ĐỢI ĐẾN BAO GIỜ?
Tản văn của Châu Hà
Ở Mỹ, đời sống của con người rất là bận rộn đến nỗi th́ giờ dùng để bày tỏ t́nh yêu với nhau c̣n hiếm hoi, nói chi đến th́ giờ để giận hờn nhau? Thôi th́:” chín bỏ làm mười “và hiểu rằng:”một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, ta hăy cứ tập “thở” và “cười” để sống ḥa thuận với mọi người chung quanh ḿnh.
Ở tuổi 50-60, chúng ta bắt đầu chứng kiến những lần ra đi không bao giờ trở lại của những người quen biết, hay bạn bè thân t́nh. Có những cuộc ra đi thường rất bất ngờ: Mới hôm qua c̣n cười nói ở quán cà phê, quán phở quen thuộc; ngày hôm sau đă nghe tin ra người thiên cổ. Bên cạnh những cái chết về bệnh tật, người ta c̣n có thể biến mất khỏi cuộc đời v́ tai nạn xe cộ, máy bay, hay những khủng bố bạo động bất ngờ xảy đến!
Đời sống con người với những bất trắc, những vô thường không dành cho ai một biệt lệ nào về sự bất tử cả. Thật ra, người chết dù sao cũng yên phần. Chỉ tội cho người sống, thường dằn vặt với những tiếc nuối v́ đă không kịp bày tỏ t́nh cảm của ḿnh cho người quá cố khi c̣n sống. Hay cũng có bày tỏ, nhưng h́nh như chưa đủ để cho người vắng mặt biết về t́nh cảm thắm thiết vô cùng mà ḿnh dành cho người ấy.
Tôi đă gặp ngay hoàn cảnh này và giờ th́ rất là “ăn năn hối hận” khôn nguôi! Ông bạn người Ấn Độ cùng chung sở làm với tôi đă gởi email thông báo cho tôi biết rằng: Ông sẽ vào bệnh viện để operated for heart surgery, và ông mong muốn được gặp tôi. Lúc này th́ tôi đang đi vacation ở Canada, và cũng không trả lời email cho ông ǵ cả v́ nghĩ rằng ông vẫn c̣n khoẻ mạnh chắc không đến nỗi nào đâu! Không ngờ đến khi về sở làm mới hay là ông bạn Vinay Trived đă vĩnh viễn ra đi sau ca mổ đó! Và cô con gái của ông đến gặp tôi bảo rằng:
- Trước khi vào pḥng mổ th́ ba tôi cứ lẩn quẩn bên cái máy computer để check mail, h́nh như ông đợi tin của ai đó?
Quả thật là tôi vô t́nh! và càng bất ngờ hơn khi vợ và con gái của ông cho tôi biết rằng: Ông rất quí mến tôi, xem tôi là một trong 5 người bạn mà ông thương quư nhất! xứng đáng được chia phần gia sản của ông.
T́nh cảm của con người đợi đến bao giờ mới được bày tỏ ra? Tại sao ta cứ phải ôm giữ măi trong ḷng mà không chịu nói ra khi cảm thấy t́nh thương yêu đang tràn ngập trong tâm hồn của bạn?
Là phái nữ, chúng ta hay bộc lộ t́nh cảm của ḿnh ra ngoài hơn là phái nam. Những săn sóc tŕu mến của người mẹ dành cho con cái, những giọt nước mắt chảy ra khi buồn khổ, kể cả những la hét không mấy đẹp đẽ của chúng ta nữa khi có những bực tức, giận hờn! đều là những t́nh cảm thật b́nh thường mà người phụ nữ bộc lộ ra. Nhưng những cách biểu lộ của phụ nữ chúng ta thường khác nhau mà do tính t́nh, sự giáo dục, môi trường sống và sự hiểu biết đem đến.
Là người mẹ th́ ai cũng thương con, yêu chồng; nhưng h́nh như chúng ta bày tỏ cái t́nh cảm ấy không đúng cách th́ phải! Ngay cả chính tôi, khi la rầy con về lỗi lầm của nó, biết ḿnh quá đáng nhưng tôi tự bào chữa ngay là v́ ḿnh thương con nên mới la rầy, dạy dỗ cho nó nên người. Nhưng các nhà tâm lư th́ nói rằng thương con theo cách đó bằng mười ghét con.
Ngay cả với người phối ngẫu của ḿnh cũng vậy, chúng ta yêu chồng nhưng mấy ổng chỉ nh́n thấy h́nh ảnh một “con sư tử cái” suốt ngày cằn nhằn, lảm nhảm về chuyện tiền bạc, về chuyện ông ấy đi làm về trễ không chịu săn sóc con cái hay thay hộ cái bóng đèn trong pḥng khách, không chịu cắt cỏ, xúc tuyết, hay đổ rác... C̣n cái lời hỗ trợ đầy yêu thương, dịu ngọt êm đềm nhẹ như... hơi thở hồi mới quen nhau sao bay đâu mất tiêu? Có thể bạn sẽ nói rằng:
- Vẽ chuyện, lấy nhau lâu rồi! biết nhau quá rồi, già rồi c̣n “cải lương” làm ǵ nữa?
Không đâu, chúng ta hăy ngồi xuống để sắp xếp lại những t́nh cảm (? ) sao cho nó được quân b́nh khi biểu lộ ra ngoài. Nên nhớ cho rằng: có chê th́ phải có khen. Mà nếu khen nhiều hơn chê th́ lại càng tốt, chúng ta chẳng mất ǵ cả, mà lại thấy được bầu không khí ḥa b́nh vui tươi. “Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa ḷng nhau”.
Bạn ơi! không có th́ giờ cũng là một lư do ở cái xứ sở khá bận rộn này. Nhưng h́nh như bạn vẫn có một phút để ôm con, hôn con một cái trước khi nó đi học hay trước khi bạn đi làm phải không?
Ông trời sinh ra mỗi người một tính, không ai giống ai nhưng mỗi người trong chúng ta đều có một trái tim. Trái tim đó tiếp tục đập mỗi ngày để giữ sự sống, và thiết nghĩ nó cũng cho ta những rung động t́nh cảm nữa. Và chúng ta chỉ cần thực hiện những rung động của con tim đó bằng hành động phải không các bạn?
CHÂU HÀ.
|