Xảo thuật về h́nh ảnh Hồ Chí Minh ngày 2/9/1945
Bút Sử
Nói về tài trí trá th́ không ai hơn những người công sản Việt Nam mà dẫn đầu là Hồ Chí Minh. Trước ngày lên khán đài đọc diễn văn, 2/9/1945, Hồ điều khiển đàn em làm những màn xuống đường hoan hô phái bộ đồng minh OSS, nịnh hót Mỹ rất ngoạn mục, nhưng rồi cũng thất bại. C̣n trong tâm trạng thấp thỏm lo sợ Mỹ không ra mặt công nhận chính phủ vừa ăn cướp và tập đoàn vẫn cố đấm ăn xôi. Tâm trạng thể hiện qua h́nh thức. Chúng ta hăy thử nhận xét một vài hành động của Hồ trước ngày xuất hiện tại Ba Đ́nh và h́nh ảnh trên phim được cộng sản quay trong ngày này.
Cái dỏm đáng kể là Hồ Chí Minh đă dùng những câu trong “Tuyên Ngôn Độc Lập” của Hoa Kỳ, 1776, và “Tuyên Ngôn về Nhân Quyền và Dân Quyền” của Pháp, 1791. Có người nhận xét rằng Hồ Chí Minh đă không đủ khả năng viết riêng cho ḿnh một bài diễn văn được gọi là “tuyên ngôn độc lập” đọc trước đám đông, nhất là ngày ông tuyên bố khai mở một giai đoạn mới cho dân tộc Việt Nam. Ngày 29/8/1945, Hồ Chí Minh mời Archimedes Patti, đại diện cơ quan t́nh báo Hoa Kỳ OSS, đến văn pḥng để nhờ xem lại bản văn ông sắp đọc tại quăng trường Ba Đ́nh. Patti viết trong “Why Vietnam” (trang 223):
I stopped him and turned to Ho in amazement and asked if he really intended to use it in his declaration. I don’t know why it nettled me – perhaps a feeling of proprietary right, or something equally inane. Nonetheless, I asked. Ho sat back in his chair, his palms together with fingertips touching his lips ever so lightly, as though meditating. Then with a gentle smile he asked softly, “Should I not use it?” I felt sheepish and embarrassed. Of course, I answered, why should he not? – Tôi ngưng ông kia và quay sang Hồ trong sự kinh ngạc và hỏi nếu ông ta cố ư dùng nó (Tuyên Ngôn Hoa Kỳ) trong tuyên ngôn của ông. Tôi không hiểu tại sao chuyện này kích thích tôi – có thể là một cảm giác về quyền sở hữu, hoặc một cái ǵ đó đồng nghĩa với sự ngu dốt. Tuy vậy, tôi đă hỏi rồi. Hồ ngồi ngửa ra trên ghế, hai ḷng bàn tay bám vào nhau với những ngón tay sờ nhẹ qua lại trên môi, như là đang thiền. Tiếp theo, với nụ cười nhẹ ông hỏi, “Có thể tôi không nên dùng nó?” Tôi cảm thấy hơi khó chịu và xấu hổ. Dĩ nhiên, tôi trả lời, sao ông ta không dùng được?
Những lời của ông Patti ghi trên, có lẽ người đọc cảm nhận tác giả nghĩ ǵ về Hồ Chí Minh. Có phải Hồ là một lănh tụ ngu dốt, và Patti đă phải cảm thấy xấu hổ cho ông Hồ. Theo luật pháp th́ ông Hồ không có tội ǵ cả khi cắp văn của người khác, nhưng ông là một lănh tụ nên sự nhục nhă càng ở mức độ cao hơn. Ông Charles Fenn, sĩ quan t́nh báo OSS, cũng đă cho rằng không công bằng, vô lư (unjustified) khi ông Hồ lấy nguyên văn của Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ.
Đó là nhận xét về h́nh thức; tuy nhiên, khi xét về mặt chính trị th́ sao? Hồ Chí Minh đă dọn đường để mong Hoa Kỳ công nhận sau khi cướp chính quyền. Việc làm này xảy ra từ 3/1945 khi Hồ gặp Charles Fenn tại Côn Minh. Hồ Chí Minh đă đoán được t́nh h́nh thế giới, biết đồng minh sẽ thắng trận, biết chỉ c̣n Hoa Kỳ là một quốc gia sáng giá, giàu mạnh, không c̣n ai ngoài Hoa Kỳ là nước duy nhất Hồ dựa vào lợi dụng để thực hiện mục đích nhuộm đỏ Việt Nam. Hồ Chí Minh chỉ cần chính phủ Mỹ ủng hộ mà thôi, nghĩa là đứng ra công nhận khi ông ra mắt trước dân chúng. Ngay lúc này Hồ Chí Minh đă từ chối không nhận ḿnh là cộng sản trước mặt ông Fenn, mặc dù Fenn đă biết Hồ là ai.
Khi hỏi cần ǵ th́ Hồ Chí Minh trả lời trước nhất là cần gặp tướng Claire Chennault của Mỹ, tư lệnh Đông Dương. Fenn đă tạo cơ hội cho Hồ gặp Chennault. Buổi gặp này không ǵ hơn là Hồ xin Chennault một tấm h́nh và yêu cầu ông tướng kư tên trên đó. Hồ chạy bộ từ Côn Minh về rừng Pac Bo và treo ngay tấm h́nh trên thân cây kế bên lá cờ đỏ sao vàng. Hồ được Mỹ mướn làm t́nh báo lặt vặt chạy qua lại giữa ranh giới Tàu Việt. Nhóm Việt Minh mỗi sáng phải chào cờ và “quốc tế ca” trong khung cảnh hai ư thức, cộng sản và tự do, lộn xộn này. Hồ làm cho mọi người nghĩ Mỹ là “bạn” của Việt Minh. Lúc này Việt Minh là những thanh niên được thu nhận, đa phần ít học, làm sao biết ư thức hệ cộng sản là ǵ. Họ được OSS huấn luyện cách thảy lựu đạn, cách vật bắt. Một ít súng colt 45 Hồ Chí Minh xin Mỹ chỉ phát cho những nhân vật quan trọng mà thôi.
Không khó hiểu khi dân chúng Hà Nội quư mến người Mỹ trong lúc này. Họ đến Việt Nam sau khi thắng thế chiến. Việt Nam lại trong giai đoạn chết đói trầm trọng. Hồ Chí Minh xuất hiện như một kẻ xa lạ đối với dân chúng, ngay cả những người Pháp chưa ra khỏi Việt Nam phải nh́n qua ống ḍm để “điều tra” thêm, c̣n chính phủ của các nước như Hoa Kỳ, Anh, Pháp th́ họ đă biết Hồ Chí Minh rất rơ ràng.
Trong đám đông ngày 2/9/1945, chỉ có một nhóm nhỏ người Mỹ thuộc OSS được coi như có bộ mặt đại diện cho chính phủ Hoa Kỳ, nhưng họ được lệnh đến dự với tư cách quan sát mà thôi. Ông Grelecki, sĩ quan OSS, kể lại trong một đoạn phim tài liệu: máy quay phim cứ chăm chú vào bốn người Mỹ, trong đó có ông. Có những biểu ngữ nửa tiếng Anh, nửa tiếng Việt không dấu, nổi bật nhất là “The Doc Lap” thay v́ “Ngày Độc Lập.” Kế bên biểu ngữ có một cán bộ cầm cờ sao khá to, và ống kính cứ quay đi quay lại h́nh ảnh này. Vậy trên khán đài ngay chỗ Hồ Chí Minh đọc có treo cờ đỏ hay không mà không thấy người quay phim chú ư?
Trong toàn bộ phim tài liệu người xem chỉ thấy một ngôi sao thật to làm bằng vải dán ngay phần dưới khán đài. Vấn đề hư hư thật thật ở đây làm nhiều người hoang mang, thắc mắc, và nó chỉ có thể được giải nghĩa rơ ràng khi có nhân chứng sống kể lại, phải là người đă chứng kiến và theo dơi từng chi tiết trong ngày này. Phần sau đây xin phân tách vài h́nh ảnh và so sánh những thay đổi sau đó, cũng như nhận định tại sao tập đoàn Hồ Chí Minh phải làm như vậy.
V́ có những xảo thuật trong h́nh nên người xem có thể nghi ngờ những ǵ đă xảy ra tại hiện trường ngày 2/9/1945. Những kỹ thuật sửa đổi này tinh vi đến độ nào tuỳ người nhận xét, nhưng những h́nh ảnh này đă được sử dụng, ngay cả các nhân vật làm phim người Mỹ thuộc loại “History Channel” – “Ho Chi Minh’s Biography” do Don Cambou và Gary Tarpinian thực hiện.
Video có đưa ra h́nh ảnh tổng quát trên khán đài khi Hồ Chí Minh đứng trước micro. Phía sau có một cái trụ, có lẽ là trụ cờ. Nếu có treo cờ, tại sao người quay phim lại bỏ qua? Giây phút được xem như quan trọng hùng hồn, người lănh tụ đọc “tuyên ngôn độc lập” với lá cờ đại diện cho quốc gia ḿnh bay phất phới th́ c̣n ǵ bằng? Nhưng không, người ta chỉ thấy người quay phim chú ư lá cờ sao ở dưới đám đông kế bên biểu ngữ “The Doc Lap” được chiếu nhiều lần.
Phải ghi nhận rằng, vào ngày 26 và 30/8/1945 có hai buổi xuống đường tại Hà Nội, một hoan hô tâng bốc nhân viên t́nh báo Mỹ để hy vọng ông Archimedes Patti, đaị diện OSS, vận động cho Hoa Kỳ công nhận, và buổi xuống đường lên án Pháp. Thử hỏi: Nếu Hồ Chí Minh muốn Mỹ công nhận th́ có dám treo cờ đỏ sao vàng phất phới trên khán đài một cách chính thức? Và nếu Mỹ công nhận th́ họ phải đứng cùng với Hồ Chí Minh và tập đoàn, mà ngay lúc này thế giới tự do đang đương đầu với làn sóng đỏ của Stalin ở Âu Châu và có thể Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh tại Á Châu? Hơn nữa, vào 17/3/1945, Charles Fenn gặp Hồ tại Côn Minh đă hỏi ông ta có phải là cộng sản không th́ ông Hồ đă chối quanh và trả lời rằng ai chống Pháp cũng đều bị Pháp chụp mũ là cộng sản. Nếu Hồ cho rằng t́nh báo Mỹ không biết Hồ Chí Minh là quốc tế cộng sản Nguyễn Ái Quốc, thuộc nhóm quốc tế cộng sản (comintern) mặc dù bị giải tán 1943, th́ ông ta đă quá khinh thường đối thủ. Một hoạt đầu chính trị như Hồ Chí Minh rất bén nhạy trong phương cách “cắc kè” để đạt mục đích, ông không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào, cho dù xem ra tồi bại hay nhỏ nhặt như tṛ con nít.
H́nh 1 trên, được xem trong các phim tài liệu tŕnh chiếu công khai trước nay. V́ kỹ thuật phim ảnh thời đó c̣n kém nên đường nét không rơ, nhưng vẫn là trung thực.
Cũng cùng vị trí, cùng khung cảnh, nhưng trong h́nh 2 lại có thêm lá cờ sao bay phất phới. Cảnh mây bay bị tan biến, micro lại bám sát vào miệng Hồ và trông rất không tự nhiên. Trong video “Ho Chi Minh’s Biography” dùng hai h́nh ảnh mâu thuẫn này, và có lẽ họ cũng không biết họ là nạn nhân của một tập đoàn gian xảo, mà ngay cả người Việt Nam chúng ta c̣n chưa nhận ra hết.
Chưa hết, cộng sản c̣n tạo ra thêm một h́nh ảnh ông Hồ với nét có vẻ “lănh tụ” hơn trước. Trong chế độ kiềm kẹp độc tài, ai có quyền làm những chuyện này, nếu không do lệnh từ các ban tuyên truyền của Đảng. Chỉ có bộ quần áo mặc trong người của Hồ Chí Minh là giống nhau trong 3 h́nh. Cái micro màu bạc trên h́nh thứ 3 lại tṛn, không vuông và đen như hai h́nh trước. Dưới bục lại có thêm lá cờ ngôi sao. Cờ không có nền đỏ sao vàng để cho người ta có cảm tưởng đó là h́nh ảnh của năm 1945 khi chưa có phim màu. H́nh 3 này được tŕnh bày nhiều trang trên Google Images, dưới ghi Hồ Chí Minh tại Ba Đ́nh ngày 2/9/1945, và chắc chắn được phổ biến trên nhiều phương tiện khác.
Một số người khi đă trở thành đảng viên ly khai hay về hưu th́ mới can đảm nói và viết ra sự thật. Có quá nhiều điều gian dối đang phủ lên mái nhà Việt Nam, nơi tuổi trẻ bị in vào đầu óc những lịch sử xuyên tạc, ngụy tạo. Ngày đó 19/8/1495, nhạc sĩ Tô Hải vừa cầm cờ vàng ba sọc đỏ (Quẻ Ly) rồi chuyển sang cầm cờ đỏ sao vàng, và ông cũng không cảm thấy có ǵ khác lạ. Với không khí náo nức, Việt Minh hô la “ủng hộ Việt Minh”, tuổi 20 của ông chưa ư thức được đúng sai nên ùa theo làn sóng, và đă không ít người như thế.
Nay ở vào đầu thế kỷ 21, với ư thức tự do dân chủ cao hơn, với khoa học thông tin rộng răi, giới trẻ sử dụng internet có thể t́m hiểu lịch sử trung thực qua nhiều h́nh thức – bài viết trên các diễn đàn, radio, sách, báo, audio, tiếng nói bày tỏ quan điểm, v.v..Thế hệ thanh niên có kiến thức là động lực đầu tiên có thể phá tan bức màn đỏ che kín những thông tin mà toàn dân cần biết, nhất là cần phân biệt sự thật và những điều ngụy tạo, và có nên tiếp tục chịu sự cai trị của Đảng và Nhà Nước với chủ trương lừa dối?
Bút Sử