Ngày 30/4, chúng ta c̣n nhớ không?
CSVSQ Thủ
Đức

Cách đây 39 năm cái thời khắc đó chắc ai cũng nhớ, nhất là những ai có ít
nhiều liên quan đến đến quân đội. Lúc đó trong bộ quân phục, cầm chắc tay
súng và có người đang chỉ huy một đơn vị tác chiến hay có bạn đang nằm
trong bệnh viện v́ bị thương nơi chiến trường. Nhưng tôi chắc chắn rằng cả
hằng triệu gia đ́nh người miền Nam tự do đều phải nhớ đến cái ngày khắc
nghiệt và đau buồn đó. Ngày lịch sử đó đă đưa chúng ta đi đến con đường
đau thương khổ ải.
Tôi cùng những người thư sinh rời ghế nhà trường theo tiếng gọi của tổ
quốc đang lâm nguy lên đường nhập ngũ. Lúc đó những người học sinh, sinh
viên chúng tôi chắc cũng chưa ai ư thức được việc chính trị hay những diễn
biến chiến tranh và cũng chưa hiểu hết thế nào là cộng sản hay tư bản, mà
chỉ biết người cộng sản đang mưu đồ phá hoại cuộc sống ấm no của miền Nam,
họ đang cố t́nh xâm nhập đến xóm làng gieo tang tóc chết chóc cho đồng bào
vô tội, họ cố t́nh vi phạm những ǵ họ đă kư kết bằng những cuộc tấn công
pháo kích về thành thị nơi chúng tôi đang học hành sinh sống. Tôi cũng
chứng kiến trận đánh hồi tết Mậu Thân, khi thành phố Saig̣n bị người cộng
sản lén lút xâm nhập và tàn phá giết chóc nhiều người dân vô tội của chúng
tôi, bấy nhiêu đó cũng đủ thấy chủ nghĩa cộng sản tán ác dă man như thế
nào, chủ thuyết của họ không thuyết phục được chúng tôi và dường như những
"chiến sĩ" gọi là "cách mạng đi giải phóng" cái ǵ, th́ chỉ có những người
chóp bu biết, c̣n người thực hiện việc giết đốt tàn phá cũng chỉ là những
bóng ma hy sinh cho một lư tưởng ảo.
Sau thời gian huấn luyện trong trường Sĩ quan Thủ Đức, tôi c̣n nhớ rất rơ
lời của ông Nguyễn Văn Thiệu nói với quân đội rằng : “Chúng ta chiến thắng
th́ có tất cả- nếu chúng ta thua th́ mất tất cả”. Ngày lễ măn khóa tốt
nghiệp ra trường, chúng tôi mỗi người được đưa về đơn vị mới. Hành trang
mang theo ḿnh là : Danh Dự- Trách Nhiệm- Tổ Quốc, nơi đó chúng tôi sẽ thể
hiện khả năng ǵn giử ḥa b́nh yên ổn cho người dân trên đất nước tự do
của ḿnh, bằng tất cả tấm ḷng yêu dân yêu nước và đất nước tự do. Chúng
tôi ḥa nhập vào cuộc chơi mới với nhiều rủi ro và chết chóc, cũng với mục
đích bảo vệ sự toàn vẹn lảnh thổ và giữ yên lành cho đời sống người dân
chúng tôi. Dù có phải hy sinh gian khổ bao nhiêu con người đi nữa, chúng
tôi cũng luôn luôn đi đến mục đích cuối cùng là đem lại tự do ḥa b́nh no
ấm cho dân tộc và toàn vẹn lănh thổ. Chúng tôi luôn tâm niệm rằng : Niềm
vui của chúng tôi là sự ấm no hạnh phúc của người dân, sự đau khổ của
người dân là sự tủi nhục của chúng tôi. Chính v́ thế, nơi chiến trường
chúng tôi vững tay súng, để người dân ở hận phương vững tay cày xây dựng
một quê hương phú cường thịnh vượng, để quê hương tôi không c̣n chiến
tranh tang tóc thê lương nữa!
