Rồi mai tôi về.

 

 

Chiều nắng vàng phủ xuống chân đê.

Tôi trở về làng quê ngày trước,

Nơi hôm nào khi bước chân đi,

Con đường này nằm im lặng bóng.

 

Nay ta về như sóng triều dâng,

Bởi lòng tôi có ngàn câu hỏi,

Cho đôi chân bối rối trên đường.

Và đôi mắt cũng dường như khác,

 

Này con đường ngày xưa đã đổi,

Hỏi mái nhà ngấy ấy ra sao?

*

*     *

Đây làng xưa với bóng thời gian,

Hàng ngói đỏ hôm nào rêu mốc,

Bao bức tường đã bạc màu vôi.

Nhìn cảnh cũ, như đà thay đổi.

 

Tôi nào thấy bóng mẹ trên sân.

Cũng chẳng thấy dáng em ngày ấy,

Rồi trước sân chng bóng cha gìa,

Tất cả là lắng sầu trống vắng.

 

Cảnh nhà xưa nay khác đi nhiều,

Tôi lặng lẽ, bước lên thềm cũ,

Cửa vẫn mở mà vắng bóng người.

Tôi đứng lặng trên thềm không nắng.

 

Có tiếng ho nhè nhẹ trong nhà,

Tôi quay vào, lạy trời, lạy đất,

Cô em vừa lớn lúc tôi đi.

Nay nhìn lại tóc đen thành bạc,

*

*     *

Năm mươi năm, một đời cách biệt,

 

Em nói cười với tiếng run run.

Ồ anh tôi … anh tôi về bến!

Rồi tiếng khóc, nghẹn giữa bờ môi.

 

Giờ anh về là muôn trống vắng,

Mái nhà xưa chẳng bóng mẹ cha.

May ngoài kia không cành lá đỏ,

Để cả nước vui với tương lai.

 

Rồi nước mắt rơi trên má hóp,

Ôm trong tay tiếng nghẹn không lời.

*

*     *

Đàn con cháu lúc đầu bỡ ngỡ,

Thoáng gọi nhau, tay nắm lấy tay.

Cho hơi thở tràn lên nước mắt,

Giữa tiếng cười cảnh cũng vui theo.

 

Tôi nhìn lên, trên hương án cũ,

Ảnh mẹ cha như đã mờ dần.

Khói hương quyện theo dòng tóc mẹ,

Cho nước mắt rơi ngắt lệ mừng.

 

Ngày con đi mẹ tràn nước mắt,

Lúc con về, lệ đẫm mặt con.

Mẹ cha ơi một đời cách trở,

Nay ngày về nước mắt gặp nhau.

 

Hôm con đi xa bờ cách bến,

Mẹ ở lại ánh nến nén hương.

Những mong là thuận buồm xuôi gíó,

Cho con đi gặp chữ bình an.

 

Có ai ngờ tháng ngày mong đợi,

Lúc con về một bóng đơn côi.

Cha mẹ đi không còn về nữa,

Để cho con suối lệ đắng cay.

 

Nhớ hôm xưa, chiến tranh, ly biệt!

Mẹ nhìn con từng đứa lên đường.

Có người đi không quay trở lại,

Cho đời mẹ một nén đau thương.

 

Rồi con đi sau ngày chinh chiến,

Lệ mẹ tràn khi đếm hoàng hôn.

*

*     *

Nhớ hôm nào,

Mẹ gánh con xa rời đất bắc,

Những mong ngày trở lại cố huơng.

Mấy ai ngờ, đường vương dấu lệ,

Cho một đời cách biệt bắc nam.

 

Sau đến con, phải rời đất Việt,

Bước tha hương ở chốn quê người.

Năm muơi năm xa rời đất nước,

Nay con về, cảnh cũ còn đây.

 

Nhưng cha mẹ là ngàn năm trước,

Để cho con đứng khóc một minh.

Mừng gia đình bên nhau họp mặt,

Ngày đoàn tụ chẳng có mẹ cha!

 

Ở ngoài kia chuông chùa đã điểm,

Gọi ngưi về trên quãng đồng xa,

Cảnh muôn nhà bên nhau sớm tối,

Chẳng một người cô lẻ đau thương.

 

Mẹ cha ơi, đường nào sẽ đến,

Đất nưóc này khóc nạn chia ly.

Đã ba đời qua tay giáo mác,

Đất nước mình chỉ có tang thương.

 

Mong ngày mai khi bình minh đến,

Nắng mới về đất nuớc nở hoa.

Để muôn nhà bên nhau vui sống,

Cho người người tiếng nói hân hoan.

*

*     *

Rồi nắng lên cổng trường rộng mở,

Cho lũ trẻ vui với tiếng ca.

Nắng mới lên, đình làng mở hội,

Ở đó là đích thực nguồn vui.

 

Cho đời này không còn chia cắt,

Cho người người tay nắm lấy tay.

Bởi chia ly là khôn hàn gắn!

Và đời người chẳng chữ an vui.

 

 

Bảo Giang

 

 

 

 

 

Tin Tức - Bình Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính