Với Mùa Xuân Máu Lửa!
Lê Anh Dũng
Chuyện con đồi Tăng Nhơn Phú, chuyện những thằng trẻ măng vắt c̣n ra sữa
mang súng chạy, Ba lô nón sắt tập di hành dă trại trong cái không gian KBC
4100... bỗng nhiên hiện về trong tôi một buổi sáng sang Thu hiu hiu lạnh.
Tôi rót một ly trà đậm, ra ngồi dưới tàn lá sau vườn suy nghĩ về những ǵ
có liên quan đến một giai đoạn lịch sử trong đời ḿnh. Mài đũng quần ở ghế
Trung học rồi ỡm ờ mấy năm Đại học cũng để cuối cùng, những thằng như tôi
đều chui vào nơi đào tạo những tay súng nối nghiệp cha anh ǵn giữ non
sông !
Thật ra th́ tôi chưa được gọi Động viên v́ đang học Đại học. Nhưng chính
tôi cũng không biết tại sao tôi quyết định một cách hấp tấp chỉ trong một
thời gian trên đường từ Đại Học Văn Khoa đến cánh cổng Bộ Quốc Pḥng.
Chẳng là tôi có một thằng bạn thân lúc học Tam Nhị ở Vơ Tánh - Nha Trang;
khi vào Bộ Quốc Pḥng xem niêm yết những ai có trong danh sách vào Thủ Đức
khóa 26, tên của Hắn nằm ch́nh ́nh trên giấy. Nó có tên nhập ngũ, thôi th́
ḿnh cũng đi với nó cho vui, trước sau ǵ rồi cũng vào cái cổng Quân
trường này thôi ! Thế là tiện chân tôi vào văn pḥng gần đó làm thủ tục
ghi danh.
Tuổi trẻ của tôi là thế đó, không hề muốn hỏi ư kiến một ai khi quyết định
làm việc ǵ từ nhỏ đến lớn, kể cả cha mẹ tôi. Mà ngay từ khi tôi lên Trung
học là đă xa gia đ́nh, cho nên mọi việc ḿnh phải tự lo, trừ chuyện ngửa
tay xin tiền cha mẹ, riết rồi trở thành tự tung tự tác. Xứ Tam Quan hồi
bấy giờ (1958) chưa có trường Trung học. Tôi phải khăn gói cùng bạn bè
đồng lứa từ Tam Quan lên Bồng Sơn thi vào Trung Học Tăng Bạt Hổ. Hồi đó ai
được lọt vào trường Tăng Bạt Hổ cũng là hạng ngon lành rồi, cả ngàn học
sinh dự thi mà trường chỉ có ba lớp đệ Thất, mỗi lớp tối đa sáu chục đứa…
th́ thằng nào lọt được vào trong số 120 đứa đó là cái mặt đă hinh hỉnh ngó
lên trời rồi c̣n ǵ !
Đậu bằng Đệ Nhất Cấp, tôi lại tự ư muốn đi học xa hơn nữa. Có lẽ do tôi
sinh hoạt trong phong trào Hướng Đạo nên ư tưởng phiêu lưu cứ thôi thúc.
Nhân cuộc nghỉ hè Nha Trang, mê cảnh đẹp và mê cả cái khung cảnh của
Trường Vơ Tánh, nên tôi t́m cách vào học trường này. May là Ba tôi có một
ông bạn thân đang làm ăn khấm khá ở Nha Trang, trên đường Hoàng Tử Cảnh.
Ông có ba đứa con đang học Tiểu học, đứa lớp Nhất, đứa lớp Nh́ và đứa lớp
Tư, nhận tôi làm thầy dạy kèm tư gia, nuôi ăn ở luôn. (Hồi đó Tiểu học
được đếm từ thấp đến cao là lớp Năm, lớp Bốn, lớp Ba, lớp Nh́, lớp Nhất).
Trung học Đệ Nhất cấp th́ cũng được sắp đặt theo hệ thống từ Đế Thất, Đệ
Lục, Đệ Ngũ, Đệ Tứ. Đệ Nhị cấp th́ lại theo thứ tự từ dưới lên là Đệ Tam,
Đệ Nhị, Đệ Nhất. Hệ thống giáo dục sau này th́ tính theo thứ tự từ lớp Một
đến lớp Mười Hai, nghe có vẻ xuôi tai hơn !
Sở dĩ tôi dài ḍng văn tự như vậy là v́ tôi muốn nói lên cái sự đời dây mơ
rễ má, nó cứ xuyên chằng chịt trong suốt cuộc hành tŕnh một con người. V́
tôi học ở Vơ Tánh - Nha Trang, nên mới chơi thân với thằng bạn gốc Hoa
này, và cũng có nó nên tôi lại làm quen được với một cô nữ sinh Đệ Tam lúc
bấy giờ cũng gốc Chệt. Cô nàng sau này, khi ra trường Thủ Đức, tôi cưới
nàng, lúc ấy nàng đang là cô giáo trường Đức Trí - Ninh Ḥa. Sau khi cưới
nhau, tôi dụ nàng bỏ bầy trẻ, theo tôi ra đơn vị. Có lẽ v́ yêu tôi, nên
nàng cũng mù quáng nghe lời xúi bẩy, bỏ trường, bỏ Ninh Ḥa thân yêu để
theo tôi đến bất cứ nơi nào tôi đóng quân. Nàng cũng từng nằm dưới hầm đầy
bọ chét ở Tam Quan những đêm VC pháo kích, trong lúc tôi đang ở tiền đồn.
Năm 1972, Nàng ôm đứa con một tuổi rưỡi và cái bụng bầu bảy tháng leo lên
phi cơ chạy khỏi Pleiku trong lúc tôi ứng chiến với đồng đội trong Mùa Hè
Đỏ Lửa…
Trở lại chuyện Quân trường Thủ Đức, v́ từ hai chữ này mới xảy ra lắm điều.
Mới nhắc đến th́ trong đầu tôi lại nhớ câu chuyện từ trại tù Long Khánh
năm 1976. Một hôm anh em tù ngồi ăn trưa sau giờ lao động, Thằng Chánh
Ruồi đố ai đối được câu “Trai Thủ Đức năm canh thức đủ” thưởng hai điếu
thuốc lào. Dĩ nhiên là có nhiều câu đối lại như “gái G̣ Công vừa Gồng vừa
Co hay Gái Cù Mông khóc đ̣i Cồng Mu”… Nhưng có anh đối lại câu này ngay
địa danh gần cận trại tù Long Khánh : ” Gái Chứa Chan ngày ngủ chán chưa
?”. Mới nghe qua ai cũng khoái, nhưng chỉnh th́ không được chỉnh lắm. Núi
Chứa Chan ở Long Khánh là núi một, nằm trơ vơ giữa đồng bằng… Dân xuất xứ
từ Quân trường Thủ Đức, dù bị nhốt trong tù cũng nhớ đến những ngày tháng
đậm đà nét đặc thù lính và niềm hănh diện riêng tư.
Ngày đầu tiên tôi làm lính đă bị ăn hiếp. Số là từ nơi tŕnh diện nhập
ngũ, chúng tôi được xe chở vào Quân trường Thủ Đức. Nơi đây các Sinh Viên
Sĩ Quan khóa 25 đứng chờ sẵn, nhận phân phối cho các Đại Đội khóa sinh.
Tôi là một trong 20 tên đầu tiên thành lập Đại Đội 10. Doanh trại Đại Đội
nằm ngay phía sau Khán đài của Vũ Đ́nh Trường. Từ trưa đến chiều các SVSQ
đàn anh dẫn đi lănh Quân trang. Khi đùm túm về lại trước sân Đại Đội đă là
5 giờ chiều. Chúng tôi đang ngồi lục Ba lô, túi Quân trang xem có cái nào
mặc được không. Quân trang cấp phát cái nào cái ấy to đùng, quần lính mới
nhận, tôi mặc vào giống như chui vào cái thùng hai lỗ, áo trận cũng thế…
Chúng tôi đang mặc cả với mấy Hạ Sĩ Quan nhận sửa áo quần, đang đo kích
thước th́ nghe đàn anh nghiêm trang kính cẩn đứng lên hô to :
- Nghiêm ! SVSQ…X tŕnh diện Đại Tá.
- Mấy lính mới này biết hít đất chưa ?
- Tŕnh Đại Tá họ mới vào và mới lănh Quân trang về Đại Đội.
- Cho hít đất 50 cái !
- Tuân lệnh !
Chúng tôi 20 mạng mới ṭ te, quần áo đủ màu xanh trắng xám… Đứng lớ ngớ
giống như mấy con gà nuốt giây thun. Vị Đại Tá ngồi trên xe Jeep oai phong
lẫm liệt vừa ra một khẩu lệnh làm cho SVSQ đàn anh 25 lúng túng. Anh ta
bắt chúng tôi tập họp hai hàng ngang theo khẩu lệnh. Lần đầu tiên nghe
lệnh và cũng lần dầu tiên lớ ngớ với hai hàng cong queo, mắt thằng này ngó
thằng kia. Phải vất vă gần 15 phút chúng tôi mới ổn định được hai hàng
ngang. SVSQ đàn anh đứng trước hàng quân nói lớn cách hít đất và thực hành
trước cho chúng tôi xem. Sau đó anh ta đứng lên hô : “Theo lệnh tôi,
nghiêm, hít đất bắt đầu…một, lên…hai lên…” Chúng tôi làm theo anh ta,
thằng đít cong lên, thằng bụng sà sát đất, thằng làm được hai cái nằm
luôn, thằng làm được chừng chục cái. Trông cảnh này thê thảm và tức ḿnh
không thể nào tả được. Tôi ngó vị Đại Tá đang ngồi trên xe mà ḷng vô cùng
hối tiếc. Nghĩ rằng ḿnh đă quyết định vội vàng để bị sĩ nhục như vầy…
Vị Đại Tá quan sát chúng tôi rồi ra lệnh tiếp : “50 nhảy xổm !” Anh SVSQ
mang Alpha trên vai gập chân cái cốp : “Tuân lệnh !”… Chúng tôi lại tiếp
tục được dạy dỗ cách nhảy xổm và lần lượt rơi rớt như những thằng bất lực,
mặt mày trông chẳng giống ai ! Nh́n hiện trường thê thảm đó, vị Đại Tá cầm
can chỉ huy ra lệnh cho tài xế lái đi. SVSQ đàn anh mừng húm nói với chúng
tôi : “Đại Tá Lâm Quang Thơ, Chỉ Huy Trưởng đó ! Các anh là khóa đầu tiên
áp dụng chương tŕnh Huấn luyện Sĩ quan của Mỹ. Sắp tới đây các anh sẽ c̣n
bị áp dụng các biện pháp huấn luyện khắt khe.” Khóa 26 SQTB là khóa đầu
tiên áp dụng chương tŕnh Huấn luyện do Hoa Kỳ yểm trợ từ A đến Z. Chúng
tôi, trong chín tuần Huấn nhục được đàn anh và Sĩ Quan Cán Bộ Quân trường
dần bầm dập thành con chi chi ! Trước đó, đàn anh lè phè và cũng thường
thôi, đến lượt khóa 26 chúng tôi th́ : Ra bên ngoài là phải chạy, không
được đi. Đến nhà ăn, đến pḥng học… th́ cả Đại Đội chạy theo nhịp đếm của
Huynh trưởng. Hai người trở lên th́ phải có một người hô to đếm nhịp :
“Một hai ba bốn, bốn ba hai một…!” Đàn anh th́ bất cứ chỗ nào, không kể
thời gian, muốn phạt đàn em th́ cứ bắt thi hành không cần khiếu nại. Nửa
đêm đang ngủ dựng đầu dậy, Balô đầy đủ Quân trang, nón sắt hai lớp, giày
trận trong ṿng 2 phút. Cả pḥng ngủ, anh em đồng khóa đều phải giúp người
một tay cho đúng thời gian. Nhưng có đúng hay không th́ vẫn phải bị phạt
tiếp cho đến khi sức cùng lực tận… Chín tuần huấn nhục mục đích là : “Tự
thắng để chỉ huy”! Ôi v́ quân lệnh thi hành trước, khiếu nại sau của Quân
đội, nó biến một thường dân như tôi, rèn luyện trong ḷ Thủ Đức, sau chín
tháng Quân trường, trở thành một Quân nhân đầy hănh tiến !
Trở lại với thằng bạn người Việt gốc Hoa có tên đi Thủ Đức, v́ nó mà tôi
phải Ba lô nón sắt long đong. Nói như thế cho có vẻ “Cải lương” một chút,
đổ thừa cho ra vẻ ta đây. Nếu không v́ nó mà di lính th́, với cái bằng Đại
Học, sẽ là một Công chức dân sự ǵ ǵ đó, để khỏi phải vất vả… có khi khỏi
đi ở tù suốt bao nhiêu năm tận ngoài xứ Hoàng Liên Sơn, Yên Bái, Vĩnh
Phú…! Suốt thời gian bị Huấn nhục, chúng tôi ít có dịp gặp nhau v́ nó ở
Đại Đội 3, doanh trại ngay sát Hội trường và là nơi dạy Vơ thuật, gần Trạm
xá. Vào Quân đội rồi, mỗi đứa mỗi nơi, kỷ luật Quân đội làm cho chúng tôi
lớn lên về thể chất lẫn tinh thần. Thân h́nh khỏe ra, mặt ngẩng cao và
dáng hiên ngang tự tin. Sau lễ gắn Alpha, chúng tôi thường đi phép về Sài
G̣n và sống những giờ phút vui bất ngờ trong những ngày đẹp trời nóng bức.
Chúng tôi chuẩn bị lên làm đàn anh. Hồi c̣n bị đàn anh khóa 25 phạt liên
tục trong thời gian Huấn nhục, tôi hay nổi giận ngầm, nh́n những thằng đàn
anh đứng trước mặt phạt ḿnh, thề rằng : Mai mốt ra ngoài đời, gặp mặt
mày, biết tao ! Nhưng khi đă lên làm Huynh trưởng, đàn anh khóa 27, tôi
mới ngộ ra là ḿnh cũng đang làm cái việc của đàn anh trước kia.
Đàn anh khóa 25 ra trường, chúng tôi thêm một gạch dưới con cá trên cầu
vai. Alpha một gạch oai phong lẫm liệt. Lên làm huynh trưởng cũng hách x́
xằng lắm lắm. Bây giờ là lúc truyền thụ lại cho đàn em những ǵ ḿnh học
được trước đó và cũng thẳng tay phạt đàn em một cách máy móc để thực hành
câu “Tự thắng để chỉ huy”. Những bài học về chiến thuật, địa h́nh, bản đồ…
Những ngày ngoài băi bắn tắm nắng đen thui và cái cảm khoái khi xách nón
sắt đến cô gái bán xương xâm ngồi trong rừng cao su gạ đổi nón… lấy xương
xâm Thủ Đức, húp cả nón sắt, thấy đời ư nghĩa lắm thay.
Cuộc sống và rèn luyện đang tiến đến những giai đoạn buồn vui đầy hănh
diện với bộ quân phục đi phép màu vàng, chiều thứ Bảy, Chúa nhật dạo phố
Sài G̣n, Thủ Đức th́ sắp đến Tết Mậu Thân. Lên đàn anh, nên những con hẻm
nhỏ lớn trong Quân trường đều biết, Hội Quán Sinh Viên chỉ có đàn anh được
vào làm đàn em thèm muốn. Nhưng cái Hội quán đó cũng chỉ là một góc Cà phê
nghe nhạc tầm thường. Dạo ấy có mấy thằng nhà giàu đem cuốn băng nhạc
Trịnh Công Sơn vào Hội Quán Sinh Viên. Chuyện đồn ầm ĩ lên, Sĩ Quan cán bộ
cấm không cho nghe, nhưng vẫn nghe lén lút. Chuyện đời là thế, cái ǵ cấm
th́ cái đó đắt hàng. Hồi đó, lần đầu tiên họ Trịnh đàn và Khánh Ly hát
bằng đàn thùng, tiếng khàn khàn của cô bé có vẻ hấp dẫn tụi lính nhóc t́
đang học đ̣i làm Chỉ huy ngoài mặt trận. Ôi ! Nghe xong thằng nào cũng
buồn xo cho cái thân phận của “Một ngh́n năm nô lệ, hai mươi năm nội
chiến, người mù trong công viên, người điên trong thành phố, đàn ḅ vào
Thành phố và gia tài tan hoang của mẹ…”
Một trong những ngơ ngách mà đàn anh biết được, lại c̣n chỉ cho đàn em là
mấy cái “lỗ chó” xung quanh Quân trường. Muốn “chuồn” về Sài G̣n, chỉ cần
gởi súng cho bạn và chui qua cái lỗ đó là “biến” vào đêm… sáng hôm sau lại
chui vào tỉnh bơ như người mới hết “Phiên gác đêm Xuân”. Trong dịp Tết Mậu
Thân, thằng bạn thân về Ninh Ḥa thăm gia đ́nh, buồn quá tôi chuồn về Sài
G̣n bằng cái lỗ chó đó. Ba má tôi sống trong một căn nhà tôn, trong khu
lao động, phía sau chùa Ấn Quang, trên đường Bà Hạt Chợ Lớn.
Năm 1965, Ở Tam quan đă mất an ninh, gia đ́nh tôi đùm túm vào ở trong cái
hẻm sâu hun hút và nóng như ḷ hầm gạch. Thế mà cả gia đ́nh gần mười người
chen chúc, buổi trưa nóng, ngồi dưới mái tôn thở ra khói… Đang vui Tết th́
trong hẻm nhà tôi đầy những tên lính quần đùi, ở trần, non choẹt, cầm súng
ǵ lạ hoắc. Đó là theo lời “báo cáo” của mấy đứa em tôi. Sáng mồng một
Tết, tôi đang mặc quần đùi áo thun ngồi uống trà với ba tôi, ông bảo tôi
ra xem thử lính ǵ mà ăn bận kỳ cục vậy. Tôi vào sâu trong hẽm thấy mỗi
góc một tổ ba, quần đùi, nói tiếng khó nghe, súng loại ǵ tôi không biết,
v́ Quân trường Thủ Đức chưa có dạy, ngoài súng Garant M 1, Thompson, Cold
45… ( Sau này tôi mới biết đó là AK 47).
Tôi trở về nói với gia đ́nh, tôi nghi chúng là VC. Ba tôi sợ, bảo tôi bận
áo quần dân sự, cuốn gói quần áo nhà binh trong bọc. Sau đó ông chở tôi
sang nhà quen ở Bến Chương Dương xin ở tạm. Trực thăng bắt đầu vần vũ trên
bầu trời, tôi leo lên sân thượng nhà người quen quan sát và nghe Radio.
Biết đích xác Cộng Sản vi phạm đ́nh chiến dịp Tết, tấn công cùng lúc vào
hầu hết các Tỉnh thành và ngay cả thủ đô. Sài G̣n trong cơn hỗn loạn và
địch quân cũng xâm nhập nhiều nơi… Tôi t́m cách liên lạc cho Ba tôi biết
là khu vực nhà ḿnh ở có thể bị oanh tạc, có thể bị cháy, nên cả nhà phải
di tản gấp không cần ǵ của cải, đồ đạc trong nhà. Thế là sau khi chúng
tôi chạy khỏi khu Bà Hạt th́ một cuộc chạm súng và oanh tạc dữ dội khiến
cho cả một khu vực sau chùa Ấn Quang rộng lớn bị thần hỏa thiêu rụi, không
biết là đám con nít quần đùi mang súng AK có thoát khỏi tử thần không,
nhưng hàng ngàn gia đ́nh dân chúng lao động, trong đó có gia đ́nh tôi, đều
phải lâm vào cảnh màn trời chiếu đất…
Tôi phải t́m cách trở về đơn vị. Ba tôi chở xe gắn máy đến trước cổng Quân
trường. Tôi phải chui lỗ chó trở vào trong lúc bên trong báo động ứng
chiến, với Quân số chỉ c̣n mấy trăm mạng kể cả cơ hữu và SVSQ khóa 27 ṭ
te chưa biết ǵ và một số đàn anh nào nhát gan không dám chui lỗ chó ! Về
đến đơn vị tưởng sẽ bị nhốt 301, nhưng vị Sĩ Quan cán bộ thấy tôi về mừng
quưnh cho vào mang súng ứng chiến với đàn em. Hóa ra các Sĩ Quan Cán Bộ
Đại Đội cũng “chuồn” về nhà ăn Tết hơi nhiều chưa tŕnh diện kịp, trước
cuộc Tổng tấn công bất ngờ, không tôn trọng lệnh hưu chiến của Cộng Sản !
Từ sau Tết Mậu Thân, khóa 26 chúng tôi không c̣n dịp nào về phép thứ bảy
Chúa nhật như thường lệ; mà phải trực ứng chiến chung quanh pḥng tuyến
Quân trường cùng đàn em khóa 27. Chuyện phạt Huấn nhục thời gian 9 tuần
cho đàn em hết c̣n “linh” v́ đàn em với đàn anh trong những ngày sau Tết
Mậu Thân hầu như trở thành một khóa. Trong dịp đi phép ăn Tết, khóa 26 tổn
thất một số SVSQ. Đó là những anh về Huế, họ không bao giờ c̣n trở lại
Quân trường, xác thân của họ có lẽ cũng đă nằm chung trong những nấm mồ
tập thể tại Cố đô…
Những chuyện vặt vănh ở Quân trường th́ khóa nào cũng giống khóa nào. Khác
nhau chăng là v́ những biến cố đặc biệt trong cuộc chiến tranh. Khóa 26
của chúng tôi bị rơi vào khoảng thời gian cả miền Nam hứng chịu hành động
lật lọng của địch quân, lợi dụng ḷng tin và quân tử Tàu của người miền
Nam. Khóa đàn em 27 cũng chung số phận. Trận Mậu Thân kéo dài đến gần cuối
năm, tháng 6 năm 1968, chúng tôi ra trường. Chẳng có khóa Thủ Đức nào mà
sau khi làm lễ ra trường, mang lon Chuẫn Úy xong là lên xe GMC và các
phương tiện khác để ra đơn vị theo nhu cầu cấp bách. Đây là kỷ niệm không
bao giờ quên của anh em Sĩ Quan khóa 26 cùng vợ con thân nhân của họ…
Thằng bạn tôi được xung vào Biệt Động Quân, tôi về Tiểu khu B́nh Định. Sau
hai năm xa nhau, chúng tôi lại gặp nhau ở Pleiku. Hắn về Liên Đoàn 22 BĐQ
đóng ở Biển Hồ. Tôi về ĐĐ/CTCT Tiểu Khu Pleiku. Vợ nó với vợ tôi là hai
chị em bạn d́. Số phận chúng tôi gắn liền nhau theo vận nước trong Mùa hè
Đỏ Lửa, trong cuộc di tản đầy lệ máu và phẫn nộ trên Tỉnh Lộ 7, tháng 2
năm 1975.
Liên Đoàn BĐQ di tản về Tuy Ḥa cùng hàng vạn dân chúng và gia đ́nh Binh
sĩ. Tất cả các đơn vị cùng đi trên một con đường độc nhất và cùng chịu
cảnh tan ră từng phần một cách vô cùng lạ lùng trên trang Quân sử Cổ kim.
Tháng 2-1975, tôi được thuyên chuyển về Đặc Khu Cam Ranh, v́ thế mà thoát
được cảnh thê thảm trên Lộ 7 chỉ trong đường tơ kẻ tóc. Tôi sẽ có dịp kể
về số phận may rủi như thế nào khi tôi đổi khỏi Tam Quan, Bồng Sơn năm
1970 th́ nơi đó bị đánh chiếm năm 1972. Vừa đi khỏi Pleiku hai ngày th́
đường 19 bị cắt đứt và mấy ngày sau, 10-3-1975, Ban-mê-thuột rơi vào tay
giặc, để rồi 17 tháng 3 năm 1975, cuộc di tản Vô tiền khoáng hậu từ cao
nguyên về đồng bằng đầy máu xương hận tủi…
Bạn tôi đùm túm một vợ và ba đứa con trên đoàn xe di tản. Đứa con trai lớn
lúc đó mới vừa năm tuổi, một đứa hai tuổi rưỡi, đứa mới vừa sáu tháng… Sau
một cuộc hỗn quân hỗn quan bên bờ sông Ba, thằng bạn tôi bị VC bắt làm tù
binh, trong lúc trông con cho vợ đi kiếm nước uống. Bắt tù binh th́ chỉ
cần bắt người mang ba mai mà thôi, c̣n ba đứa nhỏ th́ sống chết người CS
đâu có trách nhiệm !(?) Nên khi người mẹ trở về lối cũ t́m con t́m chồng,
th́ hỡi ôi, chẳng c̣n gặp ai, bà ta lúc ấy giống như con mụ điên, đi trong
rừng mà không c̣n nhớ ǵ ngoài tên và h́nh ảnh chồng con của ḿnh. Thằng
bạn của tôi, sau 30-4-75, bị đưa về trại “Cải tạo” ở Tuy Ḥa. Ba đứa con
th́ biệt vô âm tín. Vợ nó bao phen đi t́m con, trở lại đường Trường Sơn
xưa, ngóng trông tin tức nhưng đều thất bại.
Có một người lính BĐQ trong đơn vị bạn tôi, sau này đi buôn bán với người
Thượng. Một hôm, anh thấy một thằng nhỏ độ tám tuổi đang chăn trâu trông
không giống người Ra đê, hao hao như người Việt. Anh ta đến gần quan sát
và hỏi nhỏ :
- Mày là người Kinh hay người địa phương ?
Thằng nhỏ nh́n chung quanh không có ai, kề tai nói nhỏ :
- Con là con của Đại Úy H…
Nói rồi nó vừa nh́n người lạ vừa đi giật lùi vào phía trong b́a rừng.
Người lính có tấm ḷng này t́m đến vợ của bạn tôi ở Ninh Ḥa báo tin. Thế
là một cuộc mặc cả để có được sự trùng phùng trong nước mắt, đầy ân nghĩa
và may mắn. Hai đứa con nhỏ kia cho đến nay vẫn biệt tăm. Đứa bé thất lạc
đó giờ đây là một Kỹ Sư tin học, đang làm việc cho một Công ty lớn ở Hoa
Kỳ, có vợ và đă bốn con. Sau khi định cư theo chương tŕnh HO, gia đ́nh
bạn tôi nh́n đứa con suưt thành người Thượng, giờ nầy đang hạnh phúc với
cuộc sống mới nói với tôi :
- Nhân định như thử như thử, Thiên ư dĩ nhiên dĩ nhiên…
Lê Anh Dũng
(Để Tưởng niệm Tết Mậu Thân, 1968)
|