Đệ I Việt Nam Cộng Ḥa

Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm

 

 

Lời Ngỏ:

       

“Mồng hai-Mười Một, giỗ Người,

Thành tâm ghi lại mong đời hiểu nhau”.

              

Tôi lớn lên buổi đầu Thế Chiến,

Tuổi non thơ cuộc chiến tràn lan,

Đạn, bom hũy phá học tràng,

Những anh lớp lớn bỏ trường vào khu.

Phải chờ đến năm tư * tạm ổn,             * 1954

Cụ DIỆM về giăi khốn, dựng xây,

Nước nhà phát triển từ đây,

Biết bao cải cách, công nầy SỬ ghi.

Dân bàng quan thấy chi nói vậy,

Ḍng thơ sau chẳng phải đặt điều,

Mắt nh́n thấy được bao nhiêu,

Bút ghi xuống giấy một chiều thẳng ngay.

 

*

      *       *

Tôi người dân đất Đồng Nai,

Viết lên sự việc, mắt tai nghe nh́n.

Tiếc thương cho, thuở t́nh ngày trước,

Dân ấm no, đất nước yên lành,

Miền Nam dũng mănh, rạng danh,

Quốc gia thịnh vượng, Rồng vàng Á Châu !.

Buổi nhăm tư, ai đâu c̣n nhớ ?

Người cưu mang, giúp đở di cư !,

Non già triệu rưởi định cư,

Ấm êm gia cảnh, sinh mưu học hành.

Giờ đến tuổi, xanh vàng rụng lá,

Luyến tham chi, vụn bă cuối đời ?,

Mong về, áo gấm vui chơi ?!,

Bỏ t́nh Dân Tộc, thốt lời vong ân,

Lời giăi mật Don Sân * ngày trước,  * Phó T.Th. L. Jonhson

Mắng nhóm kia lũ " đượi " tham tiền,

Bỏ đi Sông  Núi - Hồn thiêng,

Dọn đường cho Cộng chiếm miền đất Nam .

Rồi tiếp đến Nit-Xân hồi kư,              *  T.Th.  Nixon

Chê Kên-Đi đạo lư suy đồi,                *  T.Th.  Kennedy

Giết người lănh tụ danh tài,

Khiến uy tín Mỹ từ nay tan tành .

Nào có nói đâu rằng Cụ Diệm,

Bỏ Tự Do giao tiếp Cộng man ?

Đó là lời Xịa tà gian,

Tung ra bào chữa cho quan tướng tà .

Đừng mồm mép ba hoa dựng chuyện.

 

Ra điều đây, ta biết cũng nhiều,

Hùa theo “ Ca-bốt “ ngạo kiêu,        * Cabot Lodge

Tên gian gạt Chúa, làm điều vô nhân.

Tội ác đó, bao ngần kể xiết,

Hạt gieo rồi, có biết hay không?

 “Lưới trời lồng lộng mênh mông,

Nghiệp gieo nhỏ kiến đừng ḥng lọt qua”

Ḱa, nh́n cảnh Nước Nhà tang tóc,

Họa xâm lăng, Dân khóc thân nô,

Mơ chi mồi bóng hư vô,

Chối từ sự thật tung hô giặc ngoài

Không ôn cố sao tri chuyện đến ?,

Giữ măi đời thân kiến ḅ vung ?

Mặc cho Dân Tộc khốn cùng,

Năm ngàn năm Sử theo ḍng nước trôi ??!!.

 

 

              

Nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Ḥa

Tổng Thống  Ngô Đ́nh Diệm.

1954 – 1963

 

Xuất thân, quan lại Nguyễn triều,

Tai nghe mắt thấy, lắm điều đau thương.

Cụ Ngô, từ nhiệm quan trường,

Dấn thân đeo đuổi, lối đường Quốc Gia.

Bao lần gian khổ, bôn ba,

Châu Âu, Mỹ quốc, Gia Ba kết t́nh.

Đến khi, thuận thế, thuận t́nh,

Dân bầu Tổng Thống, gia đ́nh tham gia.

Chung nhau, xây dựng nước nhà,

Mang hia bảy dậm, thoát ra cựu trào.

Quốc Gia, Dân Chủ lên mào,

Cộng Hoà Đệ Nhất, xây trào liền sau.

Nước ta ngày cũ, khổ đau,

Thực dân, phong kiến, thay nhau đè đầu.

Vượt qua, nào có dễ dầu,

Trăm năm nô lệ, Dân đâu hiểu ǵ ?

Tự Do, Dân Chủ, là chi,

Nên c̣n ngơ ngẩn, lúc th́ đổi thay.

Nhưng nhờ vận Nước c̣n may,

Trí Nhân, chính Đảng, góp tay dựng Nhà.

Để nâng, dân trí nước ta,

B́nh dân học vụ, mở ra khắp vùng.

Phát huy Kỹ Thuật tận cùng,

Chuyên viên, cán sự, không ngừng tạo ra.

Kỹ Sư, Toán, Hoá, Y Khoa,

Đẳng Cao Sư Phạm, Quốc Gia Chính Hành.

Tinh binh, đào tạo song hành,

Quân trường Vơ Bị Đà thành, mở ra.

“Luyện – trui” trai tráng nước nhà,

Chủ trương tiến thẳng, trên đà canh tân.

Cải tiến, đời sống nông dân,

Ngơ hầu cỡi bỏ, cùng bần thời qua.

Thu mua ruộng đất Điền gia,

“Người Cày Có Ruông”, luật ra kế liền.

Đồng thời, phát triển Dinh Điền,

Lập khu trù mật, chuyên viên thực hành.

Dạy dân, cách thức rơ rành,

Hoa mầu say trái, trĩu cành tận chân.

Tăng cường, chiến thuật an dân,

“Xây rào chiến lược”, tách Dân khỏi Thù.

Đẩy quân Cộng phỉ, ngoài khu,

Hành quân truy đuổi không từ ngày đêm.

Cộng gian khiếp hăi tăng thêm,

Kéo nhau đầu thú, cho êm cuộc đời.

Chủ trương: nghiêm khắc chuyển thời,

Đỏ đen, hút xách, gái chơi cấm đường.

Lập vùng cai nghiện, hoàn lương,

Chỉnh tu xă hội, cương thường giữ thanh.

Miền Nam kiêu hảnh, rạng danh,

Ba năm phát triển, mọi ngành khả quan.

Sáng ngời, tên đất Rồng Nam ,

Á–Âu nể trọng, bang lân kính nhường.

Thế nhưng, rối chỉ chính trường,

Lần gom Giáo phái, theo đường Quốc Gia.

Lắm người, chê thiếu vị tha,

Tử h́nh “Ba Cụt”, tướng ra đầu hàng.

(Tiếng đồn cụ Phó * chủ đàn,   *  Nguyễn Ngọc Thơ

Trả thù ngày cũ, bao lần gian lao).

Rồi thêm, nhóm nhỏ “ Lao Xao ”,

Dựa uy Đ́nh Thục, trỗ màu buôn ” Quan ”.

Làm cho Đất Nước, gian nan,

Trệ tŕ cải cách, theo đàng Quốc Dân.

Giữa khi Mỹ định chen chân,

Xin vào Nam Việt, quân… năm mươi ngàn.

Cộng thêm thuê vịnh Cam Ranh,

Tám mươi năm khoảng đế dành băo quân.

Cụ Ngô chỉ nhận năm trăm

Chối từ cho mướn Cam Ranh phũ phàng,

Nghĩ rằng: Để Mỹ lan tràn,

Việt Nam sẽ mất, chính danh chống thù.

Rồi đây, xă hội rối bù,

Cương thường đảo lộn, mây mù tương lai.

Bạch Cung tức giận liền ngay,

Manh tâm khuynh loát, đổi thay chủ nhà.

Ngay vào lúc Cộng Tàu – Nga,

Thúc thôi ra lệnh, Hồ già can qua.

Chiêu bài, “giải phóng” nước ta,

Gây ra thảm trạng, một nhà đao binh.

Thương cho, bao triệu sinh linh,

Bàn cờ Quốc Tế, thành h́nh bày ra.

Giữa hai Thế cực: Chính –Tà !(?)

“Cộng gian - Tư Bản”, manh nha chiến trường.

Để ngăn, Cộng Sản tiến đường,

Chiếm Đông Nam Á, khó lường họa -tai.

“Cờ Hoa” quyết liệt nhập đài,

Xin Ngô Tổng Thống, giúp tay đối đầu.

Cụ Ngô thấy trước khổ đau,

Việt Nam tang tóc, thảm sầu tương tranh.

Nhất tâm, từ chối liên hành,

Để giành chủ động, Mỹ đành ra tay.

Thuê người trí ngắn, dễ sai,

Giết đi Cụ Diệm, mục bài mưu cao.

Đổ quân ồ ạt lao nhao,

Đạn bom hoang phí, tiêu hao chẳng cần.

Không màng chính nghĩa, ḷng dân,

Ư đồ hù doạ, nào cần diệt quân.

Chủ tâm Mỹ quốc xa gần,

Thương giao, chia rẽ đồng lân Nga-Tàu.

Ra thân gánh chịu dăi dầu,

Dùng miền Nam để, thay màu Bắc Kinh.

Tạo mầm ly cách nội t́nh,

**Khiến Mao Kúp bất b́nh lẫn nhau.

Đúng thời Mỹ rút chân mau,

Việt gian vội rước, Nga vào bảo thân.

Mos-cow trú đóng Việt Nam ,

Thân t́nh khối Cộng, lớn dần tổn thương.

Mao đành nuốt hận đau thương,

Tạm rời bá mộng, Đông Dương chủ t́nh.

Tiếc thương ḍng họ Ngô Đ́nh,

Bao năm ấp ủ, nghĩa t́nh Quốc Gia.

Cụ Ông chống đối đày Vua,

Đ́nh Khôi Cộng giết, chết chua chát ḷng.

Riêng “ Người “ vất vả, long đong,

Tránh Tây, lánh Nhựt, giữ ḷng thanh cao.

Gặp hồi vận Nước lao đao,

Hiền nhân khiếm diện, quân Tào mánh mung.

Thiếu người ḷng dạ thủy chung,

V́ Dân, v́ Nước, để cùng dấn thân.

Thương người chí sĩ đa truân,

Có thời, thiếu thế, lụy thân thảm sầu .

Giận đám vô thức, thiếu đầu,

Tham danh, hám lợi, làm sầu Nước Non.

 

*

*          *

Ba mươi sáu năm khôn dứt được,

Đau tiếc thời đất nước an khang,

V́ đâu nên cảnh đoạn trường ?!,

V́ sao, Dân Tộc sa đường nô vong?!.

Lời giăi đáp chắc đồng bào hiểu,

Thương quí người gánh chịu tang thương,

Hằng năm, mong lập đàn hương !?,

Giỗ người chí sĩ một ḷng Quốc Gia.

 

Hồ Vĩnh Thủy

 

 

** Kúp: Kruschev, Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Nga.

Mao: Mao Trạch Đông, Tổng Bí Thư Cộng Sản Tàu.

 

 

Nhận định:

Xét theo, đạo lư Đông Phương,

Rơ ràng Mỹ Quốc, bội lường Việt Nam .

Khổ đau dân Việt, vô vàn,

Tám mươi hai triệu, trách than đêm ngày.

Lắng tâm, thiền quán sâu dài,

Soi ra trước mắt, cảnh tai thuở nào.

Sau ngày, Thế chiến lao xao.

Nga –Tàu liên kết, dựng trào Cộng man.

Quyết ḷng, nhuộm đỏ thế gian,

Trước tiên Châu Á, sau lan toàn cầu.

Triều Tiên, tranh chấp khởi đầu,

Vũ trang thô thiểu, âu sầu thở than.

Lần sang, cuộc chiến Việt Nam,

Nga – Hoa nhất quyết, thắng màn Đông Dương.

Chiếc đơn, Mỹ quốc cản đường,

Suy ra khó thắng, đối phương lâu dài.

Lập mưu t́m cách rẽ hai,

Giao t́nh Tàu Cộng, mưu bày phân ly.

Vốn người xảo quyệt, đa nghi,

Khru-shev ngờ vực, nghĩ suy bực ḿnh.

Môi răng, Cộng Thế lơi t́nh,

“Nga –Hoa” tương kỵ bất b́nh nén tâm .

Đúng thời, Mỹ bỏ miền Nam,

Nga vào thay chổ, Tàu cam nhục đời.

Rẽ phân, Cộng khối suy đồi,

Giờ đây yếu thế, nổi trôi theo thời.

Giữ tâm công chính, phát lời,

Việt Nam ở thế, Thế thời thế thôi.

Xưa rày, ḷng Mỹ bạc vôi,

Cũng do Tư Bản, nằm nôi lăi lời .

Trách chăng nên trách cụ trời,

Đặt chi nước Việt, kề nơi nước Tàu.

Ngàn xưa cho đến ngàn sau,

Đấu tranh vất vả, dăi dầu đao binh.

Suốt ḍng Lịch Sử điêu linh,

Giữ ǵn Đất Nước trọn t́nh Quốc Gia ./.

 

Viết,nhân ngày giỗ tưởng niệm thứ 47  của

Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm và Bào Đệ.

 

29 / 10 / 2010

Hồ Vĩnh Thủy

 

   Hậu Bút:

         Người viết không thuộc Đảng Phái hay Tôn Giáo nào, mà chỉ là một quân nhân thuần tuư, đă phục vụ dưới hai trào: Đệ I và Đệ II  V.N.C.H.  cho đến ngày mất Nước lưu vong. Mục đích của bài viết, là chỉ muốn nói lên điều trung thực của sự việc đă qua. Những điều mà ḿnh đă nghe, thấy và biết được,trong thời gian xa xưa cũ. Hy vọng là các Con, Em…  lớn lên và trưởng thành nơi đất mới, không lầm lẫn bởi các lời lẻ không thực : xuyên tạc, vu cáo, chỉ trích…..của những người thời cơ hay Việt gian nằm vùng mà suy kém đi t́nh yêu Tổ  Quốc Việt Nam .

