Về với quê ta 1.

 

 

 Rồi một mai ta về làng cũ,

Có ngôi trường với lũ bạn xưa.

Nơi đă từng bên nhau đèn sách,

Tay đan tay ca hát rộn ràng.

 

Ḱa sân trường vang vang tiếng hát.

Bỗng một chiều nước mắt như mưa.

Bởi hôm trước rủ nhau trốn học,

Theo cánh chim, đuổi bướm trên đường.

 

Chiều một đứa bỏ trường, bỏ bạn,

Bởi qủa ḿn n giữa đường quê.

*

*      *

Rồi một mai ta về làng cũ,

Có ngôi đ́nh lá phủ quanh năm.

Đây hàng nến dưới làn khói toả,

Với mái đ́nh thoang thoảng mùi hương.

 

Đưa người đến thiên đàng trần thế,

Rồi vấn vương quên hết lối về.

Bởi nơi đây đường chiều hương toả,

Và có cả t́nh nghĩa quê hương.

 

Rồi một mai ta về quê cũ,

Ta bước đi khắp nẻo đường làng.

Nh́n sân trường lá vàng rơi xuống,

Gọi ta về ngày tháng hè sang.

 

Ở đó là chiêm bao mộng ước,

Ở đó là kết ước tương lai.

Nay xa rồi những ngày thơ ấu,

Biết t́m đâu những dấu chân qua.

 

Quê hương ơi em là tất cả,

Dẫu xa rồi vẫn nhớ tên nhau.

Nhớ những ngày trăng vừa mới lớn,

Ta đan tay chung bước trên đường.

 

Ḱa hàng tre uốn ḿnh theo gió,

Đây tiếng cười vươn tới chân mây.

Rồi bờ sông nơi ta tụ họp,

Với sóng gào, tiếng gọi vươn cao.

 

Nơi ghi dấu biết bao kỷ niệm,

Đến ngh́n đời vẫn giữ trong tim.

Đây ngôi trường c̣n ghim dấu đạn,

Và tháng ngày chinh chiến năm nao.

*

*      *

Mai nắng lên ta về bến cũ,

Đến ven sông năm ấy hẹn ḥ.

Này cuộc t́nh của thời thơ ấu,

Đây xác đ̣ trên bến năm xưa.

 

Con đường chiều có nhiều thay đổi,

Tháng năm dài vắng bóng người qua.

Bởi từ hôm cộng tràn thôn vắng,

Người dân làng tay trắng ra đi.

 

Tôi vẫn nhớ như in từng dấu,

Mùa thu ấy, giáo mác về đây.

Người nh́n người c̣n đôi mắt trắng,

Rồi vội vàng quang gánh lên vai.

 

Ḱa bà mẹ trên vai đ̣n gánh,

Tay kia c̣n bồng đứa con thơ.

Chạy theo bà là vài em bé,

Bước quanh đây từng lớp sóng làng.

 

Ôi, con đường với làn hương tỏa,

Đây, ngôi đ́nh vẫn thoảng mùi hương.

Mà người đi chẳng màng quay lại,

Chân bước đi, ḷng ngại hẹn ḥ.

 

Rằng ngày mai nắng về trên xóm,

Ta sẽ về vui đón trăng lên.

Nay phải đi xa làng yêu dấu.

Ôi, ḷng ta đau xót ră rời.

 

Làng thôn ơi, đây ngày nức nở,

Ta phải xa hơi thở tuổi thơ.

Biết t́m đâu những ngày xưa ấy,

Ta hứa về với tháng năm qua.

 

Này cổng đ́nh như là vẫn đợi,

Đón người về hơi thở năm nao.

Quê hương ơi em là tất cả,

Mai ta về nối lại t́nh xưa.

*

*      *

Rồi một mai ta về bến cũ,

Đến ven sông với gío hẹn ḥ.

Này bờ sông của ngày thơ ấu,

Đây băi tắm của lũ trẻ thơ.

 

Vẫn măi chờ bóng người xa bến,

Sẽ quay về khi nắng chiều vương.

Bởi từ hôm, làng thôn gặp biến,

Trên bến đ̣ bao chuyến người đi.

 

Ḱa ḍng nước sáng chiều lên xuống,

Đây bước chân của những chàng trai.

Họ hiên ngang đi vào gío cát,

C̣n lại đây tiếng hát bên đường.

 

Này con đê nằm chờ năm tháng,

Đă bao mùa vắng bóng người qua.

Mong ngày mai nắng về bến cũ,

Khách sẽ về sau chuyến mưa đêm.

*

*      *

Có ai ngờ đời xa lạc bến,

Người ra đi chẳng hẹn quay về.

Bởi nơi đó giờ quy lá đỏ,

Cho nắng vàng chết khổ trên đê.

 

Đường quê xưa bây giờ lắm cán,

Cán cào (1), cán cuốc, cán tham ô. (1) (đào, bới, trộm cướp)

Làng quê ta không c̣n nắng ấm,

Chỉ thấy nơi nơi những oán hờn.

 

Quê hương ta, chẳng c̣n như trước,

Đây muôn người, nước mắt theo mưa.

Mai ngày xuân gió mùa sẽ đến,

Cảnh đường quê sẽ vắng bóng người?

 

Cho làng xưa ch́m vào quăng vắng,

Chờ người về nắng mới reo vui?

 

 

Bảo Giang.

4/ 2020

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính