Khánh Giao phổ thơ
Thuở tôi c̣n bé, điện thoại hiếm,
nhưng cha tôi không kém người ta
có điện thoại ở trong nhà:
Đó là hộp gỗ bóng ḷa vẹc-ni
trên bờ tuờng lối đi vào bếp
có ống nghe, treo nép bên hông.
Tôi thấp quá chỉ đứng trông,
say sưa nghe mẹ nói dông nói dài,
như chuyện tṛ với ai trong máy.
Lâu ngày tôi nghiệm thấy rơ ràng :
Trong máy có người ẩn tàng
tên là ‘’dịch vụ hỏi han, xin mời ‘’,
giống thần linh ẩn nơi b́nh cổ.
Thần và tôi gặp gỡ đầu tiên:
Trong dịp mẹ thăm láng giềng ,
tôi chơi lủi thủi, thói quen thường ngày,
ở tầng hầm loay hoay đục đóng,
vô ư búa đập trúng ngón tay.
Đau thấu trời làm sao đây?
Máu tụ giần giật ngón tay sưng dần
Mút ngón đau, khổ thân muốn khóc.
Đi loanh quanh rồi bước lên lầu.
Đi ngang điện thoại ngẫng đầu,
nhớ ra ḿnh phải kêu cầu thần linh
T́m cái ghế tôi rinh gần máy
vội leo lên cầm lấy ống nghe,
bấm nút dịch vụ, rè rè :
-“Bạn cần ǵ, tôi đang nghe đây nầy »
-“Bị búa dập ngón tay đau lắm,
‘’phải làm ǵ để giảm cơn đau?”
Đầu giây giọng nói lo âu:
-“Máu có chảy? người nhà đâu?một ḿnh?”
-“Mẹ cháu sang láng giềng, nhà trống
Máu không ra, đau đớn quá chừng”.
-“Có biết mở tủ lạnh không?
“Lấy cục nước đá rồi dùng ấp lên
“ngón tay đau liền liền em nhé!”
Tôi làm theo thấy nhẹ cơn đau.
Nước đá lạnh thật nhiệm mầu
tê ngón tay, giảm cơn đau dần dần.
Từ đó tôi kết thân với máy
Hàng ngày nhờ giảng dạy đủ điều:
Hỏi bài sử kư, địa dư,
Mộng lệ An thành phố to nơi nao?.
Cả chuyện nhỏ nhặt tầm phào:
Sóc con tôi mới lượm vào để nuôi
-“Sóc con ăn gi?”, tôi van vĩ
Bà trong máy tỉ mỉ giải bày:
-“Ăn hạt dẽ và trái cây
Nếu sóc c̣n yếu, uống ngay sửa ḅ.”
Lần đầu tiên tuổi thơ mất mát:
Chim họa mi thường hát trong lồng,
nổi vui gia đ́nh nức ḷng,
bỗng chết tức tưởi, đống lông lù xù.
Quá buồn thảm, tâm tư chùng xuống,
tôi giải bày đau đớn với bà.
Cảm thông thất vọng sâu xa
bà t́m mọi cách để mà ủi an:
Cuối cùng bà nói rằng: “Paul nhớ
“rằng bên kia thế giới chúng ta
“Ở đó chỉ có tiếng ca
“Chim hát không dứt, chan ḥa niềm vui”.
Nghe lời đó, ḷng tôi bớt tủi
Đau thương được an ủi vỗ về:
Họa mi tôi hát say mê
Bên kia thế giới tràn trề niềm vui.
Lần chót bà giúp tôi viết đúng
chữ réparation lủng củng khó khăn,
kiên nhẫn dạy tôi đánh vần:
Bà đúng là bạn thiết thân không rời.
Năm 9 tuổi gia đ́nh dời chỗ khác,
lên Baie Comeau, v́ công tác ba tôi.
Thói quen cũ phải bỏ thôi,
v́ điện thoại mới sáng ngời tối tân,
không có nút hỏi han dịch vụ,
vắng bà tiên ngày cũ thân thương.
Tuy bằng i-nốc sáng choang
để trên bàn thấp dễ dàng với tay
máy mới ấy không gây hứng thú
Tôi chỉ mơ máy cũ thân quen
Nhiều năm sau tôi phải lên
Mộng lệ An tiếp tục luyện rèn tương lai.
Chuyến máy bay ghé qua Québec,
hai ǵờ sau mới tiếp hành tŕnh.
Lang thang dăy phố một ḿnh,
bổng đâu t́m lại bóng h́nh ngày xưa:
Tiệm đồ cổ vẫn xài đồ cổ
có điện thoại hộp gỗ thô sơ.
Lại gần không chút đắn đo
bấm nút “chỉ dẫn”; bất ngờ đầu kia
giọng quen thuộc ngày xưa đáp lại:
“chỉ dẫn đây”.
Tôi trả lời ngay:
-“Đánh vần giùm cháu chữ nầy
Réparation, cháu thấy vừa gay, vừa dài »
Một thoáng yên lặng trôi qua
rồi giọng trong trẻo thiết tha hỏi rằng:
“ngón tay em chắc lành rồi hẳn?”
Tôi vui mừng: -“Bà vẫn như xưa
“Bà ơi những năm ấu thơ,
“bà rất quan trọng với tôi nhường nào.
“Mỗi ngày cùng với bà tṛ chuyện
“hết cô đơn yêu mến cuộc đời,
“tự tin, tâm trí thảnh thơi
“tuổi thơ dệt mộng nhẹ trôi êm đềm.
Bà trả lời:”rằng em có biết
“mỗi ngày tôi tha thiết trông chờ
“em gọi để được chuyện tṛ.
“Tôi không con cái bơ vơ giũa đời
“Điện đàm giữa em và tôi
“đem lại những phút vui tươi ấm ḷng.
“Tôi xem em như con ruôt thịt
“Bấy lâu nay tha thiết trông chờ
“khắc khoải tiếng em trong mơ
“Hôm nay nghe lại: trời cho ơn lành.
Tôi trả lời:” Cháu hằng nghĩ đến
“Bà là Tiên thân mến tuổi thơ
“Khi nào có dịp bà cho
“Cháu gọi bà để chuyện tṛ thân thương”
Bà nói:-“Tôi ước mong em gọi
“Hỏi gặp ai, em nói Sally”
Ba tháng sau trở về Québec
Nhấn điện thoại giọng khác trả lời:
- “Bà Sally đâu rồi”
tôi hỏi
-“Tôi lấy làm buồn mà nói ông rằng
“Sally làm bán thời gian
“V́ hay đau yếu những năm cuối đời
“Bà chết ba tuần rồi, tội nghiệp
« chỉ bạn bè thu xếp ma tang
« v́ bà không có thân nhân.
Nghe tin dữ, tôi bần thần ngất ngây
định gác máy, đầu giây tiếp nối:
« Ông là Paul, xin lỗi, phải không?
buồn bă tôi trả lời : »Vâng »
-« Thế th́ tôi đă trông ông lâu rồi.
« Sally trước khi qua đời gửi lại
« Một lá thư dặn phải mở ra
« Đọc cho ông nghe lời bà :
« Đây nầy : Paul nhớ lời ta tâm t́nh
« Bên kia thế giới ḿnh đang ở
« Có thiên đường, không đau khổ chia ly
« Ở đó tiếng chim họa mi
“hát không dứt, sống sướng vui vĩnh hằng”
Tôi cám ơn lời trối trăn đằm thắm
mà Sally gửi gắm cho tôi
Để tôi ghi nhớ trọn đời
Ảnh hưởng giao tiếp giữa người với nhau
Lời Sally khắc sâu tâm khảm
từ ấu thơ dấu ấn tâm linh
hướng tôi theo một hành tŕnh
chân, thiện, mỹ Sally dành riêng tôi.
Khánh Giao
DI CHÚC ÔNG TÔN VẬN TUYỂN
(viện trưởng trường QGHC Đài Loan)
Khánh
Giao phổ thơ
Dù thương hay không, th́ kiếp sau
Cũng không c̣n dịp gặp nhau nửa rồi!
Các con thân mến đây lời
của cha căn dặn khi rời thế gian.
Lời cha dựa trên ba nguyên tắc”:
đời vô thường nào chắc trường tồn
nói sớm để hiểu hay hơn
Nếu cha không nói, chẳng c̣n có ai
dặn các con dông dài nhiều chuyện
dựa theo bao kinh nghiệm máu xương
cha đă thất bại, đau thương
ghi nhận lại, sáng soi đường quang minh,
giúp các con trưởng thành, chín chắn
Tránh hoang phí nhầm lẫn trong đời
Thứ nhất đối xử với người
nếu ai không tốt, ta thời lánh xa
đừng bận tâm, ôn ḥa, nhă nhặn
V́ trên đời nầy chẳng có ai
Có bổn phận tốt với ta
Ngoài cha mẹ ,ruột rà t́nh thâm
Nếu có ai đă làm chuyện tốt
Th́ biết ơn, mực thước giao t́nh
thận trọng đừng quá cả tin
v́ người đời nghĩ đến ḿnh phần đông
làm việc tốt để ḥng thủ lợi
Chớ vội vàng xem họ bạn thân
Thư hai, mọi người trên trần
có thể thay thế, dù rằng khác nhau
Cũng không có vật nào nhất thiết
phải sở hữu, bám riết không rời
Hiểu nguyên lư đó để rồi
Sau nầy nếu mất bạn đời trăm năm
hay những ǵ vô vàn trân quư
th́ con cũng nên hiểu cho là
không phải trời sập đâu mà
không nên bi lụy, xót xa, chán đời
Thứ ba nhớ đời người ngắn ngũi
Nếu hôm nay lăng phí th́ giờ
Mai đây mới hiểu, thôi rồi
vĩnh viễn đă mất quảng đời quí trân
nếu sớm biết thời gian quá quí
th́ tận hưởng dương thế nhiều hơn
Trông mong cho được sống trường
Chi bằng hiện tại sống trong đủ đầy
Thứ tư:trên đời nầy nhất thiết
Không có chuyện:bất diệt yêu thương
Ái t́nh chẳng qua b́nh thường
nhất thời cảm xúc môi trường gây ra
tuyệt đối đổi thay qua hoàn cảnh
biến thiên theo hướng dẫn thời gian
Nếu người yêu con sang ngang
th́ con nhẫn nại, dần dần sẽ quên
để tâm tư b́nh yên lắng đọng
đau khổ cùng thất vọng nhạt nḥa
Đừng ôm ấp những ngày qua
chỉ là ảo ảnh, gọi là yêu thương
Tội ǵ phải đau buồn bi lụy
Thất t́nh để uổng phí ngày xanh
Thứ năm có người công thành
nổi tiếng mà chẳng học hành bao nhiêu
chẳng có bằng cấp cao, chuyên biệt
không có nghĩa, hiểu biết không cần
Kiến thức đạt do học hành
Giáo dục vũ khí ta cầm trong tay
Có thể ta dựng xây sự nghiệp
với tay trắng, nhưng tiếp theo là
nên nhớ kỷ một điều nầy
phải có tấc sắt trong tay mới thành
Thứ sáu cha không cần phụng dưỡng
của các con trong quảng đời nầy
Ngược lại, cha cũng cho hay
không bao bọc nữa cả bầy các con
các con đă lớn khôn, độc lập
cha đă tṛn thiên chức của ḿnh
Các con nay đă thành danh
Xe nhà, xe buưt, hành tŕnh tùy nghi
Xúp vi cá, bánh ḿ, ăn tiệm
đều phải lấy trách nhiệm làm đầu
Thứ bảy cha có yêu cầu
con giữ chữ Tín, làm sao vẹn ṭan
nhưng không bắt tha nhân giữ tín
Đối xử tốt thể hiện với người
Nhưng không kỳ vọng ở nơi
tha nhân xử tốt cười vui với ḿnh
Đừng nghĩ là công b́nh họ phải
Làm điều tốt trả lại cho ta
Phải hiểu rơ, khỏi xót xa
cho người vô cảm hay là vô ân
Thứ tám, xem thấy tha nhân
trong mười mấy, hai chục năm kiên tŕ
mỗi tuần mua đúng kỳ, vé số
nhưng vẫn nghèo, chứng tỏ ra rằng :
Muốn phát đạt, phải siêng năng
Cho không vật dụng thế gian chối từ
Thứ chín gia đ́nh sum họp được
là duyên phận, phúc đức từ đâu
Kiếp nầy chung sống với nhau
Như thế nào, được bao lâu, phúc phần
Hăy trân quư, quảng thời gian gần gũi
Dù có thương hay đổi không thương
Kiếp sau chắc ǵ cùng đường
chắc ǵ gặp lại, tiếc thương muộn rồi!!!