MÁ TÔI LÀM CA SĨ….

 

 

Trải qua mấy lần sau này đi xem văn nghệ Tết của cộng đồng rồi các hội đoàn địa phương hay vào những dịp họp mặt của người Việt ở thành phố này tôi thấy má của tôi có chút ít đổi thay.

 

Bà đă soạn lại nhiều cuộn băng nhạc xưa cũ, những bài hát mà màu mực in đă phai màu ngă thành vàng úa ḍ ḍ viết viết nắn nót lại và ngồi hát một ḿnh…

 

Bà kể hoài… ngày xưa khi c̣n bé.  Từ lúc tập tễnh vào tiểu học ở trường Đa Nghĩa ở Đàlạt bà đă dạn dĩ bước lên sân khấu và hát măi đến lên trung học.  Bà hát nào là ban Hoa Niên ở Đài Phát Thanh Đàlạt rồi Hoa Hướng Dương của ông Bửu Ấn nào tôi có biết… rồi lên đến quán cà phê T2….

 

 

 

  Sang đây vào những năm đầu định cư, bà cũng ráo riết tham gia với cộng đồng người Việt, với Hướng Đạo và hầu hết những nhóm thơ nhạc thi ca nơi này.

 

Thời gian trôi qua, ba anh em chúng tôi đă lớn.  Má tôi hay nói giờ th́ bà đă già nay mai sẽ có nào là dâu nào là rể th́ chuyện hát ḥ hay bước lên sân khấu sẽ  không mấy là hay…

 

Người ta hay nói khi tuổi già bước đến  sẽ có ít nhiều thay đổi trong đời sống? 

 

Điển h́nh như má tôi lúc này.

 

Bất kể lúc nắng, lúc mưa hay ban sáng lẫn ban chiều.  Khi lau nhà, khi ủi quần áo, lúc… sơn móng tay hay gội tóc cả thời gian đang xào nấu lo cơm trưa cơm chiều…vv…vv... th́ xen kẻ vào  trong nhịp sống hàng ngày đó là tiếng hát của bà vang lên ḥa trong những âm thanh êm ả ngọt ngào.

 

Bà thích nhất là hai bài hát của nhạc sĩ Văn Cao: Buồn Tàn Thu và Bến Xuân.

 

Cứ như vậy, mỗi ngày khi cả nhà thức giấc th́ tiếng hát cũng… thức theo… Bà hát hoài hát măi đến ba tôi và bọn chúng tôi đều đă thuộc ḷng.

 

Má tôi hát quả là không tệ dù là sang năm tới này bà đă quá lục tuần rồi.

 

Có lần tôi trêu ghẹo bà:

 

Má à! Má tập hát hoài có phải má muốn lên sân khấu để hát lại phải không?

 

Cứ ngỡ má tôi sẽ lắc đầu nguầy nguậy xen lẫn câu nói quen thuộc mọi lần … nhưng không thấy bà trả lời cứ cười cười như… cầu tài hư hư thực khó mà đoán ra.

 

Anh em tôi đoán già là năm nay má sẽ lên hát tham gia với mọi người đón mừng năm mới và mấy đứa nh́n nhau cười cười… má tụi ḿnh lại lên sân khấu h́h́.

 

Chắc là như thế rồi khi chúng tôi thấy bà mang những chiếc áo dài treo thật lâu trong tủ ra xăm soi, thử tới thử lui rồi tự th́ thầm với chính bà… hơi chật phải tháo đường chỉ may eo trước… rồi lại chưa được... phải tháo hết cả đường chỉ may eo sau ra ….

 

Chưa hết đâu các bạn ơi! Bây giờ th́ đều đặn sáng nào bà cũng làm một ly nước chanh không đường chua lè chua lét rồi uống chầm chậm vào cho thông cổ họng hết đàm hết nghẹt cuống cổ… Ban chiều đi làm về là bà mang ngay Buồn Tàn Thu hay Bến Xuân ra vừa nấu ăn vừa dợt tới lui.

 

Ối  Tiếng hát của má tôi sao mà ấm áp lẫn ngọt ngào.

Tiếng láy nhẹ của những câu:  Ai lướt đi ngoài sương gió….

Không dừng chân đến em bẽ bàng.

 

Chúng tôi đă lén má và cười khúc khích mỗi lần nghe bà đang trầm bổng th́ tiếng hát ngưng lại thay vào đó là tiếng cằn nhằn… Sao dạo này hơi quá sức là ngắn, chưa kịp hát hết câu đă phải ngưng lại tiếp thêm hơi làm giọng ngân không ngọt chút nào…. Lúc đó giá mà tôi chỉ chua thêm vài chữ... tại má già rồi chắc chắn tôi sẽ nhận ngay phần thưởng là một cái cốc mạnh lên đầu.

 

Thời gian trôi dần qua, bà mỗi ngày vẫn như mỗi ngày… vẫn những đoạn hát quen thuộc ru ấm ḷng người, vẫn giọng láy tṛn trịa và làn hơi ấm áp quen thuộc nuôi chúng tôi dần dần khôn lớn.

 

Đúng như vậy, má tôi đă không nuôi dưỡng ba anh em tôi bằng những câu ca dao trữ t́nh. Má cũng không nuôi chúng tôi bằng những câu ḥ quê hương  hai bên nội ngoại. Bà đă nuôi anh em tôi khôn lớn bằng tiếng hát của chính bà và làn hơi ấm áp bao bọc chúng tôi ấm lạnh cơ hàn.

 

Nhớ lại khi c̣n bé, chúng tôi th́ múa, má th́ hát trong màn tŕnh diễn Ông Ninh Ông Nang. Tôi làm Ông Nang đầu xóm c̣n anh hai tôi làm Ông Ninh cuối xóm với áo dài khăn đóng, ô thâm xênh xang. Màn múa thật ra tṛ, má c̣n vẽ cho hai đứa hai bộ râu ra dáng bậm trợn và cô em gái út của chúng tôi làm cô Chiêu xí xọn với quần áo tứ thân khăn vành yếm thắm tha thướt qua lại tới lui….

 

Chỉ một màn múa này chúng tôi đi khắp nơi từ nơi dưỡng lăo của người dân bản xứ đến ngày đầu năm Tết của ḿnh sang đến những ngày tham dự trại tưng bừng trong gia đ́nh Hướng Đạo trong nước Đức cũng như Thẳng Tiến 1 ở Pháp năm nào.  Ông Ninh, Ông Nang và cô Chiêu được mọi người khen ngợi, khán giả đă cười thoăi mái khi cô Chiêu xoay tới xoay lui cái mông nhỏ xíu và hôn gió tới tấp khi chào từ giă bà con ….

 

……………………

 

Chiều chiều bước về căn nhà ấm cúng của gia đ́nh, tiếng hát êm ả dịu dàng của má tôi lại gần gần xa xa vang vang khắp chốn.  H́nh như tiếng hát của má hiện hữu mọi nơi trong căn nhà bé nhỏ của gia đ́nh tôi.  Từ pḥng khách xuống căn bếp gọn gàng nhưng tưới tẩm đầy hương vị ngon lành trong những bữa cơm gia đ́nh rồi tới pḥng tắm sang pḥng ngủ… h́nh như nơi nào cũng có tiếng hát của má tôi… Tiếng hát cứ nhè nhẹ nhịp nhàng thắm thiết.

 

Áo đan hết rồi, cố quên dáng người…

 

Rồi sang:

 

Bao lũ chim rừng, c̣n hằn in nét dấu yêu…

Ba của tôi h́nh như chỉ muốn nghe má hát ở nhà, ư tưởng bà muốn lên sân khấu ông chỉ cười cười mà không nói ra nhưng chúng tôi biết rơ ông hết muốn nh́n …. một bà ca sĩ hơn… lục tuần ỏn ẻn bước lên bục và cầm micro…

 

Một chiều cuối thu, lá vàng rơi lướt thướt ngoài hiên.  Hoa cỏ, con người vạn vật đều trốn vào những nơi ấm áp. Không gian vắng lặng, chỉ c̣n nghe tiếng lá ngoài sân và tiếng hát của má tôi trong Buồn Tàn Thu:

 

Người ơi! Người có biết chăng?

T́nh xưa c̣n đó xa xôi ḷng…

C̣n nhớ đêm xưa kề má say sưa…..

 

Với tôi th́ bài hát này thật buồn.  Người thiếu phụ ngồi chờ t́nh quân không trở lại, người nghe năo nuột làm sao.

 

Định bụng nhiều lần hỏi má nhưng lại ngại ngùng không dám hở môi.

 

Ôi!  Cái lăo t́nh lang tệ bạc kia đă để người thiếu phụ mỏi ṃn chờ đợi bao mùa thu chết trong ḷng bây giờ có lẻ đă lục tuần và nếu c̣n nhớ đêm xưa nào đó giờ chắc chắn cũng đă thất thập cổ lai hy… Cứ tưởng tượng ra giờ mắt mờ, tay cầm gậy run run đi không muốn nổi và cái điệu này suy ra lăo t́nh lang tệ bạc kia dám là… ba của tôi lắm đó!  V́ bà hay kể xưa kia khi c̣n trẻ ông hay đi lang bạt kỳ hồ.  Ông bước hết nơi này sang nơi khác không hề mỏi gối chồn chân, nơi nào dừng lại có chăng là những người bạn thân t́nh níu gọi rồi th́ thời gian ngắn qua đi ông lại khăn gói lên đường.

 

Rồi… một lần ông lên Đàlạt gặp má tôi, quen má tôi…. Có lẽ tiếng hát của bà đă níu chân ông?  Rằng ông bỏ đi một thời gian và quay trở lại.

 

Nhiều giả thuyết đă được tôi dựng lên như một hay nhiều cuốn tiểu thuyết trữ t́nh… hèn ǵ mà mỗi lần má tôi ngồi bên ông, bà lại:

 

C̣n nhớ đêm xưa, kề má say xưa.. theo năm tháng qua dần mùa thu chết bao lần…..

 

À th́ ra…. tôi cứ cười mím chi… cọp c̣n ba tôi th́ lắng im, gật gù lim dim đôi mắt.

 

………………….

 

Má thân yêu của con.

 

Má cứ tập và cứ hát những bài hát má yêu thích và cứ cất giữ những ước mơ đẹp trong ḷng.

 

Má cứ hát cho vui nhà vui cửa, c̣n đầu năm tới này là năm con ngựa vằn, tôi dám chắc chắn với các bạn là má tôi sẽ đi dự Tết mà không lên hát đâu.

 

Má đă già, cái dĩ văng đẹp đẽ và thiệt dễ thương của má tôi khi c̣n son trẻ vẫn cứ nằm im trong kư ức của bà như mới ngày hôm qua. Má cứ hát và nhớ đêm xưa… em đến thăm một chiều.  Má ấp ủ và yêu quư cái dĩ văng êm đềm nơi quê nhà và luôn luôn mơ h́nh ảnh đẹp đó kề cận bên ḿnh măi măi.

 

Bây giờ th́ tôi đă biết!

 

Những người già sống lâu năm nơi xứ người họ nhớ, họ thương, họ giữ măi những h́nh ảnh từ nơi quê hương xa lơ xa lắc kia không hề một phút nào quên.  Họ nhớ con đường xưa cũ, mái trường lúc bé thơ, bạn bè từng lớp từng lớp đi qua hay c̣n sót lại.

 

Tôi thật thương và hiểu ḷng của má.  Có lần như trắc nghiệm thử xem sự suy nghĩ của ḿnh có thực là đúng hay không.  Tôi nhắc là:

 

Má sửa áo dài xong chưa? Chừng nào má muốn đi tổng dợt th́ cho con hay con sẽ đưa má đi?

 

Má quay sang nh́n tôi với đôi mắt thương yêu kèm tiếng cười trong veo quen thuộc:

 

Áo má muốn sửa lại nhưng không nổi nữa rồi con, c̣n tính toán ǵ th́ qua năm má sẽ định lại….

 

Má của con!

 

Tiếng hát của má măi măi trầm ấm và tràn đầy những yêu thương của má dành cho chúng con.  Má cứ hát cứ tập mỗi ngày nhà ḿnh nghe cũng đủ là vui.  Má không cần lo lắng sửa áo cũng không cần lo ngại hơi ngân ngắn dài.  Tiếng hát muôn đời chúng con ưa thích và cả nhà ai cũng muốn nghe… nhất là ba của con.

 

Má cứ hát cho má vui trong ḷng, má cứ hát cho những h́nh ảnh xa xưa xưa thời son trẻ nằm trong trí nhớ lại hiện lên và cho thoả nhớ nhung.

 

Tiếng hát và mộng mơ.

 

Ngày nào đó má sẽ được quay về nơi quê hương má sinh ra lớn lên của má.

 

Không khí và cuộc sống này tràn đầy hạnh phúc dành cho má tôi dù lời ca, điệu hát cứ thật là buồn và nhớ nhung.

 

Hăy đợi!

 

Đợi một ngày má sẽ đặt chân của má lên quê hương yêu dấu đó và tiếng hát cứ vươn cao dù là…

 

Áo đan hết rồi…..

 

Mùa thu chết bao lần……

 

 

 

                                                      Minh Trang

                                                      Munich, Germany

                                                      Những ngày đầu thu tháng 10 năm 2013

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính