Việt Nam ơi, xác thêm hơi cho đất ngày mai

 

 

GNsP (19.10.2016) – Bất cứ người dân Việt nào c̣n chút lương tri th́ trái tim không thể không tan chảy khi nh́n thấy những bức ảnh tang tóc, chết chóc đầy thương tâm của người dân vùng lũ miền Trung. Một cách vô thức, trong tôi bỗng vọng về văng vẳng giọng ca trầm buồn của Khánh Ly với Bài Ca Dành Cho Những Xác Người. Một cảm giác lạnh buốt chạy xuyên qua hồn khi cảm nhận rằng những h́nh ảnh, ca từ của thiên tài nhạc sĩ này chẳng khác nào lời tiên tri cho định mệnh buồn của đất nước…

 

Đă mang lấy kiếp nhân sinh, có ai thoát được cái chết và có sự ra đi nào mà không để lại thương tiếc cho người thân? Thế nhưng có những cái chết quá thương tâm, chết tức tưởi, chết c̣n chưa hiểu v́ sao ḿnh phải chết và nhất là, chết trong cơn hoảng sợ và đau đớn v́ bị cuốn trôi hay nhấn ch́m trong biển nước đen ng̣m giữa đêm mưa gió…

 

Cũng là phận người, nhưng sao khi chết “xác người nằm trôi sông” bởi chiếc quan tài được người thân lẩm lũi khiêng đi bồng bềnh trong nước lũ…

 

Và “xác người năm bơ bơ” “phơi trên ruộng đồng”, giữa một vùng bùn đất nhầy nhụa không có lấy một tấm chiếu lót thân?

 

“Xác người nằm quanh đây, trong mưa lạnh này. Bên xác người già yếu, có xác c̣n thơ ngây” … Vâng! Có cả xác cháu bé mới 5 tuổi bị vùi chôn trong cơn lũ, trên người bé chỉ mặc độc nhất chiếc áo thun cũn cỡn. Lạnh lắm và đau lắm, phải không con?

 

“Bài Ca Dành Cho Những Xác Người” được sáng tác năm 1968, sau biến cố Mậu Thân đầy đau thương và chết chóc, thế nhưng có phải ngày nay thảm cảnh này lại tái hiện trên quê hương Việt Nam?

 

 

 

 

Trong quá khứ, chiến tranh với những “vùng lửa cháy” là nguyên nhân khiến xác người hiện diện khắp nơi: Sông, ruộng, thành phố, làng quê và ngay cả những nơi tưởng chừng như b́nh yên như chùa chiền, giáo đường…Giờ đây tuy không c̣n chiến tranh, nhưng “lửa” của sự độc ác, vô tâm, thiếu trách nhiệm, bàng quang với sinh mạng sống của người dân đang cháy lên trong ḷng mỗi cán bộ cầm quyền đang lănh đạo đất nước này, đă khiến mỗi ca từ của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn như được ứng nghiệm đến lạnh lùng.

 

Rơ ràng, nước lũ thiên nhiên tràn về và được sự “tiếp sức” của việc xả lũ vô trách nhiệm của con người, đă tạo nên một sức mạnh hung hăn cho cái lưỡi đen ng̣m của thần nước, sẵn sàng nuốt chửng tất cả những sinh linh đang cuống cuồng tháo chạy trong tuyệt vọng.

 

“Đường đi tới, dù chông gai,

Th́ quanh đây đă có người”

 

Vâng! Cũng nhờ “quanh đây đă có người” …

 

Đó là những người có tấm ḷng vàng đă nhanh chóng góp công, góp của và mang đến tận vùng lũ để trao tận tay đồng bào miền Trung.

 

Đó là những người chỉ biết “cứu người như cứu lửa” mà không bận tâm người đời sẽ vặn vẹo tra hỏi ḿnh làm việc đó v́ “Động cơ ǵ?”

 

Đó là những người dân. Họ không có quyền hành, không có chức vị, thế nhưng họ có CHỮ TÍN, điều không thể thiếu để làm nên phẩm chất thiêng liêng của một con người. CHỮ TÍN, điều vốn đang rất khan hiếm trong xă hội hiện nay đă khiến người dân khao khát nó đến nỗi, họ sẵn sàng đóng góp tiền của để cứu giúp đồng bào miền Trung thân yêu của ḿnh cho bất cứ ai, miễn người ấy có CHỮ TÍN.

 

Tận đáy ḷng, xin chân thành cám ơn những người có CHỮ TÍN, bất luận họ là một cá nhân hay một tập thể tôn giáo nào. Chính nhờ họ mà việc cứu trợ người dân vùng lũ được tiến hành c̣n nhanh hơn nước lũ rút đi .

 

Mùa xuân ơi, xác nuôi thơm cho đất ruộng cày.

Việt Nam ơi, xác thêm hơi cho đất ngày mai.

 

Vâng! Hăy sống cho đúng giá trị một con người th́ dù là mai sau là một cái xác cũng “nuôi thơm cho đất ruộng cày”, cũng “ thêm hơi cho đất ngày mai”, góp phần mang lại mùa Xuân cho nước Việt thân yêu này.

 

Và ngược lại, nếu gây quá nhiều nghiệp chướng, vô tâm, vô t́nh với đồng loại, th́ dù có sống, nhưng với trái tim đă hóa đá th́ họ vẫn chỉ là cái xác vô hồn trong cái nh́n của người khác mà thôi.

 

 

Điền Phương Thảo

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính