Từ “Hiệp định Ḥa b́nh”, Paris, đến Ngày Quốc Hận 30/4/1975!

 

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

 

 

Hôm nay, là Tháng Giêng, năm 2025. Chỉ c̣n ba tháng nữa, là đến ngày Quốc Hận 30/04/1975, đánh dấu 50 năm, kể từ ngày Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa đă bị bức tử, bị rơi vào tay của bạo quyền Cộng sản Hà Nội!

 

Người viết muốn ngược ḍng thời gian, trở về với những « biến cố » trọng đại đă xảy ra với thời điểm trước ngày mất nước!

 

Những biến cố tang thương ấy, không chỉ một lần, mà hơn thế nữa, Việt Nam Cộng Ḥa, là một Quốc Gia có Chính Nghĩa, có Tổng Thống, có Nội Các hẳn hoi, có đầy đủ Tam Quyền phân lập: Hành Pháp, Lập Pháp và Tư Pháp; Có Lưỡng Viện Quốc Hội; Có Chính Quyền, từ Thượng đến Hạ tầng ở các địa phương. Tất cả đều được người dân bầu chọn bằng lá phiếu công khai, minh bạch, đă một thời được thế giới công nhận.

 

Thế nhưng, kể từ sau ngày Quốc Hận lần thứ nhất: 20/7/1954, đất nước đă phải trải qua những tang thương, máu lệ. Nhưng kẻ thù cũng biết, dù đă được « đồng minh sắp xếp» vào Cuộc thảm sát Tết Mậu Thân, 1968, nhưng Cộng quân Bắc Việt đă không thắng nổi Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, cho nên đă cùng nhau « hợp soạn » ra cái gọi là « Hiệp định ḥa b́nh » Paris vào tháng Giêng, 1973, thường gọi là « Hiệp Định Da Beo », v́ trên « bản đồ » ấy, đă cho thấy những phần đất loang lổ xen lẫn nhau, tương tự như tấm « Da Beo »

 

V́ theo cái « Hiệp Định » này đă « quy định » đôi bên, Việt Nam Cộng Ḥa và « Việt Nam Dân chủ Cộng Ḥa », phía nào « kiểm soát » phần đất ấy, đều phải « nằm yên » một chỗ. Nghĩa là quân xâm lăng Cộng sản Bắc Việt được « đồng minh » « bảo đảm » cho đóng quân xen kẽ trên lănh thổ của Việt Nam Cộng Ḥa.

 

Với nội dung của cái « Hiệp định »  này, đă cho thấy trước những hiểm họa mất nước, nhưng không thể làm ǵ hơn, nên khoảng từ năm 1971, 1972, trước khi « kư » vào cái « Hiệp Định » này, th́ Việt Nam Cộng Ḥa đă « Ban hành Chiến dịch giành dân, lấn đất », ở những vùng đất « xôi đậu », ban ngày Quốc Gia, ban đêm Việt cộng « kiểm soát », bằng cách cho các chính quyền địa phương, đem lá Cờ Vàng Việt Nam Cộng Ḥa treo lên những cành cây ở các vùng rừng núi thấp, không biết những bức không ảnh có nhận thấy hay không, nhưng sau khi treo được một, hai đêm, th́ Việt cộng lại gỡ mất, C̣n « giành dân, lấn đất, th́ không sao làm được, v́ ở những vùng đất như tôi chứng kiến tại Quảng Nam, th́ những vùng mất an ninh này, chỉ có Lực lượng  Nghĩa Quân, và Nhân Dân Tự Vệ, làm sao đối đầu với cả một đội quân « Bộ đội chính quy » Bắc Việt, nên cho dù có «lấn đất » th́ vẫn không giữ được phần đất ấy.

 

Người viết đă thấy, mỗi lần, chính quyền địa phương đưa dân về dựng nhà cửa trên chính vườn xưa của ḿnh, th́ hàng đêm Việt cộng đă thường xuyên tràn xuống, dùng dao găm đâm chết các vị Liên gia trưởng, Ấp trưởng, Ấp phó, kể cả lương dân vô tội. Đồng thời, chúng c̣n cướp hết lúa, gạo, mắm, muối, heo, gà…  của người dân, bắt « dân công » gánh lên rừng để chúng sống. Nên biết, chỉ có « bộ đội chính quy » Cộng sản được ăn, chứ « dân công » không được ăn, v́ hầu hết, « dân công » là những người dân bị Việt cộng bắt đem lên rừng, khi chúng đánh chiếm, nhưng chạy không kịp. Người viết biết rất rơ về những « dân công » này. Họ là những người dân khốn khổ, phải tự t́m cách trồng khoai, sắn, rau rừng để sống cầm hơi. Sau ngày 30/4/1975, chỉ có rất ít người c̣n sống trở về, c̣n đa số họ đă chết, v́ đói, bệnh tật, và chết v́ bị Việt cộng đẩy ra làm bia đỡ đạn, mỗi lần có những cuộc giao tranh với Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa hay Đồng minh!

 

Nhưng nói « giành dân, lấn đất » th́ quả là không đúng, v́ những người dân này, không phải là của Việt cộng, mà họ là những công dân của Việt Nam Cộng Ḥa, đă phải bỏ nhà cửa chạy thoát Cộng sản; c̣n đất là của chính họ, th́ không có chuyện « giành dân, lấn đất » mà nói cho thật đúng, là lấy lại vườn đất của người dân, rồi đưa họ trở về lại xóm cũ, vườn xưa. Nhưng ở những vùng đất « xôi đậu » này, người dân không thể sinh sống được!

 

Thế rồi, thời gian này cũng trôi qua, mọi sự đă được « sắp xếp », và « hợp soạn » ra cái « Hiệp định da beo » ấy, mà đáng uất hận thay, v́ người của Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa không được « đóng góp ư kiến », không phải là do có người của Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa đă cùng viết, nhưng cũng phải kư, và nó đă « h́nh thành ».

 

Xin mọi người hăy nh́n xem, những « từ ngữ » trong cái gọi là « Hiệp định » này, th́ chắc phải biết những kẻ « hợp soạn » ra là ai, như ở ngay chương đầu tiên:

 

« Các bên tham gia Hội nghị Pa-ri về Việt Nam »

« Các quyền Dân tộc cơ bản của nhân dân Việt Nam

« Hoa Kỳ và các nước khác tôn trọng độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lănh thổ của nước Việt Nam như Hiệp định Giơ-ne-vơ năm một ngh́n chín trăm năm mươi tư về Việt Nam đă cộng nhận »

 

Và, ở trang cuối (Trang 64) của « Hiệp định »  có ghi:

« Khu Mũi Cà Mâu. Giới hạn phía Bắc: Sông Cai-lon… »

 

Hăy nhớ lại, người của Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa, không thể viết Paris thành « Pa-ri »; Không viết chữ Genève thành « Giơ-ne-vơ », không viết hai chữ « Cai-lon », cũng không viết « cơ bản » mà viết căn bản. 

 

Mặc dù đă biết, nhưng Việt Nam Cộng Ḥa đă phải cầm bút kư vào cái « Hiệp định da beo tự sát » vào ngày 27/01/1973!

 

Có lẽ, nhiều người c̣n nhớ, c̣n biết, chính cái gọi là « Hiệp định » này là bước mở đầu, để tiến đến cuộc Hải Chiến Hoàng Sa vào ngày 19/01/1974, cuộc Hải Chiến đă ghi dấu bằng máu xương của các Anh Hùng, Tử Sĩ của Hải Quân Việt Nam Cộng Ḥa, cuộc Hải chiến đă khiến thân xác các vị đă phải vùi sâu xuống đại dương một cách oan nghiệt, giữa lúc Đệ Thất Hạm Đội của « người bạn đồng minh » đang ở cách đó không xa, nhưng họ đă thản nhên « Kiến nghĩa bất vi… Kiến nguy bất cứu… »

 

Để thế hệ trẻ, sau này, vẫn c̣n nhớ đến trang Lịch sử oai hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, người viết cũng xin trích một đọan trong bài của Tác giả Nguyễn Quân:

 

« Việt Nam Cộng Ḥa là quốc gia duy nhất dám đánh Tàu cộng xâm lăng

  

« Từ 1970 đến nay vẫn chưa nước nào hay quân đội nào dám chủ động tấn công Trung cộng, kể cả Mỹ, chỉ có Việt Nam Cộng Ḥa là Quốc gia duy nhất đám đánh Trung cộng vào năm 1974.


Thời điểm nổ ra trận hải chiến bảo vệ Hoàng Sa, để bảo vệ chủ quyền của Tổ Quốc th́ Việt Nam Cộng Ḥa là bên chủ động và khai hỏa tấn công trước vào các chiến hạm của Trung cộng, Khi đó là buổi sáng 19/1/1974 khi Hộ tống hạm Nhật Tảo (HQ-10) nổ pháo vào hai chiếc tàu 271 và 274 của Trung cộng, sau khi Trung cộng có những hành động xâm luợc, hiếu chiến và khiêu khích.


Cuộc chiến 1979 và 1988 của Cộng sản Việt Nam không thể « tự hào là “đánh Trung cộng » đuợc, khi 1979 Cộng sản Việt Nam buộc phải chống trả bằng không th́ chết, 1988 không thể gọi là “hải chiến” khi lính Cộng sản Việt Nam chỉ làm bia tập bắn cho giặc Tầu. »

 
Bài viết của Tác giả Nguyễn Quân đă đăng ở đây:

http://hon-viet.co.uk/NguyenQuan_VietNamCongHoaLaQuocGiaDuyNhatDamDanhTauCongXamLang.htm

 

Và, cuối cùng, theo tuần tự, đă định trước, là Ngày Quốc Hận, 30 tháng Tư, năm 1975 phải đến. Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa phải bị bức tử, Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa bị bắt buộc phải buông súng. Phải buông súng trong đau đớn trùng trùng, máu pha nước mắt, oán hờn cao hơn núi, uất hận sánh bằng bể cả mênh mông, khi nh́n Quê Hương đang bị quân thù xâm lăng giẫm nát, v́ Cộng quân Bắc Việt đă được cả khối Cộng sản quốc tế yểm trợ, và đă được những kẻ đă cùng nhau « hợp soạn » ra cái gọi là « Hiệp định Ḥa B́nh » Paris « tiếp sức », nên chúng đă ngang nhiên cưỡng chiếm đất nước Việt Nam Cộng Ḥa vào ngày 30/4/1975!

 

Kể từ ngày ấy, 30/04/1975, trở thành Ngày Quốc Hận, ngày đă khiến cho không biết bao nhiêu Anh Hùng, Tử Sĩ, Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Ḥa đă tuẫn tiết, bị xử bắn, đă bỏ thân ở trong các nhà tù, bị hành hạ, lao động khổ sai, bị bỏ đói, khát, bệnh tật, tàn phế, có những người đă chết trên nền gạch lănh lẽo của pḥng biệt giam tăm tối, thân thể quắt queo, khi đôi chân vẫn c̣n trong đôi cùm sắt, trong các nhà tù, mà bạo quyền Cộng sản Hà Nội đặt cho cái ngụy danh là « Trại cải tạo ». Oán thù chất ngất, lồng lộng đến tận trời xanh!

 

Cùng lúc ấy, bên ngoài nhà tù, là vợ con của các vị cựu tù « cải tạo » và những người dân vô tội, kể cả trẻ thơ, cũng đều bị Bạo quyền Cộng sản Hà Nội đày đọa bằng nhiều h́nh thức khác nhau. Bởi thế, nên đă có vô số người đă chết trên các « Vùng kinh tế mới » chết trên b́a rừng, chết trong ḷng biển cả khi phải liều thân rời Quê Hương, trên con đường vượt biên, vượt biển, để mong chạy thoát khỏi những bàn tay tàn độc của Cộng sản Hà Nội; có người đă chết tức tưởi dưới bàn tay tàn ác của hải tặc Thái Lan, có những bé gái thơ ngây, sau khi bị bầy dă thú hôi tanh hải tặc Thái Lan, giáng xuống thân thể yếu đuối của các em những đ̣n hung hiểm, bạo tàn, có nhưng bé thơ chưa chết hẳn, mà vẫn bị chúng thẳng tay quăng thân xuống biển làm mồi cho cá!

 

50 năm rồi, Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa đă mất, đă bị rơi vào tay của Cộng sản Hà Nội. Những con dân của Việt Nam Cộng Ḥa, người đă vĩnh viễn ra đi, người c̣n sống lưu vong nơi xứ người, người c̣n ở lại nơi quê nhà, ai là những người c̣n nhớ đển những thảm cảnh đau thương, tang tóc của Ngày Quốc Hận 30/04/1975? Ai « hănh diện » v́ con cháu của ḿnh đă không c̣n nhớ, không c̣n nói được tiếng Việt Nam, cũng có vài Sinh viên, khi « phát biểu » trước công chúng, dù phải cầm tờ giấy đă viết sẵn, đă tập tành trước, nhưng cũng chỉ bập bẹ, tiếng được, tiếng mất bằng « tiếng Việt ». Như vậy, rồi một mai đây, giới trẻ này, sẽ không c̣n nói được tiếng Việt, sẽ quên ḿnh từ đâu mà đến xứ người!

 

Có ǵ để gọi là « Vinh Quang » là « Vẻ Vang » dẫu có thành công, có giàu sang đến đâu nơi xứ người, th́ cũng chỉ là những kẻ mất gốc, không nhớ về nguồn cội, không nói được tiếng Mẹ Đẻ, không biết ǵ về Tổ Tiên của họ đă từng quằn quại, đớn đau, máu ḥa lẫn với nước mắt dưới bàn tay tàn bạo của kẻ thù Cộng sản Hà Nội, không thể sống được, nên phải đành tâm bỏ nước ra đi. Họ ra đi, không phải để « tỵ nạn kinh tế », mà để tỵ nạn chính trị, rồi phải sống lưu vong nơi xứ người, v́ Cộng sản vẫn c̣n cai trị đất nước, nên họ không trở về làng cũ, quê xưa!

 

Khi viết những ḍng này, có thể có người nghĩ rằng, v́ người viết không có được cuộc sống đầy đủ, hoặc con cái không thành công nơi xứ người, nên mới viết như thế.

 

Xin thưa, người viết sau khi vượt biển, tỵ nạn chính trị tại nước Pháp, rồi sống đời lưu vong cho đến hôm nay, con cái của người viết đều thành công vượt bực, mà cộng đồng người Việt ở vùng đất này vẫn thường nói: « nể phục ». Tuy nhiên, người viết không cần phải nhắc đến, v́ thành công, để « phụng sự » cho xứ người. Ngoài ra, ở thành phố người viết đang sinh sống, có khoảng hơn năm ngàn người Việt Nam, có nhiều gia đ́nh, có tới hai người con là Bác sĩ, hay gia đ́nh có hai cha con là Bác sĩ, có hai pḥng mạch, có gia đ́nh có con là Bác sĩ, Dược sĩ, Nha sĩ, Giáo sư, Kiến trúc sư, Kỹ sư... Cũng có gia đ́nh, có hai người con là Giáo sư, hai người làm việc trong lănh vực Khoa học, rất nổi tiếng. Nhưng ở nước Pháp, nói riêng, và nói chung, ở Châu Âu này, ít có người muốn nói về các con của ḿnh là « vẻ vang » là « vinh quang. »

 

Trở lại với những ḍng Huyết Lệ, qua những biến cố bi thảm, đầy tang tóc, đau thương, bắt đầu khi nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa, đă ngang nhiên đưa quân vào xâm lăng Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa.

 

Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, là một Quân Đội hào hùng, với tâm thành hy sinh vô bờ bến, hiên ngang trên khắp Bốn Vùng Chiến Thuật, dũng mănh nơi chiến trường, đối đầu tử sinh, hiểm nguy với quân giặc thù ở những nơi địa đầu, giới tuyến, xem nhẹ sinh mạng của chính ḿnh, không sợ chết, với ước nguyện, để Bảo Quốc An Dân!

 

Xin đừng quên, Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, « không được phép » đánh ra đất Bắc, mà ngược lại, quân xâm lăng Cộng sản Bắc Việt th́ « có quyền » đưa quân vào đánh chiếm, khủng bố tung chất nổ, đặt ḿn, pháo kích vào các khu thị tứ, nhà thương, trường học của Việt Nam Cộng Ḥa!

 

Song, chưa đủ, nên những kẻ vô lương, đă đang tâm đẩy Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa phải bị bức tử. Đẩy Dân Tộc Việt Nam vào những cơn nguy khốn, cùng đường, chết chóc, tang thương, đầy máu và nước mắt!

 

Với lịch sử cận đại, đáng ghi nhớ, là vào năm 1973, những kẻ đă cùng nhau « hợp soạn » ra cái gọi là « Hiệp định Ḥa B́nh Paris » để chuẩn bị trước cho ngày Quốc Hận 30/04/1975, để đẩy đất nước Việt Nam đến họa « diệt vong » vào tay của Giặc Tầu, kẻ thù truyền kiếp của Dân Tộc!

 

50 năm! 50 năm rồi, khi hồi tưởng về những năm tháng xưa, khi đối diện với tử sinh, với quân thù Cộng sản, máu xương của các Chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă thấm đẫm vào ḷng đất Mẹ. Giờ đây, thế hệ của những người đi trước, cần phải t́m mọi phương cách, để thế hệ trẻ, để hậu thế phải nhớ, phải biết, để đời đời lưu danh về những hy sinh, núi xương, sông máu của tiền nhân, để không uổng phí máu xương của những người Lính Việt Nam Cộng Ḥa, trên các chiến trường xưa!

 

50 năm! 50 năm nước mất, nhà tan, là con dân của Quốc Gia Việt Cộng Ḥa đă thấm thía về t́nh người, để hiểu rằng: Ngoại bang, bất kể là một cường quốc nào trên thế giới, họ vẫn là ngoại bang. Ngoại bang, không bao giờ « thương » hay có « ḷng tốt » với một dân tộc khác, trong đó, có Dân Tộc Việt Nam, nếu họ có đến đất nước ḿnh, th́ chỉ v́ một thứ ǵ đó, có Lợi cho họ mà thôi. Do vậy, đừng hoang tưởng, rồi nghĩ rằng, họ « sẽ giúp ta phục quốc » hay giúp đất nước khác một cách vô vị lợi!

 

Đến đây, người viết xin trích đoạn bài viết của Tác giả Trà Khan đang sống trên đất Mỹ, như sau:

 

« Hôm nay! Mùa Xuân trên miền đất lưu vong đă bắt đầu gối Hạ. Tôi miên ngẫm đến ngày giỗ của Việt Nam Cộng Ḥa. Ngày của Tổ Quốc Vấn Khăn Tang! Ngày của Quân Dân Miền Nam Việt Nam oai hùng bị bức tử. Ngày của các bọn thế lực “Đồng Chí Ngoại Lai,” sau những ngoắt ngoéo về chính trị, bọn chúng cùng nhau manh tâm bán đứng Miền Nam Việt Nam cho giặc phương bắc. Và cũng là ngày người lính Việt Nam Cộng Ḥa bị trói tay cột chân bởi người Đồng Minh Mỹ. Họ đă phản bội không báo trước, thật đáng ghê tởm!


Người lính Việt Nam Cộng Ḥa không c̣n một viên đạn diệt thù. Không c̣n một trái hỏa châu soi sáng!


Chúng tôi cần soi sáng! Soi sáng để nhận diện rơ bộ mặt xảo trá, lật lọng gian manh của kẻ thù. Bọn chúng vẫn dùng cái “điệp khúc” đường xưa lối cũ” Từ Mậu Thân lật lọng cho đến Hiệp Định Paris phản bội. Và lẫn ngầm cái hỗ trợ nhịp nhàng cho kẻ thù phương Bắc, bởi người bạn Đồng Minh “Cốt Lơi” trắng trợn phản bội “khi xanh như lá lúc bạc hơn vôi.”


30 Tháng Tư! Ngày giỗ! Ngày giỗ của bao chiến sĩ hào hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa đă ngă xuống trên đất Mẹ. Máu xương của các anh đă nhuộm thắm trên nương khoai, ruộng vườn, từ b́a rừng nầy đến đồi cao dốc thẳm nọ, nơi nào cũng có in chiến tích hiển hách và máu xương của các anh, cho Miền Nam được phú cường, cho người người được ấm no hạnh phúc.


Nhưng! Hỡi anh! Trách người một, trách ta mười, bởi v́ ta quá tin lời ở người bạn Đồng Minh “chung thủy” “chung t́nh” “chung sức” Nên giờ th́ “nghĩ ḿnh, ḿnh lại thương ḿnh bấy nhiêu.”


Tiếc thay cho cuộc chiến kéo dài trên 20 năm, đă mang lại cho người lính Việt Nam Cộng Ḥa những ǵ? Tưởng không đơn giản, như lời một người t́nh nói với người yêu “ngủ đi em mộng b́nh thường.” Không ai có thể dại dột tin đến thế. Thế mà! Chúng nó gói trọn “Ta trong Ta,” và bỏ Ta vào trong cái gọi là “Giấc Ngủ Nam Kha” khi bừng mắt dậy thấy ḿnh tay không!


“Không Bao Giờ Quên Anh” bằng những lời tâm sự với những Anh Hồn Vị Quốc Vong Thân. Như một lời t́nh buồn ngắn nhất cũng là lời dài nhất, mà trong bao nhiêu năm qua, người lính sống c̣n trong cuộc chiến, đă chưa có dịp thực hiện những điều thiết thực, để tưởng nhớ đến người lính đă nằm xuống, ở giờ thứ 25 của cuộc chiến 1975.


Và đă 30 năm, lạc bước lưu đày. Lần đầu tiên tôi đến thăm thủ đô nước Mỹ! Như để trắc nghiệm lại ḷng ḿnh, là nơi chốn ấy có ǵ đẹp lắm không? đă làm cho thiên hạ trên thế gian này, thường ca tụng không ngớt lời về nước Mỹ, là nơi thiên đường tuyệt diệu!


Đứng trước ṭa Bạch Ốc! Hận ḷng trai, tim như hụt hẫng nhịp đập. Tôi tự cảm thấy ḿnh xấu hổ v́ bị mang nỗi nhục mất nước, nên không lấy ǵ làm vui! và cũng không lấy ǵ làm “mặn ṃi” cho lắm. »

 

 (Ngưng trích, v́ bài này đă đăng trên:

 http://www.honviet.co.uk/TraKhan_KhongBaoGioQuenAnh.htm

 

Một lần nữa, người viết muốn lập lại:

Chúng ta, những người Việt Nam yêu nước chân chính đă và đang dấn thân vào con đường đấu tranh, không phải chỉ đ̣i Cộng sản Hà Nội « bỏ Điều 4 Hiến pháp », v́ nếu như vậy, là chúng ta đă chấp nhận Cộng sản, chấp nhận cờ đỏ sao vàng, chấp nhận cái gọi là « Hiến pháp » của Việt cộng, chỉ trừ « Điều 4 ».

 

Không! Chúng ta không nên « đ̣i » như vậy, mà chúng ta đấu tranh với mục đích tối thượng, là để tiêu trừ đảng Cộng sản, để xây dựng lại một nước Việt Nam Tự Do-Dân Chủ - Không Cộng sản!

 

Và, chúng ta cũng đừng nên « đ̣i hỏi » bạo quyền Cộng sản « tôn trọng Nhân Quyền », v́ chế độ Cộng sản không bao giờ có Nhân Quyền, cũng không cần biết Nhân Quyền, mà chỉ biết đến quyền lợi của chính họ và gia đ́nh của họ. Bởi, Nhân Quyền và Cộng sản không bao giờ cùng chung một « thể chế ».

 

V́ vậy, những người Việt Nam yêu nước chân chính cần phải chọn: Cộng sản không Nhân Quyền, hoặc Nhân Quyền Không Cộng sản!

 

 

18/01/2025

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Ghi chú: Xin đính kèm trang đầu và cuối của Hiệp Định Ḥa B́nh Paris 1973 dưới đây:

 

 

Hiệp Định Paris 1973 trang 1

.......

 

 

Hiệp Định Paris 1973 trang cuối

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính