Con quỷ một gị


Don Hồ

 

 

Thuở xưa bố đi làm, mỗi chiều thứ sáu về là cái túi gắn bên hông xe của bố phồng lên những sách báo cho tuổi thơ. Nào là Thiếu Nhi, Tuổi Hoa, hoặc ngay cả trang nhi đồng “Mai Bê bi” của tờ báo Chính Luận...


Khỏi phải nói cứ tới thứ sáu là lũ con háo hức chờ bố về hơn những ngày khác.


Bố vừa dắt xe vào sân, gạt chân chống xuống là lũ con ào ra nhao nhao chào bố cho ... có lệ, rồi tranh nhau mà mở cái túi. Đứa nào mở trước th́ được quyền dành lựa ra những thứ ḿnh thích để coi trước.


Sau 30 tháng 4, 1975, cùng với toàn miền Nam, bố bị mất việc nhưng trốn thoát được việc phải đi ... “học tập cải tạo” đă là may mắn lắm rồi.


Mẹ trở thành trụ cột của gia đ́nh, từ một bà nội trợ ở nhà nuôi con, giờ phải tung ra ngoài xă hội để chạy chọt, áp phe, để kiếm tiền mua gạo từng bữa về cho gia đ́nh được ăn uống đầy đủ 2 bữa hàng ngay.


5 đứa con khi trước được bố mẹ ép vào trong khuôn khổ đàng hoàng th́ nay được thả lỏng hơn v́ bố mẹ giờ c̣n bận rộn phải đi kiếm cơm!


Những tờ sách báo giáo dục cho nhi đồng đă không c̣n nữa mà thay vào đó đám con có dư được đồng nào th́ lâu lâu ghé ra xạp truyện tranh ở đầu chợ mà tha về những tập truyện tranh rẻ tiền (v́ giá tiền rẻ lắm), nội dung ... nhảm nhí. Con nít nào mà chả mê truyện tranh!


Và cứ như thế mà chẳng nhớ tự lúc náo thằng em đă tha ... “con quỷ một gị” về nhà!

“Con quỷ một gị”: một truyện tranh ma cỏ rất nhảm.


Toàn bối cảnh được xảy ra trong rừng U Minh, Cà Mau, với con đường ṃn đi xuyên qua rừng cây rậm rạp đầy muỗi, đỉa, rắn rết, nhện, thú hoang, vài ngôi nhà tranh vách lá lụp xụp leo lét ngọn đèn dầu…



Và dĩ nhiên nhân vật chính của truyện là một con quỷ bị cụt mất một chân. Có đi nạng hay không th́ ḿnh không thể nhớ nổi!


Chỉ nhớ con quỷ một gị này hay đứng lấp ló đàng sau những cánh cửa sổ đan bằng lá tranh được lấy cây chống dựng lên. Đôi khi nó c̣n tḥ luôn cánh tay qua song cửa sổ để bất ngờ chụp bất cứ ai trong tầm tay với.


Cái tật là thế, sợ ma th́ cỡ chúa trùm, mà lại thích coi, thích đọc truyện ma nhất cơ.


Bởi thế con quỷ một gị cứ thế mà được lôi về nhà!


Rồi một ngày đang ở trong lớp th́ được trường báo cho thu góp tập sách lại để đi về v́ nhà có chuyện & người nhà đang chờ ở dưới văn pḥng ban giám hiệu. Lúc xuống tới nơi th́ bố đang ngồi chờ.


Đoạn đường về bố im lặng đạp xe chở thằng em, một tay bố nắm tay thằng em bóp bóp măi, thằng em không dám hỏi ǵ!


Về tới nhà, mẹ đón ngay ngoài cửa với ổ bánh ḿ paté. Cứ mỗi lần được cho ăn ổ bánh ḿ paté là y rằng có chuyện ǵ đó...


Mẹ thầm th́ bảo vào sửa soạn mấy bộ quần áo cho thật lẹ, mẹ sẽ đưa thằng em cùng người anh cả - anh Thắng, xuống Cà Mau để 2 đứa lên tàu đi ... vượt biên.


Anh Thắng đă nhận được giấy của phường gọi ra tŕnh diện để đi “nghĩa vụ quân sự” v́ thời ấy Việt Nam đang đánh lộn với Cao Miên. Bố mẹ sợ cảnh đứa con bị đi bộ đội qua bên Miên bị lính Miên “cáp-duồn” (cắt đầu) nên t́m đủ mọi cách để đẩy con ḿnh phải ra khỏi nước.


Nghe tới Cà Mau là thằng em nghĩ ngay tới con quỷ một gị mà rùng ḿnh.


Xưa tới giờ nó chỉ được luẩn quẩn trong Sài g̣n. Xa lắm là được đi ra tới Long Thành, G̣ Vấp, Biên Hoà, Bà Rịa rồi Vũng Tàu mà thôi.


Vả lại thời ấy ai muốn đi đâu gần xa cũng phải ra phường mà xin cái “giấy phép đi đường” bị mấy ông công an hạch hỏi lung tung khó khăn lắm.


Trong đầu thằng em khi ấy “Cà Mau” đồng nghĩa với rừng U Minh, vài mái nhà tranh cùng con quỷ một gị, y chang cái cảnh nó đă được thấy qua trong truyện tranh.

Nhưng nó nào dám căi lời bố mẹ!


Đoạn đường đi xuống Cà Mau thật là thú vị. Lần đầu tiên thằng em được nh́n thấy quang cảnh của phần phía dưới này của đất nước.


Đă được căn dặn trước, 3 mẹ con không được mở miệng ra nói chuyện với nhau v́ có thể sẽ ḷi ra ...giọng dân thành phố. Có chuyện ǵ cần kíp lắm mới phải thầm th́ vào tai mẹ mà thôi.


Lần đầu tiên nó được đi lên một cái phà băng qua một cái bắc tên ǵ đó mà chẳng c̣n nhớ nổi.


Eo ơi, eo biển mà mênh mông như biển cả. Được ngồi bẹp xuống mà ăn dĩa cơm tấm b́ chan nước mắm ớt pha ngọt ngay kiểu người miền Nam ngay trên phà, trong cái gió lồng lộng thổi ôi nó mới ngon làm sao. Ăn hết một dĩa mà vẫn c̣n tḥm thèm!


Càng gần đến Cà Mau trời càng tối xập xuống, bụng thằng em càng đánh lô tô. Nghĩ tới đêm nay sẽ qua đểm dưới ánh đèn dầu leo lét của một ngôi nhà tranh rách nát mà mỗi lần đi ngang qua khung cửa số là phải ngó chừng cánh tay của con quỷ một gị quơ vào là nó đă đủ toát mồ hôi hột chết khiếp!


Chiếc xe đ̣ tấp vào bến.


Trời xập tối, đèn đường bắt đầu lên mà khung cảnh bến xe vẫn c̣n nhộn nhịp ghê lắm. Nh́n quanh chẳng thấy bóng dáng cái rừng đước, chưa thấy mái nhà tranh nào cả.

Có một cô đứng chờ sẵn.


Trao nhau mật hiệu rồi được cô ta dẫn đường đưa về một căn nhà cách đó không xa.


Vẫn không được mở miệng nói hay hỏi ǵ cả, tuyệt đối không được để lộ ra là dân vùng khác tới, pḥng khi gặp công an.


Con đường đang đi đường tráng nhựa đàng hoàng chẳng khác trên Sài g̣n, chỉ có điều ở đây đèn tối hơn chút.


Và ngôi nhà được đưa tới là một ngôi nhà gạch khang trang, chẳng phải nhà lá!
Không khí nặng nề như đang trong một tập truyện trinh thám nhưng thằng em cũng kịp thở phào nhẹ nhơm là ít ra ... con quỷ một gị sẽ hông đẩy cho đổ ập ngôi nhà gạch này để vào bắt nó đi!


3 mẹ con được để ở trong một căn pḥng phía sau ngôi nhà & sáng sớm hôm sau được dịp gặp toàn bộ gia đ́nh gia chủ của căn nhà đang trú nhờ.


Gia đ́nh đông con lắm đều đă lớn cả những vẫn ở chung, dân Cà Mau (dĩ nhiên) vui vẻ, hiếu khách, b́nh dị. Ở trong nhà, đừng ḷi mặt ra đường th́ được nói chuyện, tuy nhiên 3 mẹ con vẫn e dè lắm vả chỉ đi ra khỏi căn pḥng những lúc cần dùng pḥng vệ sinh hay ăn uống.


Bữa ăn được mời vào ăn cùng mâm với gia đ́nh chủ nhà.


Trên Sài g̣n đang đói ăn, cơm phải độn thêm bắp ngô, đồ ăn phải nhín nhín th́ ở Cà Mau lại ngược lại. Bữa cơm gia đ́nh ê hề thịt rau cá, cơm gạo trắng phau thơm ngon chẳng phải độn ǵ cả.


Một trong những lần ăn cơm thật náo nhiệt nhất. Đông con mà anh chị cha mẹ trong bữa ăn lần lượt kể chuyện trong ngày cho nhau nghe, cười nói rôm rả cộng với tiếng lanh canh của muỗng nĩa va vào tô chén nghe vui như bữa tiệc ngày Tết của dân Sài g̣n. H́nh ảnh của con quỷ một gị và rừng U Minh đă biến mất hút tự lúc nào.


Ăn xong bác gái bảo mấy anh chị dẫn 2 anh em nó đi coi phim đi. Bên ngoài băi đất trống đang sắp sửa có chiếu phim ǵ đó cho dân chúng coi.


Bác c̣n để ư, bảo lấy quần áo của các anh đưa cho 2 anh em nó thay ra để không bị khác biệt với dân địa phương. Tuy nhiên tay chân nó ḷi ra trắng quá nên cuối cùng phải mặc một cái áo dài tay che bớt cái trắng “công tử bột” của dân Sài g̣n.


Sau này mới biết ra bác muốn đưa 2 anh em nó ra ngoài để nói chuyện riêng với mẹ.


Chỗ chiếu phim là một băi đất trống không đèn, dựng lên một cái màn ảnh ngay giữa trời. Chiếu phim ǵ th́ không nhớ nổi v́ cũng đâu có tâm trí nào để coi.

Mà dường như những người dân địa phương đi coi phim cũng chẳng mấy ai coi mà mục đích chính là đi ... ngó nhau th́ nhiều hơn.


Thằng em c̣n nhỏ lại thêm xấu trai nên chẳng ai thèm ḍm.


Nhưng anh Thắng cũng trắng trẻo lại đeo kiếng cận to bản được mấy cô cứ liếc cười, mắt nhấp nháy.


Về sau về kể lại mà bác gái la bải hải v́ cặp kiếng cận nó làm ḷi đuôi ra. Lư ra phải bỏ cặp kiếng ở nhà. Mà không có kiếng th́ anh Thắng sẽ trở nên ... dở đui!

Ngay đêm đó, chẳng biết có phải v́ cặp kiếng hay không mà 3 mẹ con nó đă phải giă biệt ngôi nhà ấy mà dời qua một ngôi nhà khác 2 tầng lầu, cửa sau mở ra ngay con sông.


Đoạn đường di chuyển từ ngôi nhà này qua nhà kia cũng y như trong phim điệp viên. Một người đi trước dọ thám t́nh h́nh, 3 mẹ con đứng trong bóng tối chờ được báo hiệu để lúp xúp chạy theo sau. Và cứ thế mà tim 3 mẹ con cứ đập th́nh thịch cho nguyên đoạn đường.


Căn nhà mới tới ít người, chỉ có 2 mẹ con cô chủ nhà ở với nhau.

 

3 mẹ con nó được nguyên căn lầu ở trên có bàn thờ lung tung.


Và tới lúc này th́ thằng em hoàn toàn quên hẳn con quỷ một gị và cái khung cảnh ghê rợn trong truyện tranh.


Nó thật sự có cảm t́nh với thành phố này. Cà Mau thật sự là một thành phố văn minh ngang như thành phố Vũng Tàu, có tất cả mọi thứ. Người dân th́ hiền lành, thân thiện cùng hiếu khách. Nơi nó đă ở chẳng thấy một ngôi nhà tranh.

Chỉ có điều căn gác mà 3 mẹ con đă trú chân trong 2 ngày, lúc mới bước vào mẹ đă thấy có cảm giác kỳ kỳ & mẹ đă khấn xin phép “ai đó nếu có đang ở đây” xin cho 3 mẹ con được ở tạm vài ngày.


Đêm sau là giờ hẹn, một chiếc ghe nhỏ đă đón 2 anh em nó đi ở tại ngay cửa sau của căn nhà.


2 anh em bước lên ghe, ngó ngược lại thấy mẹ đứng trong nh́n theo mắt long lanh chực khóc. Thằng em dơ tay lên vẫy tạm biệt mẹ th́ bị một bàn tay ai đó trên ghe chụp lại & gh́ ngay xuống.



Chiếc ghe vừa chạy th́ cánh cửa sau của ngôi nhà cũng xập đóng ngay lại!


Về sau mẹ kể, trước khi rời ngôi nhà đó về lại Sài G̣n, cô con gái tần ngần hỏi mẹ:
- “Cô ở đây 2 đêm rồi có ... thấy ǵ không cô?”


Té ra căn gác này có ma, lúc trước có vài người cũng vào trú th́ ban đêm bị một ông lăo râu bạc hiện ra và đuổi đi...


Lúc chiếc ghe nhỏ chở ra tới ghe lớn, chiếc ghe lớn mở máy phóng hết ga thoát chạy khỏi được sự săn đuổi của tàu công an biên pḥng rồi, thằng em mới có dịp đứng lên và ngước nh́n lại phía sau.

 

Xa xa là mù mịt khoảng rừng đước trải dài. Có lẽ đây mới đích thị là “xào huyệt” của con quỷ một gị. Cũng may là nó đă len lỏi đi xuyên qua khu rừng bằng ghe, chứ đi đường bộ th́ tránh sao khỏi sự đụng mặt với loài quỷ không đủ chân.
May thế...


Tuy vậy giờ lúc nào nghĩ lại nó vẫn thấy rờn rợn, ghê ghê với ... con quỷ một gị và khu rừng tên U Minh của cuốn truyện trang nhảm nhí ngày nào. Cẳng biết mấy chục năm sau, mấy kiểu truyện nhảm nhí cỡ ấy có c̣n được bán ở đầu chợ Bàn Cờ không?

Chắc có quá. Con nít thời này chắc vẫn mê truyện tranh mà!

 


Don Hồ

Thứ tư 27 tháng 1, 2021

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính