Nhớ quá Xuân xưa
Chân bước loanh quanh giữa ḷng phố thị
Nh́n những rộn ràng nhớ quá Xuân xưa!
Nhớ pháo ḍn tan quyện hương khói giao thừa
Thơm áo mới, thơm cả bao giấy đỏ.
Thơ ngây quá khoảng trời Xuân tuổi nhỏ
Theo Mẹ Cha đi hái lộc đầu năm
Mới hôm nào, giờ đă quá xa xăm
khi năm tháng cuốn đời như thác lũ!
Xuân Đà Nẵng ngỡ Sàig̣n, phố cũ
khi đường hoa rạng rỡ tiếng cười vui
Nhớ làm sao những ngày Tết ngược xuôi
Sáng: phố chợ. Chiều: phố hoa. Đêm: hàng quán.
Ba năm lính, ba muà xuân ly loạn
Đủ già nua trong tâm tưởng chai cằn
Xuân tươi hồng sao tuổi trẻ băn khoăn
Nay phố xá, mai chiến trường nhập cuộc.
Buồn đọng cánh theo gót chân chậm bước
Khói vàng tay, ḷng nhẹ hẫng như mây
Tới, lui hoài một chỗ vẫn không hay
Xuân đằm thắm mà hồn như dao động.
Ba năm lấy núi rừng làm lẽ sống
Hạnh phúc thay những thời khắc b́nh yên!
Như chiều nay Xuân ḥa nhịp con tim
để chân bước bâng khuâng trên đường phố.
Bỏ sau lưng những hiểm nguy, gian khổ
Lính tạm quên nghiệt ngă chốn sa trường
đón mừng Xuân trong nắng ấm hậu phương
khi Trời, Đất giao ḥa trong... hy vọng.
Huy Văn
(Đà Nẵng, Xuân Giáp Dần 1974)