Ngày đêm nhớ nợ núi sông:
Trên trời vân cẩu giăng ngang
Nắng chưa đủ ấm đã hoàng hôn rơi
Thương thân lỡ vận, thất thời
đem tâm tình gửi vào nơi bạt ngàn
Cõi trời thoi thóp thiều quang
đưa ngày vào tối, gợi tan tác lòngChập chùng trong cõi có, không
Là thiên di lượn giữa mênh mông... buồn!
Một mai sông, suối về nguồn
Có thuyền viễn xứ giong buồm... hồi hương!
Đêm:
Vén màn sương tỏa trong đêm lạnh
tìm lối nhân sinh chốn lụy phiền
Bâng khuâng nào lắng trên mấy nhánh
Nên âm thầm chuốc chén sầu miên.
Máu xương ai đặt trên quang gánh
mà ngất ngưỡng hồn sông núi xa?
Có phải hương lòng vừa đọng cánh
để nhắc riêng ta “nại lão hà” ?! (*)
Nhớ nợ núi sông
Cứ đều đặn: càn khôn thay áo mới
Âm thầm trôi: năm tháng mãi xoay vòng
Ngày tiếp đêm thêm nhớ nợ núi sông
Lời “vị báo” chưa tròn câu hẹn ước. (*)
Thì vẫn hẹn qua năm lần, bảy lượt
Ngày về quê tuy thăm thẳm dặm trường
Lối phong vân dù mãi tận hà phương
Thân lưu xứ vẫn đậm tình chiến quốc.
Huy Văn
(*) Trích từ CẢM HOÀI- Thơ Đặng Dung