Ngô Đ́nh Diệm và Chính Nghĩa Dân Tộc

 

Phần IIIc

 

Minh Vơ


7. Ba giờ nghe một nhân chứng

 

Một trong những chứng nhân lịch sử quan trọng thời Đệ Nhất Cộng Ḥa c̣n sống hiện nay được cộng đồng người Việt hải ngoại biết nhiều là ông Cao Xuân Vỹ.

 

Ông là người hàng năm vẫn tổ chức lễ giỗ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, nhân danh chủ tịch Hội Ái Hữu Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại. Có thể nói ông là phụ tá thân cận nhất của ông Ngô Đ́nh Nhu, bào đệ và cố vấn chính trị của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm. Với tư cách là phó thủ lănh Thanh Niên Cộng Ḥa mà ông Ngô Đ́nh Nhu là thủ lănh, ông Cao Xuân Vỹ thường có dịp gần gũi ông Nhu hầu như người trong gia đ́nh. V́ vậy ông cũng hay ra vào dinh Độc Lập và năng được gặp Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm. Ông c̣n được biết đến nhiều hơn nữa v́ lịch sử ghi rằng ngày 1-11-1963 ông đă cung cấp một chiếc xe Citroen 2 ngựa và tài xế là một thiếu tá Quân Đội để đưa hai anh em ông Diệm từ dinh Gia Long đến Chợ Lớn tạm lánh tại nhà một thương gia người Việt gốc Hoa tên là Mă Tuyên. Ông Mă Tuyên, tuy đă theo “Cụ Ngô” từ khi Cụ chưa xuất ngoại, nhưng lúc này đang là một đoàn trưởng Thanh Niên Cộng Ḥa dưới tay ông Vỹ.

 

Trước ngày “Tứ Thất” (thứ 7 mồng 7 tháng 7 năm 2007) để nhớ lại ngày Song Thất (7-7-1954) là nguồn gốc của Đệ Nhất Cộng Hỏa, ông tổ chức một buổi họp mặt thân hữu giữa mấy người từng có dịp tiếp xúc với ông và ông Nhu thời xưa nay c̣n sống. Trong dịp này ông đă có nhă ư điện thoại gọi tôi tới, chỉ v́ ông đă đọc và “thích” cuốn sách và mấy bài báo tôi viết về cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm gần đây. Chứ thời đó chẳng bao giờ tôi được hân hạnh gặp ông, chứ đừng nói đến gặp tổng thống hay ông cố vấn.

 

Trong cuốn Ngô Đ́nh Diệm Lời Khen Tiếng Chê tôi đă trích dẫn cả chục tác giả Việt, Mỹ chỉ trích Tổng Thống Diệm một cách thậm tệ. Mấy bạn đọc trách tôi sao đưa những tay Đỗ Mậu, Nguyễn Chánh Thi, Nguyễn Cao Kỳ, Neil Sheehan vân vân… vào làm dơ cuốn sách đi. Một luật sư trẻ ở Seatle, WA, c̣n viết cả một bài báo đăng trên bán nguyệt san Văn Nghệ Tiền Phong của kư giả Hồ Anh là người vốn tôn sùng ông Diệm. Mục đích của tác giả bài báo không phải để chỉ trích tác giả cuốn sách, (v́ ông bảo ông chưa đọc) mà là phê b́nh người giới thiệu cuốn sách bằng một bài báo dài đăng trên tờ Ngày Nay ở Houston là giáo sư cựu bộ trưởng Tôn Thất Thiện. Luật sư Trương Phú Thứ trách giáo sư Tôn Thất Thiện “đem vàng ṛng (chỉ Tổng Thống Diệm) đặt bên băi cứt trâu (ông Đỗ Mậu)”.

 

Khi có dịp gặp ông Vỹ ít lâu sau đó, tôi ướm thử: “Tôi nêu lên những lời khen và cả tiếng chê cho khách quan và công b́nh”. Ông liền nói: “Tôi thích anh cứ đăng cho thật nhiều tiếng chê hơn nữa.” Ư ông muốn nói, chính những lời phê b́nh chỉ trích của những kẻ chủ mưu hay tham gia đảo chính lật Tổng Thống Diệm càng nâng cao giá trị của ông và càng hạ phẩm cách của họ.

 

V́ thế trong số mấy người đếm trên đầu ngón tay được mời tham dự bữa ăn trưa thân mật tại nhà ông Vỹ tôi là người duy nhất chưa bao giờ được hân hạnh gặp Tổng Thống Diệm hay ông Cố Vấn Nhu.

 

Trong lần tiếp xúc thân mật này, tôi mới hiểu rơ hơn nữa ư nghĩa của lời nói trên của ông Vỹ. Ông đă được chứng kiến những việc làm của vị tổng thống mà ông tôn thờ. Ông tin tuyệt đối vào nhân cách, tài ba và đạo đức của thần tượng của ông. Ông tin rằng những kẻ dám đả kích pho tượng kiên cố đó là họ tự đập đầu vào đá mà thôi.

 

Hôm nay ông bảo: Tôi lấy làm lạ là sao bên Công Giáo không đề nghị phong thánh cho “ông Cụ”. Rồi ông kể ra, nào bữa cơm thanh đạm hàng ngày, nào chiếc phản gỗ trải chiếu trong pḥng ngủ, cũng là pḥng làm việc, của Tổng Thống Diệm, nào Tổng Thống luôn luôn tự tay giặt quần áo lót, nào sự độ lượng khoan dung đối với tên tử tội mưu sát tổng thống tại hội chợ ở Ban Mê Thuột, nào việc cho trùng tu ngôi mộ ở miền Tây của thân phụ ông Hồ Chí Minh là Nguyễn Sinh Sắc. Ông Vỹ bảo Tổng Thống Diệm khen cụ Sắc là “người hay chữ”. Ông Vỹ nhắc lại rằng Tổng Thống Diệm làm việc này không v́ lư do chính trị hay có ư ǵ khác, mà chỉ v́ tấm ḷng của một người ham học và thâm Nho thích kẻ “hay chữ”.

 

Nhân nói đến cái tài “hay chữ” của ông cử Sắc, ông Vỹ cho biết thêm, chính ông cố của ông đă can thiệp thẳng với vua Thành Thái để thân phụ ông Hồ được đậu phó bảng, v́ ông ấy đă bị hội đồng giám khảo đánh hỏng rồi. Ông cố của ông Vỹ cũng khen ông cử Sắc hay chữ như Tổng Thống Diệm. Chẳng những khen và can thiệp cho được đậu phó bảng, ông cố của ông Vỹ c̣n giúp cho ông cử Sắc có việc làm. Thế mà về sau, trong cải cách ruộng đất, con ông cử Sắc đă để cho đàn em giết tất cả 9 người của ḍng họ Cao ở Nghệ An, quê hương của ông Hồ.

 

Ở trên chúng tôi dùng hai từ “tôn thờ” để nói về ḷng kính mến của ông Vỹ dành cho Cụ Diệm, v́ tôi có cảm tưởng đó ngay khi vừa bước vào căn nhà ấm cúng mà trang nghiêm với bức chân dung vĩ đại của cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đập vào mắt mọi người.

 

Thấy tôi chăm chú nh́n bức chân dung nói trên, ông nói: Trước tấm ảnh này đă có không biết bao nhiêu người không ưa ông cụ từng tới nghiêng ḿnh kính cẩn. Kể cả những kẻ đă cổ vơ, tham gia hay tán thành việc lật đổ Tổng Thống như Trần Văn Đôn, Bùi Diễm, Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Chánh Thi, Nguyễn Khánh. Hai ông sau này đă qú xuống. C̣n Tôn Thất Đính th́ qú lạy 4 lạy.

 

Rồi ông Vỹ đăm chiêu nhớ lại:

Cuối thập niên 80 thế kỷ trước, cựu hoàng Bảo Đại được mời sang Cali, đă tới căn nhà này thắp hương trước bàn thờ tổ quốc nhân dịp Tân Niên. Sau đó khi được đưa tới trước bức chân dung này, ông đă tần ngần đứng ngó với nỗi ḷng khó tả. Ông Vỹ hỏi: Ngài có hận cụ Ngô không. Th́ “nhà vua” đáp: Không. Lỗi là do tôi. Nghe ông Vỹ nói, chúng tôi lại nhớ tới bài báo của kư giả Phan Thế Trường đă từng hỏi cựu hoàng 2 câu hỏi về việc thoái vị “nhường ngôi” cho Hồ Chí Minh và việc lại trao toàn quyền dân sự và quân sự cho Ngô Đ́nh Diệm để rồi mất hết quyền hành. Về câu hỏi liên quan đến ông Diệm, cựu hoàng trả lời kư giả là ông không trách ông Diệm v́ việc ông bị truất phế là do “sức ép của thời cuộc”.

 

Về ông bà Ngô Đ́nh Nhu, dĩ nhiên ông Cao XuânVỹ biết nhiều và có nhiều kỷ niệm, nhưng trong bữa cơm thân mật chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ, ông cũng chẳng tiết lộ ǵ nhiều. Với tư cách chủ nhà mời khách tiếp khách, ông nói nhiều hơn ăn. Đúng ra ông chỉ nói chứ hầu như chẳng ăn ǵ. Đến cuối bữa ông mới thú thực, “sau bữa ăn này, tôi sẽ tới nhà thương để chuẩn bị cho một ca mổ dạ dầy theo đúng hẹn vào chiều nay”. Ở tuổi 87, ông đă yếu nhiều, đi đứng khó khăn, lại bị lóet bao tử nên ăn uống phải kiêng khem. Nhưng trí óc c̣n minh mẫn. Ông thích nói nhiều về những kỷ niệm xa xưa. Những điều tôi ghi lại trong bài này không được xếp đặt trước, dù bởi tôi hay bởi chủ nhà. V́ tôi không dè là trong bữa ăn chủ nhà đă nói đến những điều mà tôi vốn muôn biết nhưng chưa từng được nghe nói. Nhưng tôi có cảm tưởng là ông có ư nói cho tôi nghe nhiều hơn các vị khác, bởi v́ những vị đó toàn là những người đă gặp ông quá nhiều lần và cũng đă biết hầu hết những điều ông nói rồi.

 

Khi được mời tôi cũng không nghĩ sẽ có dịp được nghe nhiều chuyện như thế này và cũng chẳng bao giờ dám nghĩ ḿnh sẽ ghi lại những ǵ mắt thấy tai nghe tại đây ḥng cống hiến độc giả. V́ vậy tôi đă không đem theo bút giấy. Không ghi chép. Cũng không đặt một câu hỏi, hay nêu một thắc mắc nào như các nhà báo thường làm. V́ thế đây chỉ là những ǵ c̣n để lại trong kư ức đă sa sút của một người luống tuổi.

 

Ông Vỹ xác nhận lời ông Trần Văn Đôn đă từng viết cách đây khoảng 20 năm rằng ông Nhu đă bí mật gặp cán bộ cao cấp Cộng Sản là Phạm Hùng. Ông bảo Trung Tá Bường, tỉnh trưởng B́nh Tuy là người lái xe và ông là người duy nhất cùng đi với ông Nhu. Nhưng chỉ có một ḿnh ông Nhu vào gặp Phạm Hùng.

 

C̣n nhớ, sau khi bài Hoa Đào Và Máu Đào nói về cành đào ông Hồ tặng cụ Ngô dịp xuân Quư Măo được đăng trên Đàn Chim Việt, ông Cao Xuân Vỹ có gọi điện cho tác giả bài báo để cho biết thêm một sự kiện chưa được tiết lộ. Đó là trong chuyên công du cùng với ông Ngô Đ́nh Nhu sang Ma-rốc dự lễ đăng quang của tân Quốc Vương, ông Vỹ đă được chứng kiến cuộc hội kiến giữa ông Nhu và nguyên thủ tướng Pháp Antoine Pinay (1891-1994), lúc ấy là bộ trưởng phủ Tổng thống. Ông Pinay đại diện Tổng Thống Charles De Gaulle gặp ông Nhu để chuyển đề nghị của Hà Nội về một cuộc gặp gỡ cấp cao giữa hai miền Nam Bắc để bàn chuyện hiệp thương. Lúc ấy là khoảng mùa hè năm 1962.

 

Trở lại cuộc gặp gỡ giữa ông Nhu và Phạm Hùng, lúc ấy người ngoài chỉ biết tỉnh trưởng B́nh Tuy lái xe đưa ông Nhu và ông Vỹ đi săn cọp. Nói đến chuyện săn cọp, ông Vỹ cho biết ông Nhu rất thích săn cọp, và tỏ ra vô cùng kiên nhẫn. Nhiều khi phải chờ và ŕnh rập cả ngày.

 

Rồi ông liên hệ việc săn cọp với đức tính nhịn nhục, và kiên nhẫn của ông Nhu. Ông khen, thán phục, và “tội nghiệp” cho ông Nhu khéo chịu đựng trước sự nóng nảy, khó tính và quá tỉ mỉ của ông anh Tổng Thống, cũng như trước sự mè nheo, nói nhiều, nói dai của bà vợ xinh đẹp. Ông Vỹ bảo ông Nhu rất yêu vợ, sẵn ḷng nghe bà nói với nét mặt tươi tỉnh vui vẻ, nhưng không bao giờ để bà ta xen vào việc chính trị của ông. Nghe th́ cứ nghe. Nhưng không để bị ảnh hưởng bới những ư kiến mà có lần ông bảo là nông cạn của phụ nữ. C̣n đối với Tổng Thống Diệm th́ bà Nhu một mực cung kính, tuân phục. Ở trong dinh, bao giờ bà Nhu cũng ăn mặc chỉnh tề. Nghe đến đây tôi nhớ lại có bài báo của tác giả Nhân Hưng nào đó viết rằng ngày nay ở tuổi 80 bà Nhu vẫn c̣n nhắc lại chuyện Tổng Thống Diệm “có vẻ không bằng ḷng”, khi thấy bà mặc áo hở cổ để tung ra cái mốt áo dài Bà Nhu một thời.

 

Theo ông Vỹ th́ sau khi bị giết trên xe bọc thép, ông Nhu đă bị nhiều người dị nghị là ông nghiện thuốc phiện. V́ trong đảo chính có người đă thấy một chiếc bàn đèn quư giá ở dinh Gia Long. Ông Vỹ – cũng như tất cả các sĩ quan tùy viên mà tôi có dịp hỏi – đă khẳng định rằng ông Nhu không nghiện thuốc phiện. Họ chẳng bao giờ ngửi thấy mùi thuốc khi ở bên ông. Chiếc bàn đèn đó, theo ông Vỹ, là của một người Pháp nhờ ông Tôn Thất Thiết, chánh sở Nội Dịch phủ Tổng Thống, mua giúp qua một thương gia người Việt gốc Hoa. Tất cả những người có mặt chưa bao giờ nghi ngờ là ông Nhu có hút thuốc phiện, nên chẳng ai nêu lên một câu hỏi về các chi tiết liên quan đến chiếc bàn đèn này.

 

Trong bữa cơm có người nói đến cuốn hồi kư bà Nhu viết bằng tiếng Pháp rồi đang đích thân dịch ra tiếng Ư, tiếng Anh và tiếng Việt, mà bà bảo sẽ chỉ cho các con xuất bản sau khi bà đă từ giă cơi đời. (Nhưng xem ra bà c̣n sống lâu lắm, v́ hiện nay đă ngoại bát tuần mà bà vẫn c̣n mạnh khỏe, sắc diện hồng hào, đi đứng nhanh nhẹn, và đi bộ hằng ngày tới một nhà thờ gần nhà để xem lễ, rồi ở lại dọn dẹp bàn thờ và cung thánh, theo lời của tác giả Nhân Hưng nói trên).

 

Nhưng không rơ v́ đâu, ông Vỹ và cựu bộ trưởng Tôn Thất Thiện có vẻ coi thường hồi kư của bà Nhu, mà chỉ quan tâm đến những bài diễn văn của ông Nhu đọc trong các lớp huấn luyện “Ấp Chiến Lược”. Ông Vỹ lấy trong hộc tủ ra tập hồ sơ dầy giơ lên và nói: Lúc này đây có ai có hứng thú biên tập và xuất bản tài liệu này không? Rồi ông chuyển sang một tài liệu quan trọng khác: Chúng tôi đang thu xếp để in một tác phẩm về lư thuyết ch́nh trị của ông Nhu viết bằng Pháp văn mà lúc sinh thời ông bảo nó chưa hoàn chỉnh nên chưa cho xuất bản, chỉ phổ biến trong số những cán bộ thân cận. Nhưng sau khi ông mất th́ có một vị bộ trưởng (ông Lê Văn Đồng, bộ trưởng Canh Nông?) đă dịch ra tiếng Việt dưới nhan đề là “Chính Đề”. Và tên tác giả (hay dịch giả?) là Tùng Phong. Cuốn sách dầy gần 400 trang, đang được đưa ra thương lượng với phu nhân vị bộ trưởng quá cố để được phố biến làm tài liệu chính trị có tính lịch sử.

 

Những ǵ được nghe từ miệng một người thân cận với một nhân vật chính trị thời xa xưa khiến tôi đâm ṭ ṃ muốn biết nhiều hơn để cống hiến bạn đọc. Với điều kiện là sẽ được ông Cao Xuân Vỹ, sau khi đă b́nh phục, c̣n hứng thú dành cho chúng tôi một cuộc phỏng vấn có chuẩn bị trước. Xin xem chương kế tiếp “Mạn đàm với ông Cao Xuân Vỹ”.

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính