Nỗi buồn nhược tiểu

 

“Năm mươi năm có mặt trên đất Mỹ, hàng trăm ngàn dân tị nạn, hàng chục ngàn cựu quân nhân VNCH đã không có một nỗ lực lớn đáng kể nào để thay đổi cách nhìn của người Mỹ về Việt Nam Cộng Hòa.”

 

Michael Do

 

 

Hôm qua, ngày 25 tháng 6, 2022, tại thành phố Mineral Wells phía bắc của Dallas, đã khánh thành một viện Bảo Tàng Chiến Tranh VN mà được xem là lớn có hạng tại Mỹ. Hàng chục thành viên người Việt gốc Mỹ tại vùng Dallas Fort Worth (trong đó có nhiều cựu quân nhân VNCH) đã đến tham dự.

 

Tôi cũng nao nức muốn đi, nhưng vì thời tiết quá nóng ở Texas (105 độ F) nên đành ở nhà chờ xem hình ảnh và tin tức của một biến cố khá quan trọng.

 

Nhưng buồn và cảm thấy nỗi đau của một dân tộc, một quân đội nước nhỏ đã bị quên lãng bởi chính bạn đồng minh (mà đã cam tâm bỏ rơi mình vào năm 1974-1975).

 

Thế ra, sau 21 năm có mặt và 10 năm trực tiếp tham chiến, đổ máu 58 ngàn binh sĩ bên cạnh 250 ngàn tử sĩ VNCH, người Mỹ vẫn còn nhìn chiến tranh VN dưới một lăng kính hoàn toàn sai lệch.

 

Đối với họ, chiến tranh VN là cuộc chiến giữa nước Mỹ và nước VN mà đại diện là bọn Việt Cộng. Mười bốn triệu dân yêu chuộng tự do ở miền Nam và 1 triệu binh sĩ chiến đấu cho VNCH hoàn toàn là vô hình trước mặt họ!

 

Trong hàng chục tấm ảnh những thứ trưng bày trong Viện Bảo tàng Chiến Tranh VN, chỉ thấy hình ảnh, tài liệu, di vật của người lính Mỹ và một số hình ảnh và di vật của Việt Cộng; hoàn toàn không có lấy một tấm ảnh hay vật dụng gì của người lính VNCH!

 

Lỗi tại ai?

 

Năm mươi năm có mặt trên đất nước này, hàng trăm ngàn dân tị nạn, hàng chục ngàn cựu quân nhân VNCH đã không có một nỗ lực lớn đáng kể nào để thay đổi cách nhìn của người Mỹ về VN.

 

Cái gọi là Tập Thể Chiến Sĩ VNCH khai sinh ra một cách rầm rộ mấy chục năm trước đây, rốt cuộc chỉ có khả năng tổ chức vài lần đại hội ăn uống, ca hát và đả kích nhau. Hàng chục tổ chức hội cựu quân nhân các địa phương, cũng chẳng khá gì mà hiện nay càng ngày càng chia năm xẻ bảy.

 

Những cơ hội cho người Việt lên tiếng tại các hội nghị, hội thảo quốc tế, các discussion panel do các đài truyền hình tổ chức… đã bị chúng ta bỏ qua. Chỉ lác đác vài cá nhân tham dự không đủ trọng lượng để thuyết phục và tầm vóc để đi xa hơn.

 

Tuy đã khá muộn màng! Nhưng vẫn còn cơ may xoay chuyển!

 

Xin các tổ chức Cộng Đồng đặt ra kế hoạch để xâm nhập vào truyền thông, đại chúng Hoa Kỳ. Nhất là các tổ chức sinh viên Mỹ gốc Việt là thành phần có khả năng, thiện chí; họ sẽ là tiếng nói tương lai của chúng ta.

 

Quý vị nghĩ thế nào?

 

 

Michael Do

VNTB (28.06.2022)

-------------------------------------

 

Nỗi buồn nhược tiểu

 

 

Muốn vượt thoát thân phận nhược tiểu

Giữa gọng kềm cộng sản âm mưu

Quyết nhuộm đỏ cả toàn thế giới

Miền Nam đành tận sức để liều...

 

Giữ an ổn hai mươi năm lẻ

Chống cộng thù, đối phó bạn bè

Toàn khối cộng, hợp nhau đánh phá

Trong cô đơn, bạn thí con xe...

 

Nhìn chung quanh bao nhiêu con trẻ

Ánh mắt buồn, ôi chẳng cần che

Ngày sắp tới, còn nhiều nguy khốn

Tin được gì, ở bạn cùng phe?

 

Tương lai mất, dường như nhìn thấy

Làm cách nào vượt thoát được đây

Ôi! Quê hương đất nước đọa đầy

Loài quỷ đỏ máu tanh đang vẫy...

Tận sức rồi, mới tới hôm nay?

 

 

 

 

Mich Long

 

 

 

 

 

Tin Tức - Bình Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính