Biến Động Miền Trung

 

(Giai đoạn 1963-1975)

 - Phần 6 -

 

 

 

Liên Thành

 

 

 

THẨM VẤN HOÀNG KIM LOAN

 

Nhà an toàn, danh từ hơi khó hiểu và mập mờ, nếu không ở trong giới t́nh báo th́ ít người được nghe và biết đến. Hầu như không có một cơ quan t́nh báo nào không có nhà an toàn, đó là một trong những căn nhà được thuê mướn nằm trong khu nhà cửa đông đúc của dân chúng, hoặc công thự của cơ quan ít ai để ư, và địch khó phát giác. Nhà an toàn là nơi:

 

Tiếp xúc với các nguồn tin.

 

Tiếp xúc các nhân viên của cơ quan đang hoạt động trong hàng ngũ địch.

 

Để thẩm vấn những nhân vật quan trọng của địch mà cơ quan bắt được, hầu bảo vệ tính mạng cho chính đương sự, và bảo mật các tin tức quan trọng không bị tiết lộ ra ngoàị Trong vài trường hợp các nhân vật này chịu hợp tác, họ được bí mật tung ngược trở lại hàng ngũ địch.. v.v...

 

Bây giờ là giai đoạn khó khăn và cam go nhất, bắt được Hoàng kim Loan đă là chuyện khó, nhưng muốn hắn nói thành thật những ǵ ḿnh muốn biết lại là chuyện khó khăn bội phần. Nhiều người thường có ư nghĩ thẩm vấn thường đi kèm với bạo lực, đó là một ư tưởng hết sức sai lầm, nếu thẩm vấn đi kèm với bạo lực sẽ đồng nghĩa với thiếu khả năng, đầu hàng đối tượng và càng khích động ḷng trung kiên của đối tượng mà thôị Kết quả thâu lượm được sẽ là số không. V́ thế, một thẩm vấn viên giỏi cần phải:

 

Trầm tĩnh, luôn luôn chế ngự được sự nóng giận do đối tượng khiêu kích trong mọi t́nh huống. Hiểu biết thật rộng răi về hệ thống tổ chức, địa bàn hoạt động, đối tượng móc nối, kết nạp, và các nhân vật trong tổ chức của địch, nếu không, rất dễ dàng bị đối tượng man khai, cung cấp những tin tức sai lạc khó phân tích và hậu quả hết sức tai hạị Tỉnh Ủy Thừa Thiên và Thành Ủy Huế là hai đối tượng và mục tiêu mà chúng tôi phải đương đầu hằng ngày, nên chúng tôi nắm rất vững vàng về tổ chức, nhân su +., và mọi hoạt động của họ, và được cập nhật thường xuyên. Ngay cả những thay đổi nhân sự trong nội bộ của địch chỉ trong một thời gian rất ngắn, vài tuần là chúng tôi biết ngaỵ Nhưng đối với Tổng cục 2 Quân Báo, và Cục T́nh Báo Chiến Lược phải thành thật mà nhận rằng, hiểu biết của chúng tôi về hai cơ quan này rất hạn hẹp, v́ không nằm trong trách nhiệm của chúng tôi, mà là của các cơ quan t́nh báo quân sự và dân sự cao cấp trong chính phủ VNCH tại Sài g̣n. Mọi hồ sơ liên quan đến hai cơ quan này hầu như không được phổ biến. Đây là điểm khó khăn chính trong khi thẩm vấn Hoàng Kim Loan. cũng may, tôi hỏi văn pḥng Cố vấn CSĐB, được họ thuyết tŕnh và cung cấp đầy đủ mọi tài liệu thật chi tiết về hai cơ quan Tổng Cục 2 Quân Báo và Cục TBCL.

 

Ngày 6-5-72 vào lúc 10giờ sáng, Đại Úy Ân đón tôi ngay ngoài cửa nhà an toàn. Ân lắc đầu:

 

-  Miếng mồi khó nuốt thật, tinh thần hắn c̣n vững lắm. Từ sáng sớm đến giờ ngọai trừ bản khai lư lịch vắn tắt, hắn chẳng nói ǵ thêm, hắn muốn gặp anh.

 

Ân đưa bản khai của hắn cho tôi xem, trong phần gia cảnh hắn khai: Có vợ và 2 con, vợ và con gái hiện ở tại Hà Nội, con trai hiện đang du học tại Liên Sộ Tôi bàn với Ân:

 

-  Bây giờ ḿnh vào gặp hắn, sau đó anh gọi máy Thiếu Úy Sỏ và Trung Úy Thông thay thế. Ḿnh ra quán bún chị Sỏ ăn một tí ǵ, đói lắm rồi, vừa ăn vừa bàn kế hoạch đối phó.

 

Tôi và Đại Úy Ân bước vào nhà an toàn. Căn nhà trang Hoàng b́nh thường giống như mọi tư gia, một giường nhỏ, một bàn ăn, một bộ salon nhỏ tiếp khách, chỉ khác chăng là khắp nơi trong nhà đều có gắn những mirophone cực nhỏ và 2 chiếc máy thâu âm tinh vi, có thể thâu âm 24/24, mà không cần thay băng.

 

Hoàng Kim Loan đang ngồi, nét mặt trầm tư, đối diện là 1 nhân viên thẩm vấn và 2 nhân viên an ninh. Vừa thấy tôi hắn đứng dậy, tôi bắt tay hắn và hỏi ngay:

 

-  Sao rồi Trung Tá Loan, ông muốn gặp tôỉ

 

-  Vâng, tôi muốn gặp ông Trưởng tỵ Tôi muốn tŕnh bày với ông Ty một vài việc:

 

Thứ nhất: Tôi quân hàm Trung Tá, v́ vậy tôi yêu cầu ông chuyển tôi qua quy chế Tù Binh.

 

Thứ hai: Tôi là một đảng viên Cộng sản cao cấp, suốt đời phục vụ cho đảng, cho lư tưởng của tôi, v́ vậy mà ông Trưởng ty sẽ không có một hy vọng nào để thẩm vấn, khai thác tin tức nơi tôị Tôi sẽ giữ im lặng Hoàn toàn. Muốn đánh, muốn đập, muốn bắn, muốn giết đó là quyền của ông Trưởng tỵ

 

Tôi mỉm cười nh́n hắn:

 

-  Ông ngồi xuống đi, ḿnh nói chuyện. Ông và tôi đều là nhà binh, tôi hy vọng ḿnh có thể nói chuyện thẳng thắn và thành thật với nhau, mặc dầu ông là lính miền Bắc, tôi là lính miền Nam.

 

Hắn ngồi xuống ghế đối diện với tôi và Đại Úy Ân.

 

-  Thứ nhất, về yêu cầu của ông, muốn tôi chuyển ông qua quy chế tù binh. Ông và tôi đều là dân T́nh báo chuyên nghiệp, hơn nữa ông lại là một điệp viên bị bắt trong khi hoạt động, ḿnh đều biết rơ cả miền Bắc lẫn miền Nam làm ǵ có quy chế tù binh cho một điệp viên, cho loại dân t́nh báo như ông và tôị T́nh báo chỉ có luật giang hồ và chỉ đối xử với nhau bằng luật lệ đó, có khác chăng một bên là Tà phái, một bên là Chánh pháị Ông đang được đối xử bằng luật lệ giang hồ của Chánh pháị Hiện tại ông không bị đưa vào nhà lao, không mặc áo tù, không ăn cơm tù, không bị ràng buộc bởi kỷ luật của nhà laọ Ông muốn ăn uống nghỉ ngơi, càfé, thuốc lá bất cứ giờ nào ông muốn. Anh em ở đây đâu có ai cấm đoán ông đâụ Tôi nghĩ như vậy c̣n tốt hơn quy chế tù binh nhiềụ

 

(Thật t́nh tôi mù mờ không hiểu có quy chế tù binh cho những gián điệp bị bắt hay không? Phải gặp những chuyên viên của VNCH về vấn đề tù binh để hỏi mới thông hiểu rơ ràng).

 

Trở lại nói chuyện với Hoàng Kim Loan, tôi nói tiếp:

 

-  Thứ hai, trong quyền hạn tôi có thể làm được là chuyển ông sang quy chế Chiêu Hồi, nhưng chuyện đó Hoàn toàn tùy thuộc vào ông, vào thái độ hợp tác của ông.

 

Thật t́nh tôi nói vậy để dụ hắn và cũng để ḍ xem tinh thần hắn ở mức độ nào. Cho dù hắn có hợp tác đến đâu, kết thúc, tôi vẫn lôi hắn và đám giặc cỏ “nhân dân anh hùng Thừa Thiên-Huế” của hắn ra ṭa trả Lời trước công lư về hành động man rợ của hắn, của đám giặc cỏ, và của bọn Việt Cộng trong Chính Trị Bộ Cộng Sản miền Bắc về tội diệt chủng. Tội bắn giết, chôn sống trên 5000 ngàn dân lành vô tội tại Huế vào Tết Mậu Thân năm 1968. Để chính hắn, Hoàng Kim Loan và đồng bọn phải trả lại cho 5000 ngàn oan hồn tử sĩ món nợ mà bọn chúng đă vay: đó là nợ oan, nợ ức, nợ xương, nợ máu, nợ bị trói tay bằng giây kẽm gai xô xuống hố sâu chôn sống, ghê rợn và kinh hồn đến độ vài tháng sau khi t́m thấy những ngôi mộ tập thể trong những vùng cát khô, thi thể chưa bị hủy, đào lên, một gịng máu tươi ứa ra nơi miệng người chết. Họ chết trong uất hận, trong nỗi sợ tột cùng, tóc tai dựng đứng.

 

Họ chết không yên lành, không mơ, như văn chương chữ nghĩa của Trịnh Công Sơn “nằm chết như mơ”. Tôi trả lời tiếp câu thứ 2 của Hoàng Kim Loan:

 

-  Trung Tá Loan, ông đă quá lầm nghĩ rằng khi rơi vào tay chúng tôi ông sẽ bị chúng tôi dùng bạo lực hành hạ, để mong lấy được một một số tin tức nơi ông. Miền Nam Việt Nam hay nói khác hơn là Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa là một quốc gia pháp trị, có luật pháp hẳn hoi, luật pháp không cho phép chúng tôi hành hạ tù nhân. Tù nhân có quy chế của họ, từ vấn đề thực phẩm, y tế, thăm nuôi, sinh hoạt và được theo dơi, kiểm soát từ chính quyền Trung ương Saig̣n và Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế thường xuyên thăm viếng kiểm soát các trung tâm cải huấn. Hăy so sánh những người tù Quốc Gia được ngưo +`i Cộng Sản các ông thả về, họ như những thây ma, bệnh hoạn, suy nhược. Ngược lại, những đồng chí của ông đu +ợc chúng tôi thả về, họ mập mạp, to béo, khoẻ mạnh, thời gian ở tù của họ chỉ là khoảng thời gian để họ bồi dưỡng sức khoẻ rồi khi được chúng tôi thả ra họ lại tái hoạt đô.ng.

 

Ông thấy đó, chế độ giam giữ tù nhân của Chính phủ VNCH nhân đạo gấp cả triệu lần những người Cộng Sản các ông. Đừng suy bụng ta ra bụng người, đừng lấy dạ tiểu nhân đo ḷng quân tử. Hơn nữa, thế hệ chúng tôi, những người trẻ, chúng tôi rời bỏ sân trường, rời xa gia đ́nh xông vào cuộc chiến, kề vai và c̣ng lưng chống đỡ cuộc xâm lăng của các ông từ miền Bắc muốn đem chủ nghĩa Cộng Sản vô thần, tàn bạo, ác độc trùm lên 17 triệu dân miền Nam. Chúng tôi chiến đấu v́ tự vệ, và với tấm ḷng trong sáng không hận thù, như vậy th́ không có lư ǵ khi bắt được ông chúng tôi lại hành hạ, bắn giết ông, để làm ǵ? Ngoài ra, chính Phủ Việt Nam Cộng Ḥa c̣n có Bộ Chiêu Hồi, Chính phủ VNCH sẵn sàng đón tiếp những người Cộng Sản quay về với chúng tôị

 

Chúng tôi, hay nói rộng hơn là 17 triệu dân miền Nam, trong đó có hơn nửa triệu nguời dân Huế, họ ghê tởm, và kinh Hoàng trước hành động bạo lực, bắn giết, mà các ông, những người Cộng Sản đă tặng cho dân Huế vào năm Mậu Thân 1968. Tôi không gởi trả lại ông những điều ông đă làm cho dân Huế trong những ngày đầu xuân năm 1968, không bao giờ, tin hay không là tùy ông. Kế tiếp, ông có quyền im lặng, tôi chẳng cần ông khai báo một lời nàọ Chúng tôi đă khám phá hành tung của ông, đă biết rơ toàn bộ đám cơ sở nội, ngoại thành của ông từ hơn 5 năm naỵ Mọi mưu toan, kế hoạch của ông, của Tỉnh ủy Thừa Thiên và Thị ủy Huế, chúng tôi đă nắm thật rơ ràng và tường tận từng chi tiết một, v́ vậy mà ngày hôm nay ông bị bắt và đám cơ sở nội, ngọai thành của ông hiện đang lần lượt bị lực lượng CSQG Thừa Thiên-Huế bắt giữ.

 

Cuộc hành quân chống lại kế hoạch Tổng Nổi Dậy của ông và đám “Nhân dân anh hùng Thừa Thiên - Huế” hiện giờ này đang tiếp diễn. Như thế ông hiểu cho rằng tôi chẳng cần thiết một lời khai báo hoặc tin tức nào của ông cả. Điều tôi muốn không phải là tin tức quân sự, hoặc t́nh báo mà ông biết, mà là sự hợp tác của ông, và mong ông trở về với chúng tôị Như ông đă biết và nhớ rơ, những đồng chí, và đồng đội của ông trong cơ quan Cục Quân Báo, Cục t́nh Báo Chiến Lược trước đây đă bị bắt, và sau đó đă trở về với chúng tôi như anh Lê Đ́nh Khôi, anh Lê văn Lư.. Ông biết hai người đó hiện giờ ở đâu và giữ chức vụ ǵ trong chính quyền VNCH không? Anh Lê đ́nh Khôi là Chủ Sự pḥng Cảnh Sát Đặc Biệt BCH/CSQG vùng I, tức là người Chỉ huy lực lượng CSĐB vùng Ị Anh Lê văn Lự là Giám Đốc trường T́nh Báo CSQG vùng I Chiến thuật.

 

Hoàng Kim Loan nh́n tôi và trả lời:

 

-  Đó là những kẻ phản bộị

 

-  Trung Tá Loan, ông lầm rồi. Thế hệ của ông và của hai anh đó là những người yêu nước thật sự, nhưng bị ông Hồ phỉnh gạt đưa ông và họ vào con đường Cộng Sản vô luân, tàn bạo, và bần cùng hóa cả một dân tộc. Hai người đồng chí của anh đă sớm thấy là ḿnh đi lạc đường, nên trở về với những người Quốc gia, tại sao gọi họ là phản bộị - Những ǵ ông cần gặp tôi, tôi đă nói xong. Tôi đă đọc bản viết tay về lư lịch và gia cảnh do chính ông viết. Tôi cám ơn và Hoàn trả lại ông v́ chẳng có một tí giá trị nào cả, v́ chúng tôi đă biết từ lâu lắm rồi, nhất là gia cảnh. Ông có vơ.. Vợ và con gái hiện ở tại Hà Nộị Con trai ông hiện đang tu nghiệp tại Liên Sô. Vừa nói tôi vừa đưa tờ giấy lại cho hắn và nh́n thẳng vào mặt hắn, hắn ngại ngùng đưa tay đón mảnh giấy, tôi biết trong đầu hắn đang nghĩ ǵ: “Tên Đại uư “ngụy” này khó nói láo với hắn quá!”

 

-  Trung Tá Loan, ông suy nghĩ kỹ những điều tôi vừa nói với ông, và bất cứ lúc nào cần gặp tôi, ông cứ nói với anh em ở đây, tôi sẽ đến gặp ông ngaỵ

 

********

 

Tôi và Ân rời nhà an toàn ra quán bún ḅ chị Sỏ, hai anh em ngố trầm ngâm suy nghĩ, tôi bàn với Ân:

 

-  Anh thấy đó, tôi đấu khẩu với hắn gần cả tiếng đồng hồ. Tinh thần hắn cứng ngắc, việc đầu tiên là ḿnh phải đánh gục tinh thần hắn trước. Mặc dầu hắn là người Cộng Sản, nhưng hoạt động lâu trong vùng quốc gia, nên c̣n có chút nhân tính. Hắn c̣n t́nh cảm gia đ́nh, muốn bảo vệ vợ con, v́ thế trước tiên ḿnh đánh vào yếu điểm nầy truớc. Như vậy anh sẽ phải làm như thế này... thế này...

 

-  Việc thứ hai là ḿnh sẽ liên lạc với Anh Lê Đ́nh Khôi hoặc anh Lự, nhờ họ ra thăm hắn vói t́nh đồng chí cũ và t́nh đồng đội trong đơn vị Quân Báo và Cụm T́nh Báo Chiến Lược.

 

-  Việc thứ ba là anh sắp xếp cho hắn thấy mặt những cơ sở quan trọng của hắn vừa bị ḿnh bắt trong chiến dịch B́nh Minh.

 

-  Việc thứ tư là anh sắp xếp và cùng với Trung Úy Thông, Trung tâm Trưởng trung tâm Thẩm vấn tuyển lựa khoảng 15 nhân viên thẩm vấn có kinh nghiệm và thật giỏi, thay phiên nhau thẩm vấn hắn 24/24. Ḿnh dùng chiến thuật xa luân chiến, ngoại trừ giờ ăn, cứ hỏi hắn liên tục, bất cứ chuyện ǵ, miễn sao làm cho hắn mỏi mệt, tinh thần xuống thấp, khi đó anh và tôi nhảy vào phần chính - Đồng ư không?

 

Ân khen tôi giỏi, tính kế nhanh. Tôi cười:

 

-  Giỏi lâu rồi bây giờ anh mới khen. Không giỏi th́ làm sao mới Trung Úy đă làm trưởng ty Cảnh Sát, mấy năm rồi bây giờ vẫn c̣n Đại úỵ

 

Hai anh em cùng cườị Ân về thẳng trại tạm giam và trung tâm thẩm vấn lo công việc v́ số hạ tầng cơ sở bị giữ trong chiến dịch B́nh Minh các Quận chuyển về mỗi giờ mỗi đông. Phần tôi đi gặp Đại Tá Tỉnh Trưởng Tôn Thất Khiên tŕnh bày kết quả sơ khởi của cuộc hành quân và nhờ ông xin phương tiện của BTL Tiền phương Quân Đoàn I, chuẩn bị di chuyển số tù Cộng Sản trong Trung Tâm Cải Huấn và số hạ tầng cơ sở Việt Cộng vừa mới bắt giữ sáng nay đi Côn Sơn càng sớm càng tốt.

 

12  giờ 30 khuya ngày 7-5-1972, Đại Úy Ân theo kế hoạch, cho di chuyển tạm thời Hoàng Kim Loan sang một nhà an toàn khác, để sáng mai tôi diễn phần I, đoạn tuồng hát ly kỳ, hấp dẫn cho Hoàng Kim Loan thưởng thức.

 

3  giờ 15 chiều ngày 7-5-1972, tôi đến nhà an toàn tạm thời, vừa gặp Hoàng kim Loan tôi nói ngay:

 

-  Xin lỗi, làm ông mất ngủ hồi đêm, nhưng v́ nhu cầu an ninh tôi chuyển ông sang

 

đâỵ Tối nay ông về lại nhà cũ.

 

-  Tôi là tù nhân của ông Ty, đưa tôi đi đâu, làm ǵ, đó là quyền của ông Ty, hà tất ông Ty phải xin lỗị

 

-  Trung Tá Loan, ngày hôm qua khi đọc bản lư lịch của ông, đoạn về gia cảnh ông có cho biết bà nhà và cô con gái hiện đang ở Hà Nội, cậu con trai hiện đang tu nghiệp ở Liên Sô. Ông có thư từ liên lạc với gia đ́nh không? Từ bao lâu rồi trước ngày ông bị bắt?

 

-  Cũng đă từ lâu tôi không nhận được thư từ của họ, nhưng tôi nghĩ họ vẫn b́nh thường, sống ở ngoại thành Hà Nội, và con trai tôi vẫn c̣n tu nghiệp tại Liên Sô, có lẽ đến năm tới mới xong. Hoàng kim Loan trả lời câu hỏi của tôi trong phong cách b́nh thường, giọng nói hắn chậm răi.

 

Tôi cười nhẹ, nh́n hắn:

 

-  Chiều nầy tôi đến gặp ông là muốn đem đến tặng ông món quà. Tôi xoay qua Ân:

 

-  Cho đem quà vào đi.

 

Cánh cửa lớn bật mở, một người đàn bà bước vào và theo sau là một là một người đàn ông mặc quân phục Quân lực VNCH cấp bậc Đại Úy, bên vai mang phù hiệu Binh chủng Thiết giáp. Vừa thấy 2 người đó, Hoàng Kim Loan sững sờ bất động, mặt tái xanh.

 

-  Trung Tá Loan, bà này ở ngoại thành Hà Nội vào thăm ông, và người này đang tu nghiệp ở Liên Sô về thăm ông. Người đàn bà đó chính là vợ Hoàng Kim Loan, hiện đang trú ngụ tại Xă Phong An, quận Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên, khoảng chừng 50 tuổi, dáng dấp hiền lành, mặt mày phúc hậu. Người kia, là con trai độc nhất của Hoàng Kim Loan đang phục vụ trong Quân Lực VNCH, đơn vị Thiếp Giáp, cấp bậc Đại Úy. Hoàng Kim Loan che dấu v́ sợ liên lụy đến vợ, con. Đó là một trong những yếu điểm của hắn mà tôi đă đánh trúng, và cũng là khuyết điểm của cơ quan t́nh báo Việt Cộng đă để cho một cán bộ hoạt động trong vùng địch quá lâu. Trong phút chốc bàng Hoàng, cả ba người đều xúc động, đứng yên không nói được với nhau một lời nào, bỗng chốc đôi gịng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tiền tụy của người đàn bà, không hiểu những giọt nước mắt đó v́ xúc động khi gặp lại chồng trong nghịch cảnh, hay chính là những giọt nước mắt v́ lo sợ cho chồng, con, và bản thân ḿnh. Tôi là đạo diễn và là diễn viên trong trong màn bi kịch này cũng không tránh khỏi nỗi xúc động, nhưng biết làm sao hơn, v́ bổn phận và trách nhiệm, v́ sự an nguy, mất c̣n của Huế trong giờ phút quyết liệt. Thật t́nh trong ḷng không muốn tạo dựng ra cảnh bi thương nầy. Tôi nói với vợ Hoàng Kim Loan:

 

-  Chị lau mước mắt đi, đừng sợ, chị và ông Đại Úy không có tội t́nh ǵ cả. Chị và ông Đại Úy không có một liên hệ nào trong công việc của Trung Tá Loan. Luật pháp VNCH đặt những người Cộng Sản ra ngoài ṿng pháp luật (Dụ 59A từ thời Đệ I Cộng Ḥa) nhưng không có một chữ nào quy tội vợ, con, những người Cộng Sản, ngoại trừ những người đó có liên hệ tiếp tay hoạt động cho Cộng Sản. Trong cuộc chiến tàn khốc và bi thảm này, điều nghịch lư là cả Bắc lẫn Nam đều có gia đ́nh, thân nhân liên hệ, cha Cộng Sản, con Quốc Gia, anh Quốc Gia, em Cộng Sản, như vậy th́ quy tội họ hết sao.

 

Tôi quay qua nói với Hoàng Kim Loan:

 

-  Trung Tá Loan, ông có một giờ để gặp gia đ́nh, vợ, con. Tôi buộc ḷng phải để lại 2 nhân viên giám thị, v́ không muốn ông dùng vợ con để thông tin ra ngoàị Riêng Đại Úy, tôi mời ông đến đây, trước là để ông có dịp gặp lại cha, và kế tiếp tôi muốn ông nói rơ cho Trung Tá Loan biết về t́nh h́nh chiến sự hiện đang diễn biến giữa ta và địch, đừng thêm vào và cũng đừng bớt đi, để Trung Tá Loan có một nhận định sáng suốt và thực tế có lợi cho bản thân ông ta và gia đ́nh. Tôi xác nhận một lần nữa, ông vô tội, không liên quan, v́ không bị địch móc nối hoạt đô.ng. Tôi không bắt ông, và cũng không báo cho Ty An Ninh Quân Đội chuyện nàỵ Sau khi nói chuyện xong, ông có thể đưa mẹ ông về. Có một điều quan trọng cần nói rơ với ông là ông không được tiết lộ cuộc gặp gỡ này với bất kỳ một ai v́ chưa phải lúc. Bằng không, ông sẽ gặp rắc rối ngay, và tôi cũng nhờ ông chuyển lời với mẹ ông như vậy.

 

*****

 

Một giờ sau, tôi và Ân trở vào, hai nhân viên thẩm vấn cho biết họ chẳng nói ǵ ngoài chuyện gia đ́nh, tuy nhiên Hoàng kim Loan hắn đưa chiếc đồng hồ Omega của hắn cho vợ, nói là đem bán đi để có tiền chi tiêu trong gia đ́nh. Cả ba người bây giờ có vẽ b́nh tĩnh hơn, tôi nói với vợ Hoàng Kim Loan:

 

-  Bây giờ chị có thể về, sau này bất cứ lúc nào chị muốn thăm ông, gặp tôi hay Đại Úy Ân.

 

Tôi ṃ túi áo có được 1500 đồng (tiền VNCH), hiểu ư tôi, Ân cũng cũng đưa ra được 1200, tôi hỏi nhỏ Ân:

 

-  Tiền nhậu phải không? 'Ôi Thiên Tường, ôi ba xi đế 'phải không? (rượu).

 

Ân cườị Tôi cuộn tṛn số bạc dúi vào tay chị ta:

 

-  Chị cầm lấy, lần sau chúng tôi giúp chị nhiều hơn. Chị giao lại chiếc đồng hồ cho ông, không cần thiết phải bán.

 

Chị ta lúng túng nói nhỏ lời cám ơn và giao lại chiếc đồng hồ cho Hoàng Kim Loan. Tôi và Ân giúp chị ta một ít tiền xuất phát từ tấm ḷng nhân hậu, đối với một người đàn bà nghèo khó đang gặp khổ nạn, Hoàn toàn không có ư lợi dụng hành động đó để mua chuộc Hoàng Kim Loan.

 

Ân đưa vợ con Hoàng Kim Loan ra về, tôi nói với Hoàng kim Loan:

 

- Trung Tá Loan, tôi cho ông gặp mặt vợ con để chứng minh một điều: - Chúng tôi biết rơ và rất tường tận về ông, gia đ́nh ông, về mọi hoạt động, mọi kế hoạch và cơ sở nội tuyến mà ông đă cài đặt. Xin ông chấm dứt tṛ chơi tung hỏa mù này. Ngày mai, tôi sẽ cho ông xem những h́nh ảnh sinh hoạt của ông mà các toán theo dơi của chúng tôi đă chụp được, và nhất là những h́nh ảnh các cơ sở quan trọng và bí mật của ông hiện đă bị bắt và đang bị thẩm vấn tại Trung tâm thẩm vấn. Tôi cũng nói rơ thêm, lực lượng CSQG Việt Nam Cộng Ḥa không chơi tṛ hèn hạ bắt vợ con ông làm áp lực để ép ông, tṛ chơi đó chỉ có những người Việt Cộng các ông dùng, chúng tôi lực luợng CSQG miền Nam Việt Nam không thèm dùng đến, v́ thế tôi xác nhận với ông là: Vợ con ông không bị bắt, không bị làm khó dễ. Họ an toàn, ông yên tâm.

 

Từ giờ này trở đi, hợp tác và thành thật hay không là quyền ông quyết định. Nếu không, ông sẽ phải đối đầu với 15 thẩm vấn viên của tôi họ sẽ nói chuyện với ông liên tục. Một điều quan trọng nữa, mọi lời khai của ông đều được kiểm chứng qua tin tức, tài liệu mà chúng tôi đă có sẵn, và chúng tôi sẽ yêu cầu ông đo máy sự thật (Test Polygrap) để kiểm chứng. Tôi để ông có th́ giờ suy nghĩ, mai tôi sẽ trở lại.

 

*****

 

Trở lại BCH, tôi họp bàn với Đại Úy Ân, soạn thảo một số nhu cầu tin tức cần phối kiểm và cần biết để hướng dẫn cho các thẩm vấn viên:

 

Kế hoạch và lực lượng Tổng nổi dậy của VC tại Huế. Lực lượng quân sự và kế hoạch tấn công Huế Sơ đồ trận liệt và lư lịch các nhân vật chủ chốt của: Quân Khu, Quân ủy Trị Thiên, Tỉnh ủy, Thị ủy Huế và các ban An ninh liên hệ. Các cơ sở bí mật nằm trong chính quyền, CSQG, Quân đội, Đảng phái, Tôn Giáo, Học sinh, sinh viên, thương gia, tiểu thương, và quần chúng v.v..

 

Các đường dây giao liên, các trạm giao liên, cửa ngơ xâm nhập.

 

Tổ chức kinh tài, tiếp tế.

 

Sơ đồ trận liệt, cách thức hoạt động, móc nối, các cơ sở và những điệp viên của hai cơ quan Tổng Cục 2 Quân Báo và Cụm T́nh Báo Chiến Lược hiện đang hoạt động tại Thừa Thiên-Huế.

 

Trong 2 ngày kế tiếp 9,10 tháng 5-72, Hoàng Kim Loan bắt đầu thấm mệt v́ những loạt thẩm vấn lâu dài của 15 thẩm vấn viên. Đêm 10-5-72, hắn xin được nghỉ một đêm. Hắn thức suốt đêm đó, trong đêm tối lâu lâu lại thấy hắn dùng tay gạt nước mắt. Có lẽ, lương tâm hắn có răng và biết cắn, lương tâm hắn đang cắn rứt giữa lời thề và sự phản bộị Trong 2 ngày này, Việt Cộng vẫn đều đặn bắn từng đợt pháo 130 ly vào thành phố.

 

9  giờ 30 sáng ngày 10-5-72 sau đợt pháo kích lần thứ 2, Trung Úy Uyên, phụ tá trưởng pḥng Tư Pháp đang đứng nói chuyện với tôi ngoài sân cờ BCH ông ta bỗng nóí với tôi:

 

-  Đại Úy, ông cho phép tôi về thăm nhà một tí, mấy ngày nay cấm trại không về nhà.

 

-  Được, ông đi đi, chiều tối về, không cần gấp.

 

Tôi cười nh́n ông tiếp:

 

-  Mấy ngày cấm trại, nhớ vợ rồi phải không?

 

-  Không đâu Đại uư, thăm nhà một chút tôi về ngay.

 

15  phút sau, Việt Cộng pháo đợt thứ 3. Lần này nặng hơn, 30 quả 130 ly rớt vào vùng BTL tiền phương Quân Đoàn I và vùng hồ Tịnh Tâm. Tôi chạy vào TTHQ Cảnh Lực để theo dơi t́nh h́nh và nghe báo cáo thiệt hại. Trên hệ thống máy tuần tiễu tôi nghe giọng của Đại Uư Đoàn Đích la lớn hốt hoảng:

 

-  Tŕnh thẩm quyền... Trung Úy Uyên chết rồi, một quả pháo 130 nổ gần ông tại hồ Tịnh Tâm.

 

Tôi bóp chặt ống liên hợp máy Motorola trả lời:

 

- Tôi nhận rơ.

 

Tôi buông ống liên hợp đứng im lặng sững sờ, tự nhiên thấy cay mắt và mặn ở môi, th́ ra tôi chảy nước mắt. Chỉ 15 phút trước, phải chi tôi không cho ông đi, hoặc nói chuyện với ông thêm vài phút nữa th́ ông đâu đến nỗi tử vong.

 

Ngày 11-5-72 Đại Úy Ân tŕnh tôi một loạt lời khai của Hoàng Kim Loan, đọc xong tôi trả lai. cho Ân và cùng có nhận xét như Ân:

 

-Thằng nầy rất khôn, hắn khai toàn những cơ sở của hắn trong thời gian tranh đấu Phật Giáo tại Miền Trung và Mậu Thân 68. Tất cả các cơ sở đó một số lớn đă bị bắt, số c̣n lại đă lên mật khu hoặc đi ra Bắc. + [Số cơ sở này tôi đă đề cập trong bài Biến động Miền Trung 1966].

 

Chúng tôi cùng đồng ư với nhau thời gian ngoại giao đă qua, bây giờ là lúc phải tăng áp lực thật mạnh với Hoàng Kim Loan để buộc hắn phải hợp tác. Tôi thay Ân thẩm vấn Hoàng Kim Loan, lên xe đến nhà an toàn. Xe vừa rời BCH nh́n lại phía băng ghế sau thiếu mất tên đệ tử phụ trách máy truyền tin, tôi hỏi Thêm, người tài xế lái xe:

 

-  Ông thần Ánh đâu rồi, hồi đêm lại nhậu say rồi phải không? Cả hai tên đệ tử không trả lời tôi mà chỉ khúc khích cười.

 

-  Ông thần Ánh làm chuyện ǵ nữa đây, sao hai đứa không trả lời mà lại cười. Người lính tên Minh ngồi sau trả lời:

 

-  Không phải hắn nhậu đâu ông ơi. Hồi đêm hắn xuống vạn đ̣, đ̣ Mụ Lừ. Hắn uống càfe đen, sáng nay hắn đái ra café sữạ Hắn sợ quá đi t́m Bác Sĩ Đai. đội phó CSDC xin thuốc. Hắn sợ ông la, dặn tuị tui dấu ông.

 

-  Uống café có chi quan trọng mà phải dấu, tại sao uống café đen mà lại đái ra café sữa, bọn bây nói chuyện ǵ ta không hiểu chi cả.

 

-  Ông thiệt không hiểu

 

-  Hiểu th́ hỏi tụi bây làm chi.

 

-  Hồi đêm hắn xuống đ̣ Mụ Lừ chơi bờị Gặp em gái hậu phương bị lậu, hắn dính vào, sáng ni bị đái ra mủ, hắn bị lây bệnh lậu.

 

-  Chết cha, bệnh lậu đó có lây không? Nói hắn nghỉ 1 tuần chữa bệnh cho lành rồi hăy đi làm.

 

-  Bệnh đó không lâỵ Chỉ đàn ông, đàn bà làm chuyện đó với nhau th́ mới lâỵ Nhưng bị th́ sợ và mất tinh thần lắm, đái vừa ra mủ, vừa rát vừa đau, khủng khiếp lắm.

 

-  Mi cũng rành quá hả, tụi bây bị rồi phải không?

 

-  Tụi em thằng nào cũng qua đoạn đường chiến binh đó rồi. Không qua đoạn đường chiến binh làm sao trở thành lính chiến được. [Tất cả đám cận vệ của tôi đều là quân nhân biệt phái, họ là lính tác chiến bị thương, biệt phái sang Cảnh sát]. Hắn cười.

 

Xe gần đến nhà an toan, bỗng tôi nói với người đệ tử:

 

- Thêm, quay xe trở về BCH.

 

Nhiều khi chỉ là một câu chuyện vu vơ, như chuyện tên đệ tử đi chơi bời bị bệnh lậu mà lại giúp được việc lớn.

 

Một ư tưởng đến thật nhanh trong đầu tôi, thật tồi bại, hạ cấp, nhưng biết làm sao hơn, khi tôi đă đối xử với Hoàng Kim Loan bằng luật giang hồ của Chánh phái, nhưng không có kết quả, bây giờ tôi phải dùng luật giang hồ của Tà pháị Tự cổ chí kim đă có biết bao nhiêu nguời quyền cao chức trọng bị rơi vào bẫy 'Mỹ nhân kế' của của đối thủ mà thân bại danh liệt, trong giới t́nh báo cũng thuờng dùng loại này, nhưng tôi sẽ dùng, không phải là 'Mỹ nhân kế' mà là 'T́nh dục kế' với tên Việt Cộng Hoàng Kim Loan.

 

Tôi quay điện thoại gọi Trung Úy Tuất, Biệt đội trưởng Biệt đội H́nh Cảnh qua BCH gặp tôi, nhưng t́nh cờ lại gặp ngay Nguyễn văn Quan, Trưởng ban Bài trừ Măi dâm, đúng là người tôi muốn gặp.

 

- Anh sang BCH gặp tôi, tôi có chuyện cần nhờ anh.

 

Nguyễn văn Quan, tay này tuổi trẻ, 23 tuổi dáng dấp thư sinh, trắng trẻo đẹp trai hơn tài tử phim Hồng Kông nhiềụ Con nhà thế giạ Nguyễn văn Quan là tay chơi thứ thiệt, năm học Đệ I, Quốc Học, tôi làm thầy dạy kèm cho hắn, học th́ nhác nhưng chơi th́ không ai địch hắn nổị Tôi và hắn thân t́nh như anh em ruột, lớn lên hắn vào Cảnh Sát lại gặp tôi, thật là oan giạ Tôi đặt hắn vào Trưởng ban Bài trừ Măi Dâm thật là đúng chỗ. Hắn gặp tôi tại văn pḥng, tôi hỏi hắn:

 

-  Trong đám các chị em ta bị anh bắt, có người nào dáng dấp coi được, tuổi chừng 25 - 26?

 

Hắn trố mắt nh́n tôi ngạc nhiên:

 

-  Có 5 ngựi, trong đám đó có một em trông ngộ lắm, khoảng 25 tuổi, người Nam, mới từ Saig̣n ra Huế mấy tuần th́ bị bắt. Đang làm phiếu tŕnh chờ anh kư lệnh tống xuất khỏi Huế, nhưng em này bị bệnh, nhẹ thôị

 

-  Sao anh biết?

 

-  Mấy thằng đệ tử của tôi dính rồi.

 

-  Tôi muốn em này, anh đem sang đây gặp tôi được không? Hắn nói lớn trong pḥng:

 

-  Thiên hạ ơi! Thầy tu phá giới.

 

-  Nói nhỏ thôi, đám tà lọt ngoài cửa nghe hết bây giờ, anh suy nghĩ bậy bạ rồi phải không? Vụ nầy là 'Điệp Vụ' thứ thiệt đấy!!!

 

Một giờ sau, Nguyễn văn Quan đem cô gái đến văn pḥng tôi. Thoạt nh́n, không thể tưởng tượng nổi đây là một cô gái làm nghề măi dâm. Cô ta c̣n rất trẻ, dáng dấp hiền lành, điểm đặc biệt là người Nam mà lại có mái tóc thề. Vừa bước vào trông thấy tôi, cô ta sợ sệt đứng sát vào người Nguyễn văn Quan.

 

-  Không có chi phải sợ, cô ngồi xuống đi. Cô tên ǵ, mấy tuổi?

 

-  Dạ thưa quan Đại Tá, em 25 tuổi, tên Thu Cúc. Em ở Cần Thơ mới ra Huế có mấy tuần th́ bị bắt.

 

-  Tôi không phải là Quan Đại Tá, mà Đại Úy, Trưởng Ty Cảnh Sát. Tôi có tí việc cần nhờ cô gíúp, nếu cô Hoàn tất được công việc này, tôi sẽ tha cô, cho cô vé máy bay và một ít tiền về lại Cần Thơ, chịu không?

 

-  Dạ được... dạ chịu.

 

-  Cô nấu ăn được không?

 

-  Dạ được, đàn bà con gái ai mà chẳng biết nấu ăn, em nấu theo kiểu người Nam.

 

-  Nam, Bắc, Trung ǵ cũng được, không phải là chuyện chính. Chúng tôi có một người bạn trên 50 tuổi, nhiều năm rồi chỉ ăn chay chứ không chịu ăn mặn, anh em chúng tôi cá với nhau ai làm cho hắn chịu ăn mặn th́ người đó thắng cuộc, cô giúp chúng tôi được không?

 

-  Dạ dễ, em làm được. Như vậy ông nầy tu tại gia, ông ăn chay sao lại bắt ăn mặn làm ǵ, tội ông ta.

 

-  Sao cô biết tu tại gia?

 

-  Dạ em có người anh cả, tu tại gia, đạo Cao Đài. Ông ăn trường chay.

 

Nguyễn văn Quan, thằng cha đại ba trợn, hắn chen ngay vào:

 

-  Không phải đâu em gái ơi! Không phải ăn chay, ăn mặn thứ thiệt như em nghĩ đâu, mà ăn mặn là thứ em thường nằm sấp, nằm ngửa với khách hàng đó, hiểu chưa em.

 

Cô gái thẹn thùng, có một tí mắc cở hiện trên khuôn mặt. Th́ ra trong tận cùng đáy ḷng của một cô gái giang hồ c̣n giữ được bản chất của một nguời phụ nữ.

 

-  Dạ, tưởng ǵ chứ chuyện đó em làm được, nghề của em mà. Nguyễn văn Quan lại chen vào:

 

-  Th́ đúng rồi, tên em là Thu Cúc, nói lái đi một tí, đúng là nghề của em.

 

-  Dễ mà khó, cái khó là làm sao cô dụ được ông ta.

 

-  Dạ được, em bảo đảm.

 

-  Vậy tốt. Tôi cho cô thời hạn 1 tuần. Trong thời gian này, cô sẽ ở với ông ta, nấu ăn cho ông, và ban đêm ngủ lại. Cô thành công, chỉ một lần với ông ta cũng được, tuần sau cô sẽ nhận được vé máy bay và một ít tiền để về lại Cần Thơ. Có một điều quan trọng là cô không được nói cô là ai, không được nói đă gặp tôi, nếu ông ta có hỏi cô, cô chỉ nói người trong nhà thuê cô đến giúp việc mà thôi. Nếu cô nói ra, sẽ không đựợc về lại Cần Thơ mà c̣n bị giữ lại lâu lắm. Cô lặp lại đi, lời tôi vừa dặn cô.

 

Cô gái lặp lại gọn gàng và rơ ràng. Cô gái ngập ngừng, bẽn lẽn nh́n tôi:

 

-  Thưa Đại Úy có điều này em muốn thưa với Đại Úy.

 

-  Cô nói đi.

 

-  Em bị bệnh, đang uống thuốc, gần lành rồi.

 

-  Tôi biết rồi, xong việc, tôi cho bác sĩ khám bệnh chữa cho cô. Yên tâm đi!

 

Chiều ngày 11-5-72 Hoàng Kim Loan được nhân viên an ninh thông báo:

 

-  Kể từ nay sẽ có người nữ đến giúp việc, lo cơm nước cho ông, khỏi cần bới xách bất tiện. Ông muốn ăn ǵ cứ việc nói với người giúp việc.

 

Lẽ đương nhiên, đây là một tṛ ấu trĩ, hạ cấp, người b́nh thường c̣n đặt nghi vấn, huống ǵ hắn là một tay cáo già lăo luyện trong nghề t́nh báo, hắn nghĩ đây là “Mỹ nhân kế” mà tôi sắp đặt, chắc hẳn trong ḷng hắn nghĩ thằng 'Đại Úy Công An Ngụy’ quá trẻ con chơi tṛ này, đời nào hắn có thể bị vướng vào bẫỵ Nhưng hắn không ngờ, đây không là mỹ nhân kế mà là 'T́nh dục kế' do tôi sáng chế. Tuy hạ cấp, tồi bại, và bẩn thỉu, nhưng hắn không đỡ nổi, v́ hắn là người trần tục, cũng tham sân si, hỉ nộ ái ố, và cũng đă từ lâu lắm không gần đàn bà, lại gặp phải 'chị em ta, đă biết cách khiêu khích mà c̣n được cố vấn và sắp đặt, th́ hắn phải vào bẫy là cái chắc. Sau này, khi nghe kể lại câu chuyện, thấy tôi tỏ ư áy náy v́ đă áp dụng kế sách này, bạn bè thường nói với tôi:

 

-  Suy cho cùng, th́ “Mỹ nhân kế” cũng chỉ là khởi đầu để đưa đến 't́nh dục kế' chứ có ǵ “thơm tho” hơn đâu mà Thành cứ phải nghĩ ngợỉ!

 

Trong những ngày này chúng tôi giảm giờ thẩm vấn Hoàng Kim Loan, để tạo điều kiện cho Thu Cúc ngoài giờ cơm nuớc, có cơ hội tiếp cận khiêu khích Hoàng Kim Loan. Hắn bị dồn nén từ bao nhiêu năm, nay hằng ngày được nh́n thấy một thiếu nữ xinh đẹp, mặc áo cánh không nịt ngực, nh́n xa nh́n gần đều thấy rơ, thử hỏi Hoàng Kim Loan hắn đang nghĩ ǵ?

 

Căn nhà an toàn Hoàng Kim Loan đang trú ngụ chúng tôi đặt 3 ṿng đai an ninh:

 

-  Ṿng đai an ninh tiếp cận. [trong pḥng] - An ninh gần [chung quanh nhà] - An ninh xa. [cách nhà khoảng 200m]

 

Kể từ ngày 11-5-72. Vào mỗi buổi tối sau 9 giờ, nhóm an ninh tiếp cận có 4 nhân viên theo kế hoạch rút ra ngoài pḥng, để lại bên trong chỉ c̣n lại Hoàng kim Loan ngủ ở chiếc giường gỗ, và em gái hậu phương Thu Cúc ngủ ở chiếc giường bố.

 

Thời gian khiêu chiến, dụ địch đă quá ba ngày, tôi cho lệnh em gái hậu phương Thu Cúc đêm nay 14-5-72 tấn công, dứt điểm mục tiêu. Sáng ngày hôm sau 15-5-72, xem như mọi chuyện b́nh thường, Thu Cúc viện cớ đi chợ, gặp chúng tôi tŕnh bày tường tận trận đánh quyết liệt hồi đêm, v́ chữ nghĩa không được phép tŕnh bày ở đây, mà chỉ có thể tóm lược kết quả trận đánh như sau: Ta và địch đánh cận chiến.

 

Ta tấn công, địch phản công thô bạo, nhưng chỉ được hai lần rưỡi th́ địch đuối sức.

 

 

Liên Thành

(Cựu Ty Trưởng Cảnh Sát Quốc Gia tỉnh Thừa Thiên-Huế)

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính