hồ và đảng chơi tṛ hưu chiến cuội ngày Giáng Sinh, đồng thời tự
sơn phết nhà thờ Chính Ṭa Hà Nội hằng năm để lấy vải thưa che mắt thánh.
Sau đó, Ṭa Giám Mục phải è cổ ra trả tiền theo biên lai của đảng gửi tới.
Chuyện cũ làm nhớ tới Sài G̣n thời mở cửa. Mặc kệ cho dân chúng cả nước
sống nghèo cực tới mức không c̣n ai nghèo hơn v́ tai trời nạn nước, cùng
sự bóc lột bất tận của cán bộ đảng, qua sự cấu kết của thiểu số Việt kiều
làm việt gian toa rập, để khoe với thế giới bên ngoài, sự phồn vinh giả
tạo tại các thành phố lớn, trong đó có Hà Nội và Sài G̣n; đối với VC xưa
nay, tôn giáo của chúng là sự tin thờ Lê-Mác-Mao-Hồ, ngoài ra tất cả chỉ
là dịch vụ trao đổi mua bán, cho nên sự kiện biến ngày lễ Giáng Sinh
thiêng liêng của nhân loại ngàn đời, thành “Mùa Ăn Chơi“ tại các khách sạn
quốc tế nơi Thành Hồ như Equatorial, cùng với nhiều nhà hàng khách sạn
khác, thuộc công ty quốc doanh du lịch dă ngoại Lửa Việt, cũng là điều tất
yếu của những con người không c̣n nhân tính.
Vật giá leo thang như mây trời gió cuốn, thời tiết th́ nay lụt mai nóng,
c̣n công việc làm ăn, từ nghề biển, làm ruộng cho tới bán buôn, đều do cán
bộ đảng quyết định. Cho nên ăn chơi mức nào cũng có, kể cả “nhất dạ đế
vương“ cũng chỉ là chuyện b́nh thường của tập đoàn tham nhũng VC giàu có
nhất nh́ trên thế giới hiện nay, đang sống trong biển bạc rừng vàng.. Bởi
vậy đừng trách tại sao người Việt trong nước ngày nay, tâm t́nh biến đổi,
đến độ nhiều phụ nữ phải bỏ quê hương cha mẹ, người thân để lấy chồng xứ
lạ tận Đài Loan, Hoa Lục, Nam Hàn, Mă Lai... mà thực chất là bán thân để
giúp cho gia đ́nh tồn tại.
Lừa bịp cả nước trong mọi dịch vụ, từ chuyện lúa gạo, cao su, cà phê, nuôi
cá, tôm, gà vịt nay lại tới sự may mặc. Tất cả chỉ mang lợi nhuận vĩ đại
cho cán đảng, tư bản đỏ cùng một thiểu số Việu Kiều-Việt Gian môi giới bày
vẽ mà thôi. C̣n cả nước th́ gần như sạt nghiệp sập tiệm, và theo các hăng
tin trên thế giới, mùa giáng sinh đang nở rộ khắp nơi, bỗng xót xa nhớ tới
những mùa giáng sinh năm xưa ở quê nhà trước ngày 30-4-1975. Buổi đó, mọi
người v́ tin đạo, yêu đời và tâm hồn vị tha phóng khoáng theo truyền thống
muôn đời của dân tộc, nên ai cũng cố quên sự chết chóc đang ŕnh rập, để
đón mừng đêm Chúa ra đời. V́ vậy đă phó mặc cho pháo kích, lựu đạn của VC
lúc nào cũng lợi dụng hưu chiến, gây nỗi tang tóc đau khổ cho mọi người.
Rồi những ngày mở cửa rước tư bản vào cứu đảng. Cứ mỗi lần giáng sinh tới,
VC lại đóng kịch tự do tôn giáo, vừa che mắt thánh, lại có dịp tổ chức ăn
chơi thu tiên đô của việt kiều và du khách. Nhưng dân chúng cả nước th́
mặc kệ thiệt hay giả, đêm giáng sinh năm nào cũng đón mừng vui vẻ, theo
tiêu chuẩn là vui được phút nào th́ cứ vui, chứ sống trong thiên đường xă
nghĩa, biết đâu mà nghĩ tới chuyện ngày mai cho mệt.
Xứ người mấy chục năm qua, đêm giáng sinh nào cũng nghe lại được những bài
hát Đêm Đông, Đêm Thánh Vô Cùng, Mừng Chúa Giáng Sinh... khiến cho hồn
thêm bâng khuâng cô quạnh, rồi tự hỏi:
“những người năm xưa ấy
giờ
lưu lạc phương nào..?”
Đêm nay giáng sinh lại về, ta, kẻ ngoại đạo một ḿnh lang thang trên phố
vắng người. Trên lầu cao, nhà ai tràn ngập ánh đèn màu và chập chùng tiếng
nhạc giáng sinh thánh thoát, quyện theo gió xa đưa mùi hương huệ trắng
thơm ngát ngào ngạt. Ôi đêm thánh vô cùng khắp trần gian, ta đón mừng với
giọt nước mắt ly hương, lầm lũi trong đêm lạnh:
“Ta đă khóc dù hồn đâu có muốn
nh́n
ḍng đời hờ hững nhớ quê hương ..”
Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Mường Giang