Thịt trâu trong tù

 

Hoàng Mai Nhất

 

 

1/ Cái đùi Trâu:

 

Cuối năm 1977, Trại 4 HLS (Hoàng Liên Sơn) cho giết một con trâu già  để toàn trại ăn Tết. Nói là toàn trại chớ sự thực th́  chỉ có đám cán bộ và vệ binh là có thịt, c̣n anh em tù cải tạo; may lắm là nước muối (thường xuyên), có chút lớp váng mỡ trâu nổi lên trên mặt nước. Và thợ xẻ thịt, không ai khác ngoài anh em tù làm ở nhà bếp; mà chúng gọi chung là anh nuôi.

 

Con trâu già được dẫn ra bờ suối và bị giết ở đó bằng một phát súng AK. Nói là một phát súng chớ thật ra, để tiết kiệm đạn; chúng đều dùng búa bổ vào đầu con vật. Với việc làm vô nhân đạo như vậy, anh em ḿnh đều từ chối không làm nên chúng phải nhờ một người dân sắc tộc “Tày” ở gần đó vào trại để giết con trâu. Con nào may mắn th́ chỉ một búa, c̣n đa phần đều phải hai, ba búa trở lên; vậy mà có con không chết. Quá đau đớn,con vật vùng lên chạy khỏi nơi đập đầu nó và lúc này th́ nó trở nên hung dữ,gặp ai cũng húc; đến chừng đó chúng mới cho dùng súng bắn hạ con vật.

 

Ngoại trừ những tên có nhiệm vụ coi tù lao động hay có công tác khác là vắng mặt ở hiện trường mổ thịt, c̣n phần lớn đều kéo nhau hết ra để xúm lại xem làm thịt trâu ở bờ suối. Đối với bộ đội cộng sản, đây cũng là một ngày hội; v́ chỉ những dịp như  thế này mới có thịt để ăn. Mà muốn có thịt như việc hạ thịt con trâu già này, cũng phải có sự đồng ư của tên chính trị viên trại; mặc dù đă được thông qua một buổi họp của các chức sắc trại. Điều này cho thấy chế độ cộng sản quả là tự do và ưu việt gấp ngàn lần chế độ tư bản ( h́..h́..).

 

Lúc đó, anh em đang làm cỏ trên các triền đồi trồng khoai ḿ gần đó. Anh em vừa nhẩn nhơ làm, v́ hai tên vệ binh canh gác anh em tù lao động, đă lẽn bỏ đi xuống dưới để xem ngă thịt; mà cũng có lẽ để lừa cơ hội “dớt“ một cục thịt nào đó dấu đem về cải thiện riêng lẽ (xin đừng ngạc nhiên v́ đấy là bản chất chung của những con người cộng sản), vừa nh́n xuống xem hạ thịt, vừa để xem một cuốn phim quay chậm h́nh ảnh xâu xé thịt một con trâu già ốm đói (như những người tù cải tạo) của những kẻ tự cho là có đạo đức cách mạng, đang bâu vào dành phần theo cái kiểu thấp hèn là chôm chỉa, ăn cắp… mà đau đớn thay, lại là đi ăn cắp đồ của tập thể mà chúng hay khoe nhặn lên là ưu việt, là không có cảnh người bóc lột người? (Nếu chế độ CS không có bóc lột th́ tại sao những tên vệ binh  của chúng không  sốt sắng làm nhiệm vụ được giao, lại bỏ mặc tất cả để lén đi chôm chỉa như vậy?) Th́ ra bọn đảng viên luôn luôn là cán bộ, là  thành phần lănh đạo, nên có quyền  được hưởng mọi ưu đăi của chế độ; ngay cả phần ăn của chúng  cũng ưu tiên có thịt… c̣n vệ binh, lính lát th́ họa hoằn mới có; cho nên họ  mới phải liều ḿnh lẻn xuống cố t́m cách chôm cho được một miếng thịt, cho dù là miếng thịt dai nhách của một con trâu già trước sau ǵ cũng chết, được ban ân huệ cho chết sớm hơn để trại có tí thịt gọi là bồi dưỡng. Tôi không nói ngoa hay dựng đứng câu chuyện để bôi nhọ những “tinh hoa đại diện cho một chế độ xă hội chủ nghĩa đầy phẩm giá con người, mà chúng vẫn thường hay rêu rao”. Th́ đây:

 

Y như rằng một tên cán bộ đang chấp tay sau đít, từ từ chậm rải đi tới sân khấu lộ thiên mà giờ đang đầy ắp các diễn viên thượng thặng, mắt láo liên nh́n ngược xuôi, tứ phía. Để rồi sau đó, khi tới tận sàn diễn chính là bờ suối xẻ thịt trâu, hắn bèn lớn tiếng hùng hổ nạt nộ, xua đuổi đám diễn viên phụ là những tên vệ binh  quèn rời khỏi phim trường đi làm nhiệm vụ của ḿnh; nhường sân khấu lại cho diễn viên chính là hắn, một cán bộ quản giáo của trại và một vệ binh có nhiệm vụ canh chừng, điều khiển việc xẻ thịt trâu của hai người tù. Anh em nh́n kỷ tên cán bộ ấy, th́ ra là tên Trung úy Ḥe; một  cán bộ  quản giáo  đầy hắc ám, chuyên môn ŕnh rập theo dơi sát rạt anh em tù để lên mặt hống hách dạy đời, trừng phạt những anh em nào bị nó bắt gặp cải thiện (như hái rau cỏ, bắt cóc nhái, cào cào, rắn rít, ḅ cạp…nghĩa là những con nào nhúc nhích là anh em bắt hết không chừa một con), nên anh em đặt cho nó cái tên “Quách Ḥe” (tên một Thừa Tướng nước Tàu thời xưa đầy hống hách, tàn ác, thamlam).  

                                                                

Đuổi được  đám vệ binh đi rồi, hắn bèn giơ tay chỉ trỏ, nói năng ǵ đó như  là người  có trách nhiệm phụ trách ở đó. Sau đó, hắn ngước mắt nh́n khắp nơi, rồi  nhanh nhẹn tḥ tay chớp ngay lấy một cái đùi trâu dấu liền ra sau lưng, thụt lui rồi quay ḿnh bước đi thật lẹ về phía một bụi rậm ở cách đó không xa; liệng thật nhanh cái đùi trâu vô đó sau khi đă quan sát thật kỹ xem có ai nh́n thấy hành động này của ḿnh không; cúi người xuống giả bộ như là lượm một vật ǵ, nhưng thật sự ra là đẩy cái đùi trâu vào  sâu hơn một tí rồi đùa lớp lá phủ lên trên. Xong, xoa tay nở một nụ cười  đầy vẻ thỏa măn, quay bước trở lại chỗ xẻ thịt; đứng nh́n xem như  một kẻ bàng quan và lúc này hắn đă giảm bớt sự nạt nộ lớn tiếng hay chỉ trỏ như trước nữa.

                     

Đứng ở trên đồi sắn cao, nên anh em  chúng tôi đều nh́n thấy rơ không sót một chi tiết nào  của cuốn phim quay chậm cảnh tên cán bộ gương mẫu, từng lên lớp anh em chúng tôi về  đạo đức, tư cách của người cách mạng mà những người tù như  chúng tôi phải bắt chước noi theo. Hay thật! Không c̣n lời ǵ để  diễn tả hơn được nữa tài diễn xuất đặc sắc của một diễn viên thượng thặng như vậy. Anh Nguyễn Văn To, hiện đang ở TB. Georgia, một người trong nhóm Cao Đài gồm: Kính, Lương, Phát (em), Trương... (trong tù, anh em thường gom lại lao động, sinh hoạt theo nhóm để chia xẻ đở đần nhau trong ngục tù CS); tức giận buột miệng chửi thề: mẹ nó, anh em ḿnh lao động cực nhọc nuôi chúng ở không ăn ngập mặt, c̣n chưa chịu; giờ chỉ có một ít thịt của con trâu già mà nó cũng nở trộm dấu ăn riêng th́ c̣n ǵ  cho ḿnh nữa. Hèn chi anh em ḿnh không bao giờ có được miếng thịt nào để ăn, vậy th́ ông phải cho mày biết tay!

 

Ở đây xin nói rơ thêm về lư do nào mà anh To đă phải nói như vậy. Số là, lúc nào chúng  cũng lên lớp rêu rao nói là: trại luôn quan  tâm  đến  sức khỏe của  các anh, các anh có sức khỏe mới lao động tốt, học tập tốt để sau này khi trở  về mới nuôi sống được gia đ́nh, vợ con các anh; không c̣n ăn bám xả hội; cho nên các anh sẽ được bồi dưỡng thịt vào những ngày lễ lớn. Thế nhưng thực tế không bao giờ có. Chúng c̣n xảo trá đến độ là thiết lập một bản thông báo thực đơn trong ngày cho tù biết (nếu tôi nhớ không lầm là mỗi người tù được cho hưởng môt ngày là nữa cắc hay một đồng  ǵ đó), và trên bản thực đơn của trại lúc nào cũng ghi là hôm nay có thịt, nhưng được quy ra “rau tàu bay“ (là một loài cỏ dại, ăn đăng đắng, nhẩn nhẩn; mọc đầy rừng mà loài thú c̣n không muốn ăn). Và anh em chúng tôi đă gọi mỉa mai là “thịt quy ra tàu bay hay cải trời” cũng rứa. Đồng thời, chúng cắt cử một toán tù chuyên đi nhổ loại cải này về cho tù ăn. Theo lời  bọn  chúng cho biết, trước kia khi tiến hành cuộc chiến xâm lược miền Nam; v́ đói quá  nên chúng nó phải ăn loại cải này để thay cơm, thịt. Và để  che dấu  cho hành động khốn nạn ăn  cướp cơm tù, chúng tuyên bố là “1 kư cải trời, bổ dưỡng tương  đương với “một kư thịt” (v́  lâu  quá  nên tôi không nhớ rơ giá trị tương đương này nên viết đại khái như thế ).

 

Thế rồi anh vội vàng hốt một mớ cỏ rác; dồn lẹ vào hai cái xọt và lẹ làng gánh hai xọt cỏ, men theo triền đồi đi xuống  phía bụi rậm có dấu cái đùi trâu. Sau khi quan sát kỹ lưỡng xong, anh vội vàng chộp ngay lấy đùi trâu giấu vào trong xọt dưới đám cỏ rác; rồi thản nhiên đi ngược trở lên đồi ḿ. Quá hay một “action”? Không… không phải! Phải nói là một “mission impossible” thật tuyệt vời mà không một phim trinh thám nào có thể hay hơn được nữa! Tất cả anh em chúng tôi đều thở phào nhẹ nhơm, và cùng nở  nụ cười tươi mà từ khi sa chân vào tù ngục, chưa bao giờ  có nụ cười tươi như vậy.

                     

Trở lại chuyện tên Quách Ḥe, sau khi trở lại chỗ xẻ thit; vẫn theo thói quen cũ. Hắn cũng chỉ trỏ và nói liếng thoắng một hồi, rồi nhẹ nhàng từ tốn quay đi trở ngược lại về phía chỗ bụi rậm có dấu cái đùi trâu và quơ tay vào trong để ṃ t́m. Tội nghiệp cho hắn, càng ṃ th́ bụi rậm càng toang hoác nhưng cái đùi trâu th́ khôg bao giờ t́m thấy được. Mặt hắn đỏ rần, rồi tái đi. Tay chân như run rẩy, miệng lầm bầm chắc hẳn là đang chửi rủa. Anh em chúng tôi đứng trên này, vẫn luôn nh́n xuống để quan sát toàn cảnh nên thấy rơ hết mọi sự việc xảy ra. Muốn cười phá lên, nhưng tất cả đều cố dằn lại; bởi v́, nếu cười th́  chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, chẳng khác nào bảo cho hắn biết rằng chúng ông đă thấy, biết tất cả hành động thô bỉ của mày và dễ làm cho hắn nghi ngờ là chính chúng tôi chớ không ai khác; đă hớt tay trên của hắn. Sự tức giận và hổ thẹn, sẽ làm  cho hắn bắt buộc phải khám xét  anh em kỹ càng hơn lúc  xếp hàng vào  trong trại  sau khi hết giờ lao động. Và như vậy, ḿnh tự dưng hại ḿnh làm mất đi phần thịt ngon lành mà không dễ ǵ có một cơ hội như hôm nay. Đây là một trong những bài học đầu tiên mà anh em đă thuộc nằm ḷng, sau mấy năm trời lọt vào tay chúng qua các trại tù là:  đừng bao giờ để cho chúng nghi ngờ và có hành động nào khác với anh em ḿnh nếu… điều đó chưa thật sự cần thiết!!!

 

Sau một hồi t́m hoài mà không được, hắn vùng vằng tức tối quay đi trở ngược lại phía bờ suối chỗ xẻ thịt; và lần này th́ hắn không c̣n tỏ thái độ như là một cán bộ có tư cách trước mặt tên vệ binh trại và cả với hai anh tù xẻ thịt trâu nữa. Hắn thọc cả hai tay vào trong cái xọt lớn, đang chứa những phần thịt đă được cắt ra để t́m cái đùi trâu đă mất. Nhưng hắn làm sao t́m được một khi mà anh em ḿnh đă ra tay rồi. T́m hoài, đếm đi đếm lại bao nhiêu lần nhưng trong xọt thịt vẫn chỉ có ba cái đùi trâu. Giận quá hắn bèn chửi đổng lớn tiếng mà ai cũng nghe thấy: “Tiên sư bố nó, trâu ǵ mà chỉ có ba chân!” Cứ thế mà hắn sủa hoài, cùng với ánh mắt ném nh́n xoay mói, đầy vẻ tức tối căm hờn (mà không biết làm sao cho hết hả giận; khi mà miếng ăn rơ ràng  đă chắc mẫm bỏ vào miệng lại bỗng dưng biến mất một cách kỳ lạ) vào hết tất cả những ai đang có mặt ở đó. Và sau cùng đành hằn học bỏ đi v́ biết có xớ rớ ở lại đó cũng không c̣n có thể nào đóng phim chôm chỉa được nữa. Lời người xưa bao giờ cũng đúng:

 

“Miếng ăn là miếng tồi tàn

Mất ăn th́ phải lộn gan lên đầu”

 (tục ngữ Việt Nam)

 

Theo như lời anh Nguyễn Thanh Vân (người đă trở về để kết hợp cùng một số anh em c̣n kẹt lại ở trong nước như  anh HQ  Tr/Úy  Nguyễn Đức Lợi…để rải truyền đơn kêu gọi người dân cùng đứng lên lật đổ bạo quyền CSVN và dự định đặt chất nổ ở Ủy Ban Nhân Dân thành phố HCM; nhưng sự việc không thành và tất cả các anh đều bị bắt và bị giam giữ thêm 7, 8 năm nữa, cộng với 6, 7 năm tù cải tạo ngoài Bắc với tôi; tổng cộng mỗi người 14, 15 năm tù CS), hiện đang ờ Nam Cali, cho biết: anh có tham dự bữa tiệc đùi trâu phỏng tay trên của tên cán bộ Ḥe, sau khi anh em bí mật chuyển được vô trại; th́ chắc có lẽ v́ trâu già và v́ không đủ điều kiện và thời gian nấu nướng (thiếu củi lửa và nấu gấp rút v́ sợ tụi nó đi kiểm soát phát hiện) nên ăn nó dai nhách như nhai cao su. 

 

Dù sao th́  chuyện này cũng là một sự kiện đáng nhớ và cũng nên được gọi là một chiến tích, nên ghi lại vào lịch sử chống cộng của những anh em QCC VNCH trong ngục tù CS.

 

Trân trọng kính chào

 

H.O. 26  Lê Anh Thượng

 

* Trích trong Đoản Kư Tù “Cuộc Chiến Đấu Vẫn C̣n Đang Tiếp Diễn” của Hoàng Mai Nhất.

 

*  *  *

 

 2/ Trâu Rượt Chém:

 

Cũng v́ chuyện giết trâu bằng cách đập đầu này mà tôi xém chết trong tù. Số là, khi chúng chuyển anh em chúng tôi từ Yên Bái về giam giữ tại Trại 6 Xả Thanh Chương, Nghệ Tỉnh do công an cs quản lư, th́:

 

Cuối năm 1979, chúng cũng cho giết trâu ăn Tết bằng cách đập đầu. Con trâu bị đập đầu lúc nào, ở đâu tôi không biết; nhưng khi tôi đang lửng thửng đi về “sam” là buồng giam của ḿnh; sau khi ghé thăm vài chiến hữu ở buồng giam khác nhân ngày Chủ Nhật được nghỉ lao động, th́ một con trâu phóng ra, mắt đỏ ngầu, mồm mép nhỏ dăi và cái đầu th́ gập xuống; chỉa hai cái xừng cong về phía trước, phóng về phía tôi trong cái thế như cảnh đấu ḅ của dân Tây Ban Nha. Bất ngờ không biết làm ǵ hơn, tôi xoay người phóng chạy.

 

Nhưng hai chân làm sao chạy thoát được con vật bốn chân, đang trong cơn đau đớn tức giận phóng tới với tất cả sự phẩn nộ; tôi thầm nghỉ phen này chắc chết rồi. Tuy nghỉ vậy, nhưng tôi vẫn b́nh tỉnh nghỉ cách làm sao để thoát được sự rượt đuỗi của con trâu này.

 

Tôi nghe rơ tiếng anh em ở chung buồng giam với tôi la lớn: “chết thằng Thượng rôi… chết thằng Thượng rồi…” Thật sự lúc đó, ai cũng nghỉ là tôi sẽ bị con trâu điên này húc chết rôi; nếu không cũng đổ máu, loài ruột hay gảy tay chân; chính tôi cũng thầm nghỉ như vậy! Lo sợ lắm nhưng biết làm sao giờ? Tiếng ph́ pḥ thở gấp rút cộng với tiếng chân phóng rượt của nó; cứ càng ngày càng gần sát sau lưng tôi.

 

Chắc “Ơn trên” c̣n chưa muốn tôi,người cầm tinh con trâu lại bị chính con trâu giết chết trong t́nh huống như thế này nên bổng nhiên tôi thấy cây cột bóng chuyền trong sân, ngay trrước mặt ḿnh, ở đàng trước. Thế là tôi phóng về phía cây cột, lách vội ra sau lưng cây cột; một tiếng rầm lớn vang lên!! Tôi biết ngay con trâu húc phải cây cột và đang loay hoay gở cái sừng cong bị vướng cây cột để thoát ra.

 

Lợi dụng cơ hội này, tôi lạng ḿnh lách xa con trâu và phóng chay thật nhanh về buồng giam của ḿnh. Con trâu cũng nhanh thật, nó đuổi sát theo sau; khi anh em vừa đưa tay kéo được tôi phóng lên chỗ nằm bằng ximăng của tầng dưới trong buồng giam th́ con trâu cũng nhào vô tới, và nó chạy theo con đường giữa hai sàn nằm bằng ximăng; cái đầu gập xuống, hai cái sừng th́ quét ủi dọc theo hai bên bệ nằm. Khi đụng tới vách cuối của buồng giam th́ nó quay chạy ngược trở ra cũng cái thế quét hai cái sừng dọc theo hai bên sàn nằm như lúc vô. Anh em cùng nhau la lớn và lấy vật dụng cá nhân chọi cho nó sợ và chạy mau ra ngoài.

 

Thật may mắn không ai bị ǵ hết v́ anh em đều đă nhảy lên sàn ximăng và đă ép sát ḿnh vào vách buồng.

 

Tạ ơn Trời Phật! Nếu không chắc giờ đă không có Lê Anh Thượng cầm tinh con trâu kể chuyện trâu trong tù hầu quư vị đọc, cũng gọi là khuây khỏa trong mùa dịch bịnh, Năm mới, Tết Tân Sửu 2021 này.

 

*  *  *

 

Chăn Trâu:      

 

Luật của trại tù: ngoại trừ bệnh nặng không nhúc nhích ǵ được nữa,chỉ chờ chết mới được tạm cho nghỉ ở nhà khám bịnh, làm việc nhẹ. C̣n th́, bệnh ǵ cũng phải lao động. Nếu làm nặng không được th́ phải làm việc nhẹ. Một hôm, tôi khai bệnh. Thời may, một anh bạn tù (không nhớ tên, trước giờ  chỉ có mỗi một  nhiệm vụ là  chăn dắt hai con trâu của trại đi cày và dẫn đi ăn cỏ) cũng bị bệnh đúng vào ngày tôi khai bệnh. Thế là, trại giao cho tôi dẫn hai anh chị trâu này cho đi ăn cỏ.

 

V́ trại tù luôn luôn được xây cất dưới những thung lũng sâu, bốn phía xung quanh là núi. Cho nên muốn có cỏ cho trâu ăn, th́ chỉ  c̣n có mỗi một cách là dẫn lên núi và t́m những nơi có cỏ xanh tốt cho nó ăn; chiều tối khi có tiếng kẻng  thu quân là dẫn trâu về chuồng. Mừng quá c̣n hơn bắt được vàng. V́ từ khi vào tù, từ Nam ra Bắc cho đến nay tôi chưa hề được làm việc ǵ gọi là nhẹ bao giờ (việc nhẹ có nghĩa là làm những việc nhổ cỏ quanh trại, trồng rau;dặm lại hàng rào ngă  xiêu vẹo để nhốt anh em tù, trong đó  có ḿnh cho chắc ăn kẻo tù vượt thoát…) Thế là tôi hí ha hí hững, nắm  dây dắt hai con trâu  đi nhanh lên núi phía sau trại, là con  đường mà  anh em tù  chúng tôi thường  đi mỗi ngày  để chặt giang, nứa, củi hay lấy tranh về  cho trại theo  chỉ tiêu  trại giao  cho mỗi người. Nhờ đó mà tôi biết được một nơi có nhiều cỏ cho trâu ăn,và đặc biệt là ở chỗ đó th́  thường ít khi có người qua lại; nhất là đám vệ binh. Lúc này chúng tôi vẫn c̣n trong sự  quản thúc,canh giữ của “quân đội nhân dân”  anh em  thường gọi  mỉa mai là “quân đội nhăn răng”.    tụi chúng luôn mặc đồ màu xanh cứt  ngựa, nên anh em thường gọi là “ḅ xanh”.    

 

V́ có chủ đích là luôn luôn phải biết thừa thắng xông lên,nắm bắt thời cơ khôg để  vuột thoát khi mà ta  đă nắm chắc t́nh h́nh“ta và địch“; phải biết nắm thắt lưng nó mà đánh (thuộc bài quá  đi rồi thế mà nó vẫn chưa chịu thả cho về, đúng là mẹ bà nó!). Nên nhân cơ hội này, tôi quyết phải làm sao  dẫn cho  được lũ trâu này  đi càng mau, càng xa, càng sớm khỏi khu vực gần trại để  dễ dàng  nghỉ xả hơi, ngủ một giấc cho đă. Tôi bèn vội vàng vừa lôi, vừa kéo; giựt dây  xỏ ngàm  của chúng (nắm thắt lưng tức là nắm ngay  ngàm trâu chớ c̣n ǵ nữa) đễ dẫn hai vợ chồng trâu này đi nhanh đến chỗ ḿnh chọn. Nhưng mà trời ạ! Tù muốn mà trâu nào có chịu hiểu cho đâu. Chúng vẫn cứ  nhẩn nha, nhẩn nhơ  gặm cỏ xanh tươi mọc dọc theo hai bên mép con đường ṃn dẫn lên núi chỉ v́ cỏ ở con đường ṃn này là tốt nhứt. Tốt nhứt  v́ nó gần trại mà lại c̣n  nằm ngay  trên  con đường mà tất cả bọn “cán ngố, ḅ xanh  chớ không phải ḅ lạc” thường hay đi lại; cho nên cái ông đàn anh chăn dắt hai anh chị trâu này,trước giờ đă không chịu  dẫn chúng đi con đường này để chúng được tự do gặm cỏ non  xanh tươi mơn mởn thoải mài ở  đây để phải bỏ mất đi cơ hội bằng vàng được xả hơi dù chỉ dăm phút phù du của một đời tù.

 

Hôm nay, cái thằng tôi lần đầu thay thế dẫn trâu đi ăn; nào có biết cái lư mánh để sống c̣n trong tù dù chỉ là dẫn trâu đi ăn cỏ… làm tôi càng thêm bực ḿnh,tức giận Bực ḿnh, tức giận v́ giựt dây  hoài mà  chúng nó vẫn không chịu đi, cứ nhấm nha nhấm nhẳng, ưởn ẹo gặm tới gặm lui; lại c̣n khịt khịt, ph́ pḥ cái lỗ mũi và ngước cặp mắt lên theo kiểu như là liếc xéo tôi; có lẽ v́ cố gắng ngoạm thêm một ngoạm cỏ trước khi hất mặt lên theo đà giựt dây của tôi, trong khi th́ miệng vẫn nhồm nhoàm nhai cỏ. Thú thật, nhỏ lớn đến giờ; tôi có chăn trâu bao giờ đâu mà biết cách trị nó nếu nó dở chứng không nghe. Mặc dầu trước đây  ḿnh  cũng đă từng là một Hướng Đạo Sinh ngành Thiếu, nên cũng biết được nhiều thứ; thế nhưng chăn trâu, trị trâu th́ dứt khoát chưa hề được các Huynh Trưởng chỉ bảo cho biết như huynh trưởng Đoàn (cố Trung Úy Thiết Giáp đă tử trận trên chiến trường vùng 3 năm 1963 hay 64… không nhớ rơ); Huynh Trưởng Trác (nhà ở cư xá  điện lực trên  đường Hồng Thập Tự, Saigon; đối diện với  đài truyền h́nh VN).

 

Giận lắm rồi  nên tôi bèn đi lần về phía gần cái đầu của nó, nhưng cũng vẫn giữ một khoảng cách an toàn và giựt giựt sợi dây để kêu nó phải đi. Cứ nghĩ rằng giựt  dây ở ngay gần mũi nó th́ nó phải đi, thế nhưng đâu ngờ được phản ứng tức giận của con trâu quá lẹ; nên tôi chỉ c̣n kịp xoay ḿnh  tránh được cú hích của cái sừng. Thân h́nh bị hất văng lên và rớt cái bịch xuống đất, tuy chẳng bị thương tích ǵ nhưng cũng ê ẩm cả ḿnh và hơi hết hồn. Rất may né kịp, nếu không; không chừng bị cái sừng của nó vớt  cho thủng bụng rồi chớ chẳng chơi. Lồm cồm ngồi dậy xem lại ḿnh, thấy không bị thương  tích ǵ; vừa mừng vừa bật cười khan và mới thấy thắm thía câu: “mất ăn th́ phải lộn gan lên đầu”. Thôi th́ đành để cho nó  ăn cỏ ở đó. C̣n tôi th́  đành ngồi bên vệ đường để canh chừng chúng, dẫu không có được một giấc ngủ ngon như mong muốn, nhưng dù sao nhàn hạ được một ngày là thần tiên một ngày và nhất là học được một bài học chăn trâu để đời…            

 

Con vật, trâu ḅ c̣n vậy; huống chi là con người. Cho nên trong những năm tháng tù đày, tôi càng cố gắng giữ để không bao giờ v́ sự đói khổ cực h́nh trong tù ngục có thể  hạ gục được ḿnh; để không bao giờ có những hành động thấp hèn để sau này nghĩ lại phải hổ thẹn với ḿnh, với con cháu và làm nhục cho cha mẹ đă dưỡng dục cho ăn học nên người.

                                                                             

“Dẫu rằng cùng khổ không hèn yếu

Bán rẻ anh em để được nhàn…”

(thơ HMN)

 

Do đó, ngoại trừ những tên ăng-ten c̣n tất cả anh em H.O. đều đă sống xứng đáng v́ họ đă dám chiến đấu không phải chỉ với bọn công an cai tù;mà c̣n phải chống chọi lại với biết bao nghịch cảnh, cám dổ khốc liệt khác trong tù mà trong đó, cái đói lại là cái nguy hiễm và tàn độc nhất; dễ hạ gục con người, làm mất đi cái giá trị đích thực của một đời người; đó là “nhân phẫm”.

 

Thật đúng như lời của Hải Quân Trung Úy Nguyễn Đức Lợi (người đă bị kết án thêm 8, 9 năm tù để nâng tổng số năm tù lên gần 15,16  năm tù, chỉ v́ đă kết hợp với một số anh em ở Hăi Ngoại về; dự định tổ chức rải truyền đơn    đặt chất nổ ngay tại Ủy Ban Nhân Dân thành Hồ) đă nói trong tù:

                                                                               

“Ai đứng vững được trong ngục tù cộng sản

Người đó mới xứng đáng!”

 

                                                                                                               

Xuân Kỷ Sửu, 2007

(Mùa Xuân thứ 13 trên xứ người của một H.O.)

                      

Hoàng Mai Nhất

H.O. 26, Lê Anh Thượng

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính