“Lỗi tại anh, lỗi tại anh mọi đàng”
GNsP (06.08.2016) –
“Không mắc bẫy Việt Tân, không nghe kẻ xấu lôi kéo” là “lời cảnh báo của
Đại tá Nguyễn Hữu Cầu – Giám đốc Công an Nghệ An tại kỳ họp HĐND tỉnh
vào sáng ngày 04-08-2016” khi nói về những cuộc biểu t́nh trong ôn ḥa
của bà con nhân phản đối sự kiện Fomosa gây ô nhiễm môi trường cá chết
hàng loạt ở vùng biển miền Trung (1)
Như chúng
ta đă biết, biển chết khiến người dân miền Trung phải đối mặt với biết
bao khó khăn, thiệt tḥi, mất mát trong hiện tại và cả tương lai. Mặc dù
Formosa đă thừa nhận tôi lỗi, cam kết 5 điểm với Việt Nam và đền bù 500
triệu USD, nhưng ḷng người dân vẫn bất an và yêu cầu chính quyền đóng
cửa tập đoàn này v́ Formosa đă có rất nhiều lần gây ô nhiễm với môi
trường tại các nước mà doanh nghiệp này đầu tư, đồng thời người dân cũng
yêu cầu khởi tố h́nh sự vụ xả thải miền Trung. Tuy nhiên cho đến thời
điểm này th́ nguyện vọng của người dân vẫn chưa được đáp ứng. V́ thế,
“Cá cần nước sạch, nhà nước cần minh bạch” là động cơ khiến hàng vạn
người dân xuống đường biểu t́nh. Thế nhưng những người có chức năng giải
quyết thay v́ thừa nhận sự khuất tất, chậm trễ trong khả năng lănh đạo
của ḿnh họ lại cho rằng “người dân đă bị Việt Tân lợi dụng sự việc để
kích động họ đi biểu t́nh tuần hành chống phá”.
Quan sát
thấy có một sai lầm mà đa số các bà mẹ Việt Nam vô t́nh mắc phải trong
quá tŕnh nuôi dạy con đó là không giúp bé nhận ra sai sót của ḿnh. Đứa
bé chạy chơi vấp ngă, người mẹ vội vàng bế con lên, tay đánh lia lịa vào
cái nơi nó vừa té, miệng liên tục nói : “Đánh nó nè , đánh nó nè , nó
làm con té nè …” như để dỗ dành, an ủi và xoa dịu bé. Rơ ràng bé té là
do chưa đủ ư tứ trong khi chạy chơi, như vậy nếu người mẹ biết nhẹ nhàng
nhắc nhớ, chỉ ra cái sai phạm của bé th́ bé mới có cơ hội sửa sai.
Và cứ thế,
cái tư duy sai lầm đó sẽ theo năm tháng cuộc đời của bé mà lớn dần lên:
Học kém đổ thừa do giáo viên dạy dở, thất bại đổ thừa do không gặp thời,
cuộc sống không hạnh phúc đổ thừa do số phận …Nghĩa là bé trở thành một
người không có khả năng chịu trách nhiệm bản thân, luôn tạo cớ, viện lư
do cho bất kỳ một lỗi lầm hay một sự thất bại nào trong cuộc đời của
ḿnh.
“Ư thức
chịu trách nhiệm bản thân chính là thước đo giá trị của một người, không
phân biệt đàn ông hay phụ nữ !” (Trần Ngọc Chính). Bởi lẽ nếu một người
không có trách nhiệm với bản thân th́ cũng không thể nào có trách nhiệm
với gia đ́nh, với cộng đồng xă hội ḿnh đang sống. Điều này càng đặc
biệt đúng với những người mang trọng trách lănh đạo một cộng đồng, một
đất nước.
T́m đủ lư
do để biện minh cho sự yếu tài kém đức dường như đă trở thành một đặc
tính không thể thiếu trong giới lănh đạo nhà nước Cộng Sản. Tưởng cũng
nên nhắc lại, vào thời gian đầu “giải phóng”, người dân Việt phải sống
trong “cái đói của thời bao cấp” . Lư do là v́ “hầu hết hoạt động kinh
tế diễn ra dưới nền kinh tế kế hoạch hóa do nhà nước kiểm soát, một đặc
điểm của nền kinh tế theo chủ nghĩa cộng sản, không chấp nhận kinh doanh
tự do” (1). Lúc bấy giờ nhân dân cả nước lao đao khốn khổ, mua miếng
thịt heo, mét vải, cây kim sợi chỉ cũng phải có tem phiếu rồi chầu chực
rồng rắn tranh giành. Người dân chỉ mong “ăn no, mặc ấm” chứ không dám
mơ tưởng đến chuyện “ăn ngon, mặc đẹp”, đến nỗi họ chế câu lại câu thơ
Kiều để mô tả cho cuộc sống khổ ải v́ miếng cơm, manh áo lúc bấy giờ như
sau:
“Bắt
ở trần phải ở trần,
Cho
may-ô mới được phần may-ô” (1)
Thế nhưng
vào giai đoạn đó, cụm từ “hậu quả khắc nghiệt sau chiến tranh” được nhắc
đi nhắc lại như một lời biện minh, lư giải và vỗ về người dân gồng ḿnh
gánh chịu cuộc sống nghèo khó, vất vả. Tuyệt đối không phải v́ suy nghĩ
sai lầm của lănh đạo trong kinh tế thời bao cấp .
Rồi hơn 40
năm sau, đất nước đă im tiếng súng, thế nhưng người dân nước Việt lại
phải vẫn phải oằn ḿnh gánh chịu những vấn nạn khác trong cuộc sống: Nạn
tham những tràn lan, môi trường sống mang đầy mầm mống gây bệnh tật, bất
công xă hội, nạn vi phạm nhân quyền xảy ra nhan nhản, đạo đức xă hội suy
đồi và đặc biệt trong những năm gần đây, người dân Việt lại phải đối
diện với nguy cơ mất chủ quyền biển đảo.
Và khi
“con giun xéo măi cũng oằn” , người dân biểu t́nh lên tiếng
về những nhu cầu rất chính đáng của ḿnh th́ lănh đạo Cộng Sản lại cho
là họ bị thế lực thù địch xúi giục, là thành phần chống phá. Rồi thay v́
mỗi lănh đạo hăy tự vấn lương tâm ḿnh rằng: “Ḿnh đă làm được ǵ để
giảm thiểu được nỗi bất b́nh, gây dựng lại niềm tin trong ḷng người
dân?” th́ bà “Chủ Tịch Quốc Hội nhà nước CHXHCNVN” Nguyễn Thị Kim Ngân
lại chất vấn người dân rằng: “Bạn đă làm ǵ cho đất nước chưa? “ như một
cách ĐỔ THỪA, TRÚT TRÁCH NHIỆM lên đầu người dân, trong khi ḿnh là
người mang trách nhiệm cao nhất v́ đang nắm giữ vị trí lănh đạo.
“Khi nào
lănh đạo của nước CHXHCNVN mới biết nhận trách nhiệm về các vướng mắc mà
người dân đang gặp phải trong cuộc sống ? Về hiện t́nh đất nước ngày
càng tồi tệ đi?”. Trả lời được câu hỏi đó th́ chúng ta cũng có câu trả
lời cho câu hỏi: “Khi nào nước Việt hóa Rồng? “. Bởi lẽ không biết nhận
trách nhiệm về những sai phạm của ḿnh cũng đồng nghĩa với việc không
bao giờ biết sửa sai và không có cơ hội tiến bộ.
Điền Phương
Thảo
(1)http://vietnamnet.vn/vn/thoi-su/chinh-tri/319382/khong-mac-bay-viet-tan-khong-nghe-ke-xau-loi-keo.html
(2)
http://www.daikynguyenvn.com/van-hoa/co-mot-thoi-nhu-the-cai-doi-thoi-bao-cap.html