NHỮNG CÂY DÙ BÉ BỎNG…
Hôm nay trời mưa!
Cứ vào tháng chín, tháng mười thời tiết thay đổi hẳn. Ngoài đường phố hai hàng cây không còn bóng dáng chiếc lá nào xanh mà là chỉ thấy màu vàng úa, lá cứ rơi nhè nhẹ chẳng mấy chốc nơi nơi chỉ nhìn thấy toàn là lá rụng.
Hàng cây phong hay hàng bạch dương bên đường cũng ủ rủ se mình, một cơn gió qua hay một trận mưa rào chúng chỉ còn thấy những thân trơ trơ cành khẳng khiu khô héo.
Mưa!
Tôi thích nhất là những lúc trời mưa. Những cơn mưa phùn, mưa nhẹ rớt như những hạt sương rơi không hề ướt áo. Chỉ cần thêm một chiếc áo khoác nhẹ là tôi có thể đi hàng giờ dưới mưa mà không hề cảm thấy mỏi chân.
Nhìn kìa!
Hai em bé đang đi bên cạnh bà mẹ trẻ. Chúng tung tăng với hai chiếc dù bé tí, cười nói huyên thuyên. Cứ nhìn nét mặt sung sướng hồn nhiên của chúng, tôi bỗng nhớ lại những ngày thơ ấu năm nào.
Năm ấy tôi vừa lên sáu, hai em tôi lên bốn và lên hai. Ba đứa bé thơ suốt ngày chỉ biết bám quanh mẹ vòi ăn, ngủ và nô đùa.
Cũng vào tháng 9 hay tháng 10 năm đó. Mùa thu đến phủ kín khung trời, mưa lúc to, khi mưa phùn, khi nặng hột, lắm lúc mưa bụi mưa bay…. Những cơn mưa đã được ba anh em chúng tôi đón chờ và thật vui mừng vì mẹ đã mua và tặng cho bọn tôi ba chiếc dù con và ba đôi ủng đi mưa.
Lúc ấy, giá mà có ai chợt hỏi điều gì làm ba chúng tôi sung sướng nhất trên đời trong giây phút này? Chắc chắn rằng chúng tôi sẽ trả lời như nhau:
Chiếc dù bé tí kia và đôi ủng đang mang trong ba đôi bàn chân bé bỏng của chúng tôi.
Quả vậy, chiếc dù bé tí xíu kia và đôi ủng mới vừa được mẹ tặng. Đây là chiếc dù màu vàng của tôi, màu xanh của em ba và màu đỏ tươi tắn mẹ tôi đã cố ý lựa dành cho cô em gái út. Mẹ nói mua cho mỗi đứa một màu để sau này không phải cãi cọ giành nhau, còn ủng thì không có lý do nào hai chân của các em tôi lại to hơn tôi để phải tranh giành.
Từ khi có được hai món quà quý nhất trần gian đó thì đi đâu... bất kể trời mưa hay nắng, trời lạnh hay gió thổi ào ào, chúng nó luôn bên cạnh anh em chúng tôi như bóng với hình.
Tuyệt vời nhất là khi cơn mưa bất chợt rơi xuống, bọn tôi nhanh như chớp mang ủng cầm dù lao nhanh xuống vườn hứng mưa.
Mẹ nhìn thấy chúng tôi cứ loay hoay bên dù và ủng thì cứ luôn miệng la rầy: Mưa thì dùng dù mang ủng, nhưng nắng thì phải mang đi cất vào tủ… nhưng chuyện này bao giờ ba anh em chúng tôi cũng dạ… mà không hề nghe theo..
Chiếc dù con!
Ôi nó nhẹ và đẹp làm sao. Mấy nan sắt be bé được sắp xếp đều đặn phủ lên lớp vải mỏng bằng nylon màu vàng tươi, quai cầm cong cong bằng nhựa êm mướt mượt thật là vừa vặn những bàn tay bé nhỏ của chúng tôi. Màu sắc rộn ràng vui mắt của ba chiếc dù bé con hòa chung với tiếng cười trong vắt của ba anh em tôi đã cuốn hút chúng tôi trong niềm vui tuyệt diệu này. Cầm dù trong tay, lâu lâu tôi lại làm trò xoay chiếc dù nhiều vòng như chong chóng rồi uốn éo thân hình như đang nhảy một bài luân vũ. Thấy thế mẹ lại la rầy… coi chừng lại chóng mặt lăn quay ra sàn là mẹ sẽ thu ngay dù và ủng.
Từ khi có ba chiếc dù ấy, chúng tôi hay bị mẹ la lắm. Nào là trời nắng dân xứ này không hề che dù, nào là sáng sớm trời đẹp và trong veo không cần mang dù đi học hay đến nhà trẻ, nào là buổi chiều sương sương khí lạnh cũng không cần che dù….vv…vv..
Nhưng lúc nào chúng tôi cũng tìm cho ra được một lý do để mang dù theo ….. e sợ lúc trở về trời sẽ … đổ mưa.
Chiếc dù con và đôi ủng đã làm cho anh em tôi quên hết mọi sự trên đời.
Ngày nào bọn tôi cũng thầm cầu xin ông trời đổ mưa, rồi xin ông trời cứ mưa mãi mưa hoài….Mới thoáng nhìn thấy bóng mây đen xám xịt bay ngang qua cửa nhà là chúng tôi nhanh như ba con sóc nhỏ vùng dậy mang ủng cầm dù ra sân chờ….mưa.
Diễn tả làm sao niềm sung sướng dâng đầy khi ấy.
Mưa rơi, vang vang âm thanh bồm bộp trên cánh dù nhỏ, dưới đất tràn đầy những vũng nước mưa chưa kịp thoát đi là không hẹn mà cùng nhau những đôi chân tí hon thi nhau chạy đến chụm chân nhảy chũm vào vũng nước rồi kêu lên….một tiếng ùm!
Tiếng cười thi nhau không ngừng nghỉ, hòa cùng những giọt nước mưa rơi xuống, khi hàng hàng tia nước bắn tung lên cao cũng là khi chiếc dù con được tận dụng hết sức để tránh đi làn nước tung tóe đang bắn lên đầu, lên mặt để chỉ bị ướt đẫm toàn thân mình.
Nếu mẹ không gọi phải trở về vì dầm lâu trong nước mưa thì anh em chúng tôi cứ mãi mê mệt che dù, hứng nước mưa và chơi đạp nước.
Tuổi thơ qua mau.
Chỉ một hai mùa mưa dù của tôi đã bị hỏng, đôi ủng cũng bắt đầu khó khăn mang vào chân vì chật.
Lên thêm hai lớp nữa
Tôi đã thoáng thấy mình … già đôi chút và chững chạc hơn xưa.
Mỗi khi mùa mưa đến, tôi đã hết mơ tưởng mang ủng và cầm dù như trước. Còn thời gian hình như chẳng đợi chẳng chờ ai, cứ vùn vụt trôi đi.
Bây giờ chúng tôi đã lớn khôn và đã rời xa mái gia đình thân yêu có ba mẹ luôn luôn chăm sóc bên mình. Lâu lâu, được nghỉ phép là chúng tôi lại hẹn cùng trở về thăm ba mẹ vào những lúc cuối năm hay vào dịp đầu xuân.
Bây giờ đi với nhau, ba anh em chúng tôi vẫn lại mang dù, mặc áo ấm đi dưới mưa hay những khi tuyết phủ, cùng kể những chuyện vui buồn của năm tháng trôi qua và nhìn xuống chân…. chắc lưỡi nhớ đôi ủng nhỏ năm nào rồi phá lên cười nắc nẻ.
Tôi vẫn muốn cất vào tâm khảm của tôi kỷ niệm xa xưa của thời thơ ấu, chân tôi luôn dừng lại trên đường phố khi chợt nhìn thấy các em bé đi ủng cầm dù như tôi năm xưa.
Đúng! Tôi luôn đi tìm lại ký ức chính tôi của năm nào đã mất.
Niềm ước mơ của tuổi thơ, niềm hạnh phúc và sung sướng vô cùng của mẹ đã giành cho anh em tôi khi đó.
Thầm thì với chính tôi…. cảm ơn ba mẹ đã cho chúng con những ngày ấu thơ thật tuyệt vời.
Chen trong làn sóng người qua lại trên đường phố, tôi muốn mình trở lại bé nhỏ như ngày xưa, hình như ba anh em chúng tôi đang cười nắc nẻ bên góc đường bên kia?
Hình như tôi đã chậm chân và bóng dáng thân yêu kia đã mất hút phía nào. Ôi tuổi thơ!
Ôi giây phút thần tiên xa xăm đã mất, ước gì giây phút này tôi lại có chiếc dù màu vàng bé tí trên tay, tôi sẽ tung tăng bay nhảy, né tránh những tia nước đang tung tóe bắn vào người và anh em tôi đang cùng nhau nhảy ùm vào chũm nước. Nhưng không có ai, chỉ có tiếng mưa đang nặng hột.
Mà lạ kỳ, tôi thấy mình trở thành những hạt mưa, mưa rơi trên mặt đất, mưa bay trên cao, mưa lượn như chiếc diều trong gió.
Bây giờ tôi lại thấy mình là chiếc dù bé nhỏ. Chiếc dù màu vàng đang bay lượn trên không, dù hình như muốn làm con bướm nhỏ, tôi đưa tay ra níu lấy cánh dù vàng rực rỡ, cán dù vẫn êm mượt như xưa…. nhưng một chút lắng im rồi tôi đưa tay ra hất mạnh cánh dù lên không trung và thầm thì:
Hãy bay lên cao, hãy bay đi cho xa cánh dù bé nhỏ của tôi. Nhớ hãy đứng yên ở đó và ở mãi nơi đó trong tầm mắt của tôi dù nhé.
Cánh dù màu vàng thân yêu bé nhỏ của tôi…. xin tạm biệt.
Minh Trang Munich, Germany Ngày đầu Xuân Quý Tỵ
|