Nhưng không, chuyện đời không đơn giản tṛ chơi lớn được bắt đầu, những
mưu đồ chính trị và sự đánh đổi cả một tiền đồn cho thế giới tự do, đă
được an bài bởi những con bạc chính trị ở một nơi nào đó bên nữa ṿng trái
đất. Khi cuộc thỏa thuận của những con bạc được ngă giá xong, th́ số phận
của hàng triệu người dân niềm Nam chúng tôi đă được định đoạt bằng cái
ngày thê lương 30/4/1975. Chúng tôi cũng mũ áo súng gươm sẵn sàng lăn xă
vào quân xâm lược cộng sản để giành lại từng tấc đất, từng người dân, từng
giờ phút cho tự do dân tộc. Nhưng không ngờ lệnh buông súng đă ban hành,
chúng tôi ngẩn ngơ như con nai lạc đàn, như cá mắc cạn không thể làm ǵ
hơn nữa. Anh em trong hàng ngũ chúng tôi đă có người tự sát tại chỗ, có
người đứng kêu trời khóc than cho số phận, tức tưởi v́ bị bức tử vô lư.
Cái lệnh buông súng đó, đă phản bội lại sự hy sinh hàng ngàn chiến hữu của
chúng tôi v́ tiền đồ tổ quốc thân yêu, họ đă v́ màu cờ v́ quê hương tự do
của miền Nam, họ anh dũng ngă xuống, họ bỏ cả tuổi đời thanh xuân, bỏ lại
sau lưng trách nhiệm của người chồng, người cha, người con chưa tṛn hiếu
đạo với cha mẹ, với vợ hiền trong hạnh phúc, với những đứa con c̣n thơ
ngây chờ ngày cha về mua áo mới….Tất cả đă hết thật rồi, khi chúng tôi
thấy dép râu và nón cối vác AK đi lùng xục từng nhà, kêu gọi chúng tôi ra
tŕnh diện để đi "cải tạo". Đúng rồi chữ "cải tạo", hay là đi tù th́ chỉ
là một nghĩa như nhau, nhưng tù này là không thấy ngày về với gia đ́nh, có
thể bỏ xác nơi rừng sâu núi cao nào đó, mà gia đ́nh người thân không hề
biết. Với những lời dối trá mỵ dân, chủ thuyết cộng sản đă ru ngủ được
nhiều người non óc, thiếu suy nghĩ và lại một lần nữa những con người này
lao đầu vào hy sinh cho một chủ nghĩa vô vọng.
Ba mươi chín năm rồi, người dân được ǵ những cao ốc sang trọng đó, nhưng
ṭa nhà đồ sộ đó, những lâu đài to rộng đó đang phục vụ cho ai đây, người
dân nghèo có bao giờ được bước vô đó chưa. Nhiều câu hỏi, nhưng không ai
trả lời được, vậy th́ giai cấp nào đang thống trị dân tộc, khi chủ nghĩa
cộng sản luôn rêu rao xóa bỏ giai cấp(?). Trong khi đó nơi hè phố, lề
đường người xin ăn kẻ khất thực, đội ngũ người nghèo đi bán vé số càng
ngày càng đông hơn, bên cạnh đó là những chiến hữu của chúng ta ngày xưa
từng oai hùng nơi chiến trận, mà ngày giờ này họ phải lăng lưng ḅ lê trên
phố xin ḷng thương hại để sống qua ngày. hạnh phúc đâu, tự do đâu, no ấm
đâu, chưa thấy. Mà chỉ thấy mỗi ngày, từng người dân từng xóm làng, từng
khu đất bị giải tỏa thu hồi để nhà nước bán đi làm "dự án".
Cứ mỗi năm trôi qua, là những đau thương cho dân tộc lại chồng chất, cứ
một ngày qua đi th́ lại nghe một địa phương có quan tham ăn hiếp dân lành.
Cộng sản là vậy, bởi bản chất không thiện th́ việc làm trở nên tàn ác hung
tợn. Cái tàn ác đó được bộc lộ và hiện nguyên h́nh sự dối trá xảo quyệt
đối với người dân thấp cổ bé miệng, nhưng nó trở thành thằng hèn chuyên
luồng cúi nịnh bợ với ngoại bang.
Ngày 30/4 lại về, nỗi đau ngậm nát tâm hồn lẫn thể xác của chúng ta, những
người trong và ngoài nước. Thân phận cái kiến, con c̣ không thể chuyển hóa
cả vũ trụ. Nhưng cũng không thể cam ḷng nh́n vận nước trôi đi, khi dân
tộc này c̣n ch́m trong thống khổ điêu linh, mà chỉ đánh thức lại ḷng dân
tộc t́nh đồng bào và đừng bao giờ quên t́nh chiến hữu chung chiến hào mà
bán rẽ linh hồn cho quỹ dữ.
CSVSQ Thủ Đức
(Khóa Tự Túc 2/73)
|