 

       Thiển nghĩ: Cho dù trong trường hợp nào, hay đường lối nào, mà cả hai trào Việt Nam Cộng Ḥa đă thi hành và đeo đuổi, cũng đều nhắm vào sự : Thịnh Vượng, No Ấm, Tự Do cho toàn Dân cả hai miền Nam-Bắc. Đồng thời, cũng để ǵn giữ Quốc Gia Việt Nam được an toàn, trước ư đồ xâm lăng của Cộng Sản Quốc Tế mà Đảng Cộng Sản Việt Nam dưới sự lănh đạo của Việt gian Nguyễn Sinh Cung (con ông Nguyễn Sinh Sắc), cũng c̣n có ngoại tên là: Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc, Lư Thụy, Hồ Chí Minh (tiếm danh: Hồ Chí Minh, biệt danh của cụ Hồ Ngọc Lăm một nhà yêu Nước ),… là công cụ thi hành.

 

      Bài viết không chủ định tố cáo hay vạch trần tội ác của Cộng Sản Việt Nam đă làm cho Đất Nước và Dân Tộc v́ khi hiện diện ở nơi đây, mọi người đều hiểu là tại sao chúng ta phải bỏ Nước ra đi, mà chỉ xin gióng lên tiếng nói để cầu mong Dân Tộc Việt Nam chúng ta không để  người Cộng Sản Việt Gian ru ngủ, lường gạt, như họ đă làm bấy lâu nay. Xin nhớ cho lời nói của Cố Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu :

Đừng nghe những ǵ Cộng Sản nói,

Hăy nh́n kỹ, những ǵ Cộng Sản làm.

 

            ** Mong lắm thay !! … mong lắm thay !!!. **

 

    Ngày 26 tháng 10 năm 1956, Hiến Pháp Miền Nam Việt Nam được Quốc Hội bầu ra. Trong Hiến Pháp có ghi rơ nhiệm vụ của Quân Lực V.N.C.H. là để ǵn giữ đất nước và chống lại mọi xâm nhập của mạng lưới Cộng Sản Quốc Tế. Vào thời đó, đang manh nha phủ chụp lên Thế Giới với chủ trương: dùng công nhân cướp chính quyền, thống trị sắt máu, bạo lực…. chẳng màng đến đạo lư và nhân phẩm, để tiến lên Thế Giới ( ảo tưởng ) Đại Đồng. V́ nhiều lư do, không nằm trong quyền lực của người Quốc Gia ( cho dẫu đến ngày nay, sự t́nh biến cố Lịch Sử vẫn c̣n là, đề tài tranh luận giữ những người dân lưu vong lạc ḷng, những người thời cơ thiển cận với  người Quốc Gia  chân chính. Mặc dù nhiều sự kiện Sử liệu đă được giăi mật trong những năm gần đây, từ văn khố Cộng Hoà Liên Bang Sô Viết, Toà Bạch Ốc, cũng như sự tiết lộ của các cấp  lănh đạo uy tín Trung Cộng) Q.L.V.N.C.H. đă bị bức tử, sau hai mươi năm dài hy sinh, tận lực chiến đấu, chống lại sự  xâm nhập của Cộng Sản vào lănh thổ miền Nam Việt Nam. Sự vắng mặt của một Quân Lực mang chủ nghĩa Quốc Gia, DânTộc trên đất nước, đă khiến cho Việt Nam hụt hẫng rơi vào cảnh tang thương, tủi hận suốt hơn ba mươi lăm năm qua và vẫn c̣n tiếp diễn.

 

     Trong đời sống lưu vong ở hiện tại, hàng ngày, khi theo dơi đến thực trạng đau ḷng đang diễn ra tại Quê Hương, chúng ta, những người luôn mang nặng nỗi niềm lo âu cho sự tồn vong của Dân Tộc, không thể không tiếc nuối quá khứ, cũng như, để ḷng mặc niệm về một người Quốc Gia chân chính đă không may là nạn nhân của Thế cuộc hay Chiến lược toàn cầu của nhóm "Hội Kín Tam Điểm" (Siêu lực Tài Phiệt  hậu trường )?!, đó là vị lănh tụ khả kính của nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Ḥa: Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm.

 

Hồ Vĩnh Thủy

 

[Tin Tức & BL]     [Trang chính]