T́nh bạn đời lính chiến

 

Khang Lưu

 

 

Nguyễn Văn Huân, Thiếu Tá Tiểu đoàn trưởng TĐ23/BĐQ, rời Tiểu đoàn, ông ra làm Tri phủ An Nhơn (ông xưng Tri phủ) hôm tôi ghé thăm, ông mừng lắm, Hùng “tồ tồ” chắc biết Kháng ở Quận Annhon, năm sau về mời đám cưới thật ra mời Trung Tá Sâm, Thiếu Tá Chiêu, Thiếu Tá Huân, và một số trong đơn vị, là vừa lễ phép vừa tôn trọng vừa xă giao, chứ làm ǵ mấy vị đi được! Tháng sau đưa bà xă ra Pleiku thăm các vị trong Liên đoàn rồi về quê Thọ Lộc ra mắt bà con, lễ cúng ông bà, ghé An Nhơn vô thăm Thiếu Tá Huân giới thiệu:

 

-       “đây bà xă em”

 

-       “ủa! Hôm trước dẫn cô kia tới cũng giới thiệu bà xă, nay cũng bà xă,”

 

-       “thôi anh cả ơi! Mới sáng gặp ông, ông đốt nhà người ta rồi,” cả đám cười vang, qua Mỹ, ông ở Houston chưa kịp đi thăm ông, nghe ông bị tai nạn. Nguyện cầu hương linh Ông sớm về cơi Vĩnh Hằng...

 

Vương Mộng Long, có thể tuổi đời anh em ḿnh hơn thua nhau mấy tháng, mấy ngày, biết đâu lại trùng ngày sinh. Nhưng, quân đội có “Hệ thống quân giai” (không phải quần dài). Anh ra trường trước em, thâm niên quân vụ nhiều hơn, lội rừng trước em, cấp bậc trước em, từng trải hơn em, kinh nghiệm đời từ Bắc vào Nam, ngút ngàn. Muôn đời em vẫn là thằng em của anh, lại là cây viết tiểu thuyết kaki rừng, người đọc không chán. Nhờ Đăck-Soon 1970, mà anh em ḿnh liên lạc được với nhau, anh vẫn khỏe ? Mong cây bút anh bay bổng tầng cao, để người Việt hiểu nhiều hơn về những bộ Quân phục rừng của chúng ta. Nói đến Trung Tá Bùi Văn Sâm, em cũng có vài kỷ niệm ở TTHL/Dục Mỹ . Ông về làm chỉ huy phó cho Đại Tá Ng Văn Đại, gọi em lên, thầy tṛ tâm sự cả buổi chiều ông rút từ trong bóp ra cái Carvisit của Đại Tá Nguyễn Quang Kiệt đưa cho em, em rất cảm động, ông nói “ngoài đơn vị ḿnh là anh em Huynh Đệ Chị Binh, về đây ḿnh vẫn là anh em. Anh thấy đó, ở TT em có nhiều đặc ân đó là lư do. Và khi ở K5 Suối máu, em có qua K1, lâu quá không nhớ sao qua K1 lần ấy, gặp ông, em nói nhỏ “ông Thầy”, ông nh́n em gật đầu, ông mặc quần đùi trắng ngă màu mỡ gà ở trần, Đan mấy cái “sọt nan tre”, nh́n mà thương ông làm sao ấy...

 

Anh em ḿnh, c̣n hiện hữu ngày nào, c̣n liên lạc với nhau, ngéo tay nha!...

 

Nguyên Phúc Cư, hiện ở đâu? Đọc bài này lên tiếng ok, tao với mầy có một kỷ niệm vừa tiếu, vừa tức, vừa vui vụ ǵ đó lâu quá quên, mầy giận tao mày rút súng ra lên đạn, tao bắn gần chân mày cái đùng.

 

- “rút súng lên đạn là nhát đàn bà ok!” Ôm nhau cười cùng xuống Hội quán uống cafee, từ hôm đó tao chết danh “Kháng Colt -45”...

 

Ngô Lê Hồng, h́nh như sau 75, nghe tin anh vẫn trụ Ninh Hoà “thắng về nội, thối về ngoại là đúng rồi, đọc hồi kư này liên lạc với tôi OK!” Năm tướng của anh, giờ chắc nhiều ngang dọc, năm thằng con đúng là sanh ngũ hổ, không hổ danh con cháu VIỆT... Nhớ những ngày ở trại Gia binh, ḿnh quá nhiều kỷ niệm, cùng ở một dăy nhà cùng nhậu vào cuối tuần. Ngược với Ng Văn Tri ở Tu bông Vạn giă với 5 nàng Công chú. Cả hai vẫn khỏe chứ! Hiện ở đâu, đọc được bài này hai ông nhớ liên lạc nhé...

 

Văn Hữu Trọng,danh sách phong thần thiếu mày, thần không linh. Tánh mày hiền lành dễ mến, chưa bao giờ mích ḷng bạn bè, lại đẹp trai như Ng Phúc Cư, tụi ḿnh cùng đơn vị lại cùng về Dục Mỹ. Nhớ TĐ23/ BĐQ, nhớ TTHL/Dục Mỹ, những kỷ niệm ngày nào của chúng ḿnh, khó quên Trọng nhẫy, cũng như mọi người mầy và Cư nối quan hệ với tao à nha!...

 

Lê Văn Hùng(Hùng tồ tồ), có lẽ vui nhất là năm ông về Louisville dự dám cưới, ông đại diện nhà trai, Kháng đại diện nhà gái, nghe MC giới thiệu: Đại diện nhà trai ông Lê Văn Hùng Qui Nhơn, ḿnh vọt hỏi:

- “Anh là Hùng tồ tồ phải không?”

-  “ủa! Anh là ai.”

-  “Kháng Colk-45 đây!” Hai thằng phóng tới ôm nhau, mừng khôn tả.

 

Nhớ lại lúc anh về thay Lê Trường Hậu, đợt hành quân trận B́nh Tay648, 10.00pm xun gphhong lên chiếm đồi,, Ng Khoa Khiêm Tr-đội trưởng Tr-đồi trực ngày đó, phất bản đồ hô “xung phong”, lănh ngay trái B40 vào bọng đái, 4.00am nó nói rất nhỏ:

- “Kháng ơi! Tao không xong rồi…, chia nguồn sống cho mày”. Anh thấy đó, tôi khóc ngất theo nó, khi về hậu cứ, nh́n hàng quân không thấy nó, tôi lại khóc, vô bàn nhậu uống rượu vô là tôi chửi anh. Biết tâm trạng của tôi, dù tôi hồ đồ chửi bậy, anh vẫn yên lặng, không nói một lời, với điểm này mà tôi thuo7gn anh, mến anh; thêm câu:

 

- “Kháng à! Từ Bắc vào, Hùng ở Qui Nhơn, nên B́nh Định là quê hương của Hùng.” Câu nói thân thương làm sao ấy. Bắc kỳ 75 dù cả chục mảnh bằng Tiến sĩ, trong đầu không mảy may suy nghĩ được câu nói thân thương như thế này, bảo sao người miền Nam thân thiện được với chúng mày !

 

Vừa rồi không xuống Dallas được, nhưng nhất định tôi sẽ lăn bánh tới đó, đâu c̣n bao nhiêu ngày nữa với tuổi trên dưới 80. Phải gặp nhau một lần để đầy vơi niềm tâm sự cùng nhau... V́ ngoài anh, ḿnh c̣n ba người bạn và hai đứa cháu cũng ở Dallas...

 

Nghĩ đến Nguyễn Chấn Hưng 22 xót xa lắm, hai thằng ở hai làng kế nhau, học lớp nhất với nhau, lên Đệ Thất, tao học CĐ, mày học An Nhơn khi vô Thủ Đức mày ra Tiểu đoàn 22/BĐQ, tao về 23/BĐQ trận B́nh Tây 48,49 Tiểu đoàn 11 bể, 22 nhảy Trực thăng lên thay, từ băi đáp phải đi qua tuyến 23 mới đến thay tuyến 11 bị bể, mày ngồi với tao chuyện tṛ với nhau cả tiếng đồng hồ, đêm đó khoảng hơn 10.00pm, thằng truyền tin báo:

- “ông thầy, Thẩm quyền 2/22 và thằng truyền tin vừa bị trái B40 đi rồi”.

 

- “cái ǵ, ông ấy nói chuyện với tao hồi chiều mà!”. Không ngờ câu chuyện hai thằng chiều hôm đó lại là lần cuối cùng. Hưng! Tao cứ nghĩ câu “Hồng nhan bạc mệnh” là dành cho phái nữ… mày vừa trắng vừa đẹp trai, tao c̣n mê mày…, nào ngờ mày cũng ra đi sớm như vậy. Thương mày nhiều lắm Hưng ơi! Cầu chúc mày sớm về chốn “Vĩnh hằng” tự tại, không c̣n buồn vui sướng khổ nữa… (@)

 

(@) Nguyễn Chấn Hưng ở Cù Lâm Nam nhà lầu ngay chợ.

 

Ng Văn Thu, thay Thiếu Tá Chiêu Tiểu-đoàn trưởng 23/BĐQ, anh người Long an, nhỏ con rất dễ thương rất hoà đồng với anh em trong tiểu đoàn, ai cũng mến anh, ngày anh bỏ đơn vị từ lính tới quan ai cũng buồn thương tiếc anh, nguyện cầu anh từ ḷng đất mẹ về gia hộ độ tŕ cho đàn em của anh.

 

Thương anh lắm thiếu tá Thu ơi, người tốt sao lại vắn số! Em nhớ có lần anh bảo em:

 

- “về hậu cứ, sáng đi Câu lạc bộ uống ca-fee xong, chiều chú mấy dông ra phố, lột lon đi chơi với lính”

 

-  “Không đi chơi với lính, mai mốt đụng trận bị thương Đại bàng đâu cơng em về được. Ra trận với lính, về hậu cứ cũng nên đi chơi với lính” anh mỉm cười, cũng với nụ cười hiền hoà của ông anh...

 

Văn Công Tŕnh, tụi ḿnh chưa tṛ chuyện với nhau bao nhiêu , mày đă bỏ tao ra đi, trớ trêu hai tiểu đoàn kề nhau, hành quân liên miên ít về hậu cứ trùng hợp cứ thế mà chúng ḿnh ít gặp nhau. Ngày nghe tin mày ra đi tao buồn vô hạn cùng dân Binh định cùng học CĐ, cùng một b́nh chủng, cùng một Liên đoàn...thỉnh thoảng qua Cali, tao thường gặp Văn Công Định em mầy, rất OK tham dự sinh hoạt công đồng, tham dự tích cực hội Liên trường Quinhơn, xứng đáng là em của Văn Công Tŕnh.

 

Nguyện cầu mầy sớm về cơi Vĩnh Hằng quên hẳn: hỷ, nộ, ái, ố, cơi trần gian nầy...

 

Trần Ích Châu, tao rất cảm động nghe tin tao, vợ mày lái xe cả tiếng đồng hồ cho tao mày gặp nhau. Mày hỏi:

 

-     “Kháng, mày c̣n nhớ tao không”, thú thật nếu không có thằng em tụi ḿnh Dương Đường Trúc tao và mầy làm sao nhớ nhau được, 52 năm rồi! Nói chuyện với mầy tao muốn khóc, lúc tụi ḿnh 7 đứa về Liên đoàn 2 Fleiku thằng nào cũng chưa tṛn 30. Nay, 52 năm sau, chỉ một câu mày hỏi cả chục lần, vợ mày bảo:

 

-     “ảnh lẫn rồi, em đi làm ở nhà lấy xe chạy bỏ ở đâu đó đi bộ về, chiều về em tá hoả chạy đi t́m, Police kéo bỏ băi em đi chuộc về”.

 

-  “Cảm ơn chị, vừa gặp nó tôi ngỡ ngàng, nó ngơ ngác làm sao ấy, ôm nó mà thấy đôi mắt nó xa xăm ở đâu nó không thấy tôi trong mắt nó...tội nghiệp quá”, những ǵ của dĩ văng, có nhớ nhưng cũng quên nhiều, thương mày nhiều lắm Châu ơi! Mày bảo tao về Houston lần nữa, ở đây BĐQ nhiều lắm, khoá 27 cũng nhiều, OK! Bánh xe c̣n lăn được, tao sẽ qua với mày cùng anh em.

 

Nhớ sáng này, ra chợ Hoà Binh vào Lee Sanwhish mua ly cafee mang ra có một vị đang ngồi đưa tay nắm lại hỏi:

-  “Bác năm nay bao nhiêu tuổi?”

-  “81”

-  “cái ǵ 81 sao bác khỏe vậy, tôi 75 mà chống gậy rồi”

-  “tại không nghe lời ông cha để lại, đêm bảy ngày ba vào ra không kể, là khỏe thôi” Cười!

-  “nghĩ bậy nên bi đát, Đêm ngủ 7 tiếng, ngày ăn ba bữa, bánh ngọt, trái cây, ăn, mệt ngủ thêm buổi trưa là ư nầy.”

-  “làm sao được?”

-  “10.00pm lên giường, vặn Alarm, Alarm reo, búng mạnh chân ngồi dậy, không nướng thêm, mươi bữa nửa tháng là quen, Arlarm có sẵn trong người, khỏi cần để Alarm nữa tới giờ tự động dậy”…

 

Lê Văn Toản, cứ như là tao t́m mày nát nước, tao không có Facebook, nên tao nhờ nhiều người, lên Mạng tao hỏi Thiết đoàn 3/ Kỵ binh đánh Mail đủ chỗ, vẫn không t́m ra mày. Vô lư thật vô lư, nghe tin mày ở Hou-ston tao nhờ nhiều người ở Houston t́m giúp, Hiện có ông Nguyễn Văn Nam làm ở sở An Sinh Xă Hội Houston, ông hứa bằng công việc ông đang làm hy vọng sẽ t́m ra mày. Qua Mỹ lư ǵ mày không hội hộp bất cứ Hội đoàn nào kể cả hội Thiết Giáp. Mày là thằng bạn thân thương nhất của tao, từ TĐ3/KB/ Pleiku đi phép mày xuống Nha trang thăm tao, xúc động khi mày bay từ Fleiku xuống thăm. T́nh bạn c̣n ǵ bằng! Giờ tao mày trên hàng “8” cả rồi, gặp nhau nh́n nhau một lần trước khi giả từ cơi này. Toản ơi “Trăm năm trước ta chưa từng gặp mặt, trăm năm sau biết c̣n gặp nữa không” cuộc đời “sắc sắc không không, thôi mày hăy đến một lần với tao” đọc bài này tất cả những người bạn mà tôi quên tên và mày nên liên lạc với tao qua Email (thantam4246@gmail.com). Tao nhớ mày lắm Toản ơi ! Tội nghiệp thằng Nguyễn Văn Trung, ngày rời Thủ Đức, nó ôm tao, rồi lột chiếc đồng hồ tặng tao, tao cảm động quá tao rút bộ đồ Bông tặng lại nó, Toản ơi! 5 tháng sau về Sư Đoàn 5, nghe tin nó tử trận, tao buồn cả đêm thao thức măi. Tao có những thằng bạn như mày, như Trung, như Lê Tường Kiệt, Lưu Bạch Ngọc, Trương Ngọc Sanh...nhiều, nhiều nữa..l đời tao như vậy cũng không đến nỗi... phải không Toản (?)...

 

Lê Tường Kiệt, Hội “Những Người Ở Rể” nghe tên hội, có ông bạn người Huế ở Louis-ville cũng ở rể Đất Sét, xin nhập Hội, mấy chục năm nay chưa một lần Đại hội, nên chưa ghi tên vào sổ “không có tên nào”...

 

Vừa rồi tao có đi Houston, định đi du lịch một ṿng bằng xe Bus xuống Dallas, gọi thằng cháu bên OKLAHOMA qua chở về nó trước khi đi Wichita tim Luu Bạch Ngọc, xong qua mày. Nghe lạ tai hẻn! Sau cái ngày tù về, gặp nhau trước đám con, tự dưng không thằng nào “tao tao, mày mày” nữa, nay nhân bài tào lao thiên địa này xưng hô cho nó đă. Như những ngày “xa xưa” ok! Đưa địa chỉ Email tới đây, gởi cho đọc, không xuôi tai “Delete” là xong. Nếu xuống Kiệt chắc ở hơi lâu, v́... sẽ biết sau, như ba tuần ở Houston vừa qua, vui lắm, nhất là những ngày cuối...

-          “Kiệt ơi! Ở Thủ Đức nằm giường đôi, tao mày nằm đôi mặt nhau, mày đâu ngờ cuối cùng tan cuộc chiến, tụi ḿnh hội ngộ ở Sadec, tao bán cà rem, mày chích heo, chích chó.” Lên voi, xuống chó mới là biển dâu... nhớ Ng Văn Chánh không? Hôm rồi về Sadec, nó trách tao, sao không bấm phone nó ra đón, c̣n bảo khi nào lên máy bay, đưa ông lên phi trường. Tao đi Qui nhơn về thằng con tao nó không dám nói, sợ tao phóng ngay trong đêm, sáng ra nhà tao, gọi về báo:

-  “Chánh Sơn Tùng chết, ông hay chưa?

-              “Cái ǵ? Tôi mới nói chuyện với nó khoảng mươi hôm...”

 

Đáp xe về Sadec, vợ nó bảo:

-  “ảnh bị nhồi máu cơ tim, món quà anh tặng chưa kịp xử dụng” nói trong nước mắt.

 

Vào bàn thờ đốt cây nhang cho nó, nh́n tấm h́nh tao la:

- “Chánh”, rồi nghẹn ngào, rơi lệ ngồi xuống ghế. Mày thấy không? Bạn bè lần lượt ra đi, dù nó rất nhỏ tuổi, nhỏ hơn tụi ḿnh 6, 7 tuổi. Vô thường không theo thứ hạng...

 

Lưu Bạch Ngọc, tại sao tự dưng mày bặt liên lạc với tụi tao, mày từng giới thiệu trong đám cưới con mày ở Wichita:… đám con mầy sao rồi…

 

Ngọc ơi! Như tao hứa với Kiệt “tao sẽ đi Wichita t́m mầy… vẫn nụ cười hiền hoà… nụ cười không bao giờ khép trên tấm h́nh trong “nhà Địa Tạng” tại Chùa PHÁP HOA ở Wichita… Nguyện cầu Linh Hồn Lưu Bạch Ngọc sớm về Cơi Cực Lạc của Phật A Mi Đà ...

 

 

Khang Lưu

Khoá 27TĐ

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính