Hồ chí Minh và cái ách cộng sản.

 

Bảo Giang

 

 

Lịch sử Việt Nam c̣n ghi lại một số cuộc hội nghị có tiếng nói của người dân và đă làm thay đổi, không phải chỉ trong sinh hoạt thường nhật, nhưng c̣n làm thay đổi cuộc sống và ư niệm về sự trường tồn của đất nước. Một trong những hội nghị ấy, không một người Việt Nam nào không biết đến. Đó là hội nghị Diên Hồng thời nhà Trần.  Nhưng lúc gần đây, có một số người đang c̣ng lưng đánh bóng và nhắc đến cái hội nghị có khoảng 60 người tham dự ở gốc cây đa Tân Trào vào thời Hồ chí Minh, như là một “đại hội quốc dân” v́ nó cũng làm thay đổi bộ mặt của đất nước. Thử xem, nó đă thay đổi bộ mặt đất nước thế nào?

 

Truớc hết, đă là người Việt Nam th́ dù là người buôn thúng bán bưng, anh phu xe, người khuân vác, anh nông dân cho đến các quan chức trí thức… Không ai mà không biết, hoặc nghe nói về hội Nghị Diên Hồng cách xa chúng ta hơn 730 năm. Người dân Việt Nam biết đến hội nghị Diên Hồng bởi một lẽ rất đơn giản: Hội nghị đă làm nên cuộc sống và sự trường tồn của dân tộc Việt Nam chúng ta.   

 

 Hội nghị ấy như một bí quyết đặc biệt để truyền sức sống, không phải chỉ ở trong ḷng mọi người, tạo nên một khối đồng tâm, mà c̣n vang dội vào ḷng chiến mă, cây cỏ, sông, núi, để từ đó tạo nên một thực thể sống, đồng nhất, trong một mục đích bảo vệ sự vẹn toàn và độc lập của Việt Nam.

 

Từ đó,  hội nghị đă tạo nên những chiến công vang dội trong lịch sử như Bạch Đằng, Chi Lăng, Xương Giang, Hàm Tử, Vạn Kiếp, Đống Đa… Và người Việt Nam có quyền ngửa mặt lên để tự hào về những trang lịch sử vẻ vang của  Bà Trưng, Bà Triệu, của Đức Trần Hưng Đạo, B́nh dịnh Vương, của Đức Quang Trung  hay các bậc danh tướng Trần b́nh Trọng, Lư thường Kiệt…v.v… là những vị mà ngày nay khi nhắc tên, vẫn làm cho những binh đoàn Hán, Mông, Măn kinh hoàng, tức tưởi.

 

Diên Hồng là thế, c̣n cái hội nghị ở gốc cây đa Tân Trào th́ thế nào? Khi làm thay đổi bộ mặt của người dân trong một giai đọan, liệu nó có viết nên một trang sử không bị ô uế cho người c̣n sống, không làm nhục những người đă chết. Hay nó đă viết ra một trang nhơ nhớp trong ḍng lịch sử của một dân tộc anh hùng?

 

Trước tiên, theo như sách vở của Việt cộng c̣n ghi lại th́ cái gọi là: đại hội đại biểu quốc dân vào chiều ngày 16-8-1945 ở gốc đa Tân Trào, huyện Sơn Dương, Tỉnh Tuyên Quang có hơn 60 đại biểu đại diện từ Nam bộ, miền Nam Trung Bộ và Việt Kiều ở Thái Lan, ở Lào về dự đại hội”.  Hội nghị cây đa đă lập ra “uỷ ban dân tộc giải phóng Việt Nam” do Hồ Chí Minh cầm chầu.

 

Không biết đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là lịch sử của đảng cộng sản và cái hội nghị Tân Trào do Việt Minh tổ chức lại có mối liên hệ tiền kiếp với chuyện cây đa?

 

Tôi hỏi thế là v́, khi nhắc đến cây đa là nhắc đến một truyền thuyết lớn về chú cuội trong nhân gian của Việt Nam, mà không một ai không nghe biết. Từ ông già bà lăo cho đến đứa trẻ nhỏ, không ít lần đă ngửa cổ lên nh́n trăng để mà xem chú cuội ngồi ở gốc cây đa tṛn méo ra sao! Hồi c̣n nhỏ ở dưới quê, tôi cũng tưởng là chuyện có thật. Bởi lẽ, vào ngày có trăng sáng nh́n lên, lạ qúa, h́nh như cũng thấy mờ mờ ảo ảo, như có thằng cuội ngồi ở gốc cây đa thật.

 

Tuy nhiên, ai cũng biết, chuyện thằng cuội và cây đa là một câu chuyện hài trong nhân gian. Nó mang ư nghĩa dí dỏm, mua vui, không có thật. Nhưng chắc chắn, cái không có thật ấy không làm hại ai. Nghĩa là, dù có bị người khác bảo “mày nói láo như cuội” th́ người bị chê, có lẽ cũng chẳng mất mát ǵ và có lẽ cũng không phải đi tù. Nhưng nay ở Tân Trào, Việt Minh lại nhờ gốc cây đa, như một truyền thuyết để đẻ ra một hội nghị “đại biểu quốc dân”, và đẻ ra cái “ủy ban giải phóng Việt Nam” do Hồ cầm chầu, hẳn nhiên là phải có ư khác. Không biết có phải họ muốn nhờ cây đa trong truyền thuyết để ví von đảng là cây đa, cho đồng bào biết đến Việt Minh hay không? Hay thực tế, đảng cộng và cái hội nghị này chỉ là câu chuyện và việc làm của thằng cuội và cây đa?

 

Ở đây, tôi xin mở một dấu ngoặc là, riêng về nhân vật chính ở gốc cây đa th́ cho đến thời điểm này chẳng có mấy người biết ông ta là ai. Dù trước đó: “để thực hiện chỉ thị của quốc tế CS cuối 1929 NAQ (Nguyển ái Quốc tức Hồ chí Minh?) từ Xiêm về Hương cảng, TQ để triệu tập và chủ tŕ hội nghị hợp nhất 3 tổ chức CS. Hội nghị họp từ ngày 03 đến 07/2/1930. (Tham dự Hội nghị có đại diện của Đông Dương Cộng Sản Đảng và An Nam Cộng Sản Đảng). Hội nghị có 03 đại biểu chính thức và 2 đại biểu dự khuyết (tất cả là 5 người). Sau 5 ngày làm việc với tinh thần thống nhất cao, dân chủ hội nghị đă đi đến việc: thành lập đảng CSVN” (Ngô chí Tâm).  

 

Câu chuyện được khởi đầu như thế, nên sau 80 năm hươu cuội, tất cả mọi người Việt Nam, không trừ ai. Từ kẻ buôn thúng bán bưng, hay anh nông dân chẳng một ngày đến trường, đến hàng trí thức quan cán có những mảnh bằng to với những chữ nhớn TS, rồi PTS, hay là GS đến phó GS. Hoặc là chuyên viên các ngành nghề, như nghề công an đến nghề móc túi. Từ nghề tự do trí thức như BS, LS đến nghề xe ôm.  Và trú qúan th́ từ người ở hải ngoại cho đến những người ở trong nước, kể cả những kẻ ngồi tù v́ mọi loại tội phạm đều biết rơ.

 

Kế đến, về tuổi th́ từ 6, 7 tuổi trở lên cho đến chờ xuống lỗ…  không xót bất cứ một ai, đều biết rất rơ và là chứng nhân cho một sự kiện là: cái “đại hội đại biểu quốc dân ở gốc cây đa Tân Trào” ấy đă làm nên hai thành quả “vĩ đại” trong sự nghiệp của Hồ chí Minh và của Việt cộng trong lịch sử cận đại của Việt Nam là:

 

1.    Hội nghị gốc đa vào ngày 16- 08-1945 của Việt Minh đă tạo ra cuộc đảo lộn luân thường trong xă hội Việt Nam.

 

2.    Hội nghị Tân Trào ấy đă làm băng hoại nền luân lư của dân tộc Việt Nam.

 

 Đây chính là hai cái ách tàn bạo nhất của cộng sản mà Hồ chí Minh và tập đoàn cộng sản đă khoác lên cổ người dân Việt Nam theo từng vùng, miền hay trong cả nước trong 80 năm qua. Theo đó, chuyện cây đa và thằng cuội là hoang đường. Nhưng chuyện cái ách Hồ chí Minh là chuyện thật, hàng ngày vẫn c̣n tiếp tục tái diễn tại Việt Nam.

 

1. Hồ chí Minh và cuộc đảo lộn luân thường trong xă hội Việt Nam.

 

Trước hết, đạo nghĩa của chữ luân thường là sự đúng, tính thật của một sự việc. Làm đảo lộn luân thường là làm cho những điều đúng thành sai, hay thành gian dối, và nó làm đảo lộn những giá trị, những nguyên tắc trong đời sống yên b́nh của xă hội con người.

 

Thật vậy, người Việt Nam ta từ xưa vẫn được đánh giá là một sắc dân trung hậu, thật thà. Có nề nếp và hiếu khách. Họ không ưa dối trá. Nhưng kể từ ngày có cái gọi là “đại hội đại biểu” ở gốc đa đến nay, Việt cộng đă ra sức làm thay đổi bộ mặt giao tế của xă hội Việt Nam bằng con đường dối trá. Tệ hơn thế, chúng c̣n ép buộc người dân phải đi vào con đường một chiều ấy, để dối gạt chính ḿnh và lừa đảo đồng loại. Nói toạc ra là, sự gian dối ấy được Hồ chí Minh thực hiện ngay từ trong bản lư lịch của mỗi cá nhân.

 

Nói cho rơ là: Tất cả các bản lư lịch cá nhân của các đoàn, đảng viên Việt cộng và những kẻ liên hệ của nó, đều là những bản lư lịch man trá, gian dối, không đúng với sự thật. Riêng với người dân, v́ hoàn cảnh phải sống với cộng sản, nên hầu như mọi người đành phải, hay dễ dăi chấp nhận sự hướng dẫn khai gian dối trong bản lư lịch của ḿnh để được yên thân, hay cầu lợi. Với lớp trẻ, sự gian dối ấy được dạy ngay từ khi c̣n ở trong học đường.

 

Theo đó, chỉ trừ ra một số ít người không tính đến chuyện liên hệ trực tiếp với chúng, hoặc là những chức sắc tôn giáo, hay người Công giáo th́ mới có được một chữ “thật” ở trong cái bản lư lịch cá nhân của ḿnh. Ngoài ra, ít có trường hợp ngoại lệ.

 

Tôi nói quá lời ư? Bạn đọc ngỡ ngàng về chuyện này ư?

 

Để cho đoạn viết trên sáng tỏ hơn, bạn có đồng ư với tôi là tất cả mọi người Việt Nam đều biết phân biệt sự thiện và ác trong việc làm, lời nói của ḿnh, và thường có khuynh hướng xa lánh cái gian ác hay không? Bạn có đồng ư với tôi là hầu hết người Việt Nam là người có tín ngưỡng và thành thật hay không?

 

Đúng thế. Chắc chắn là thế và c̣n cao hơn thế nữa. Tất cả mọi người Việt Nam đều có tín ngưỡng, có tinh thần tôn giáo và có ư niệm về tôn giáo rất sâu sắc. Theo thống kê từ trước, đa phần người Việt Nam theo đạo Ông Bà, kế đến là đạo Phật, đạo Công giáo, đạo Tin Lành, đạo Cao Đài, đạo Phật Giáo Ḥa Hảo, hay đạo Bàlamôn (gốc Chàm) và trong lư lịch của họ cũng đề rơ như thế. Tóm lại, không ai là người không có đạo. Không làng nào mà không có Đ́nh, Chùa, nhà thờ, Thánh Thất, hay các cơ sở trang nghiêm để thờ thần hoàng, hay thờ cúng ông bà tại nhà. Rồi dọc trên các đường quốc lộ không thiếu những cái miếu nhỏ với hương đèn trong các ngày rằm, ngày đầu năm. Và các nghĩa địa th́ lúc nào cũng ngập hương khói…

 

Nhưng từ sau cái hội nghị Tân Trào ấy, chuyện nghịch thường đă xảy ra. Trong tất cả mọi bản lư lịch cá nhân của các đoàn đảng viên Việt cộng, từ Hồ chí Minh cho đến anh cán tại cơ sở địa phương. Từ những nhà trí thức cho đến lớp cán bộ chỉ biết dùng dao mă tấu, trong phần hỏi về tôn giáo đều ghi một chữ Không. Nghĩa là không có đạo, không có tín ngưỡng, không theo một tôn giáo nào.

 

Họ khai như thế có nghĩa ǵ và để làm gi? Có phải những người viết bản lư lịch này đều là những người không có đạo, không theo bất cứ một tôn giáo nào ư? Hay họ đă bị buộc phải gian dối với chính ḿnh và từ đó gian dối với người khác theo chủ trương vô tôn giáo của cộng sản? 

 

Thử hỏi, nếu một kẻ đă phải gian dối với chính ḿnh th́ làm sao t́m ra lời nói và việc làm trong sự thật cho người khác hưởng nhờ? Họ đă chối lư lẽ về thiện ác, về phong cách nhân bản tính làm người th́ t́m đâu ra chân lư cho xă hội?

 

Mà câu chuyện nào có kết thúc ở trong lănh vực đoàn đảng viên, cán bộ của nhà nước? Bước vào học đường, cô giáo thầy giáo mới của xă hội Việt cộng th́ trăm người như một chỉ dạy học sinh, dù là học sinh Công giáo, phải viết chữ không vào trong bản lư lịch của ḿnh.

 

Nếu không th́ có thể bị đánh, bị tát cho sưng má, và cô thầy gian ác kia không ngần ngại xé bản lư lịch có chữ Công giáo kia đi và buộc đứa trẻ phải viết chữ KHÔNG lại theo ư của ḿnh. Hoặc gỉa, cô tự viết lấy bản lư lịch của tṛ theo ư cô để cán trên hài ḷng, yên chuyện? Hai đứa cháu của tôi năm 1977 đă là những nạn nhân của tṛ giáo dục quái gở này. Và rồi, rất nhiều học sinh Công giáo xuất sắc, đỗ đầu trường nhưng v́ cái lư lịch có chữ Công giáo nên các em không hề được bước lên đại học (lúc này th́ có đổi khác một chút chăng?).

 

Nhớ lại những ngày sau 30-4-1975. khi Việt cộng vào Sài G̣n, sinh viên phải tŕnh diện tại trường th́ ngoại trừ một số sinh viên Công giáo bỏ về hay trong bản khai lỳ lịch c̣n ghi rơ tôn giáo. Đa phần c̣n lại là được các cán bộ đoàn trường hướng dẫn là viết chữ Không cho nó tiện (cá nhân tôi là một trải nghiệm).

 

Lúc ấy, nhiều người không muốn rắc rối vào ḿnh, nên cũng đành viết một chữ “không” cho nó qua chuyện. Ta nghĩ nó đơn giản, v́ đạo tại tâm. Tuy nhiên, cộng sản không nh́n chữ Không ấy một cách đơn giản, nhưng là sự chiến thắng trong sách lược vô tôn giáo của họ! Thưa bạn, thưa những nhà trí thức không phải là đoàn, đảng, quan cán, c̣n đang ở trong nước. Qúy vị đọc lại bản lư lịch của ḿnh xem? Đây là chuyện nhỏ hay là chuyện cố t́nh làm đảo lộn luân thường trong xă hội đă bắt nguồn từ cái “đại hội đại biểu” tại gốc đa Tân Trào năm nao?

 

Tại sao cộng sản lại muốn người dân viết chữ “không” vào trong bản lư lịch của ḿnh?

 

Câu trả lời của Mac-Lê là: “Chỉ trong xă hội cộng sản chủ nghĩa phát triển th́ tôn giáo mới có thể hoàn toàn biến mất và bị xoá bỏ khỏi đời sống con người. Nhưng việc tôn giáo mất đi không phải là một quá tŕnh tự động; nó đ̣i hỏi phải kiên tŕ hoạt động giáo dục quần chúng, tuyên truyền rộng răi những hiểu biết khoa học tự nhiên, xă hội và thế giới quan mác-xít ” (Từ điển Triết học,  tr.588, từ mục ” Tôn giáo “).

 

Bàn về chuyện này, Phạm Việt Anh trong “Quan điểm chủ nghĩa Mác – Lênin về giải quyết vấn đề tôn giáo trong chủ nghĩa xă hội, ông viết “Tôn giáo là một hệ tư tưởng mang tính chất duy tâm, do đó về bản chất nó có thế giới quan, nhân sinh quan trái ngược hoàn toàn so với quan điểm của chủ nghĩa Mác – Lênin – quan điểm duy vật biện chứng khoa học. Bởi vậy, để xây dựng thành công chủ nghĩa xă hội không thể nào không xoá bỏ tôn giáo”.

 

Theo sách lược này, ở Việt Nam, sau ngày hội tại gốc đa Tân Trào, Hồ chí Minh đă t́m cách xóa bỏ dấu tích tôn giáo ngay trong việc viết các bản lư lịch cá nhân của từng người. Đây hẳn nhiên không phải là việc chỉ viết chữ “không” cho vui cửa vui nhà, hay vui ḷng cấp trên mà thôi. Nhưng là buộc viết theo chủ đích của Hồ là xóa bỏ dấu vết tôn giáo trên từng cá nhân, từng đơn vị. Hồ muốn biến người Việt Nam thành những kẻ vô tôn giáo!

 

Kế đến là quan niệm về Quân, Sư, Phụ trong xă hội ta. Quân thuộc về mặt sinh hoạt chính trị th́ dĩ nhiên, nay c̣n, mai mất. Nó không phải là lư lẽ để trường tồn.  Nhưng Sư và Phụ là đạo của người sống trong trời đất, có thể đảo lộn được không?

 

Tôi e rằng, cái quan niệm kính Sư, trọng Phụ ở xă hội ta ngày nay đă bị đảo lộn rồi. Tṛ không được giáo dục về Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín, lại được dạy theo gương Hồ chí Minh, là người suốt đời không thắp cho bố mẹ một nén nhang, là người không biết đến đạo lư ở trong gia đ́nh. Rồi y cũng là kẻ giết người đă ăn ở với ḿnh là Nông thị Xuân. Tàn ác hơn thế, Y c̣n quăng xác của Xuân ra ngoài đường, giả như một tai nạn xe hơi để phi tang, v́ cô ta đă sinh con với Y! Rồi Hồ chí Minh cũng từ bỏ đứa con ấy th́ cái nghĩa vợ chồng, t́nh cha con ở đâu?

 

Kế đến, y là kẻ đă tàn sát hơn 170000 ngàn người dân vô tội trong vụ đấu tố để cướp đoạt tài sản của người dân th́ hăy hỏi xem chữ Nhân ở đâu? Hỏi xem, trẻ được học những cái gương ấy th́ lấy ǵ mà tôn sư trọng phụ? Làm sao xă hội có được cuộc sống tốt đẹp?

 

Trái lại, chính v́ cái ách giáo dục này, ngày nay đă cho ra những kết quả vô cùng kinh hăi:  Nhan nhản trên các phố, có những địa điểm phá thai (ḷ giết người), có quảng cáo công khai, hay lén lút, cách giết người. Các bà mẹ đến với dịch vụ này đa phần là các học sinh, sinh viên, nhiều khi c̣n là vị thành niên nữa. Những người mở ḷ giết người (phá thai) này có phải là lương y cứu sinh độ thế hay không?

 

Rồi hăy hỏi xem, tại sao lớp tuổi trẻ ngày nay phá thai nhiều đến như thế? Có phải tại v́ cái lối giáo dục “noi theo gương Hồ chí Minh vĩ đại” hay không? 

 

Bạn đọc thân mến, đây là nỗi đau khôn nguôi của dân tộc ta hôm nay. Nó có phải là cái ách đảo lộn luân thường mà dân ta phải gánh chịu từ ngày có cái gọi là đảng cộng sản Việt Nam ra đời ở Hương Cảng, vào ngày 03-02-1930, được Hồ chí Minh và tập đoàn Việt Minh đem vào áp đặt cho dân ta không?  Tôi sẽ trở lại vấn đề này sau.

 

3.    Hồ chí Minh và công cuộc đảo lộn đạo lư ở Việt Nam.

 

Hẳn nhiên việc khai không đúng sự thật trong mục tôn giáo trong các bản lư lịch cá nhân của người dân là do chính sách Vô Tôn Giáo của cộng sản chủ trương. Họ muốn lấy chữ “không”, có nghĩa là không có tôn giáo để chống chọi và tiêu diệt niềm tin của các tôn giáo, và lấy số lượng chữ không để tấn công các tôn giáo khác. (nói đúng ra là chúng chỉ cố gắng xóa bỏ những chữ Phật Giáo, Công giáo, Tin Lành, hay đạo Ông Bà ra khỏi bản lư lịch của các cá nhân mà thôi.  Riêng phần tinh thần th́ chúng biết rơ là không bao giờ có thể làm được).

 

Lúc đầu, phần v́ sợ, phần nh́n chữ “Không” dầu có viết cũng chẳng mang ư nghĩa ǵ. Bởi v́, đạo tại Tâm. Nên đa phần viết chữ Không. Tuy nhiên, cái kết quả về lâu về dài là một thảm khốc.

 

Bởi v́ ḿnh đă mắc bẫy cộng để tự lừa ḿnh. Bản thân đă trở thành người không có đạo (tự bỏ đạo), không c̣n mang ư niệm về tôn giáo, bỏ cả ư niệm ăn ngay ở lành lúc nào chính ḿnh cũng không hay biết.  Khi đó, cũng chẳng cần giữ những nghi thức, nghi lễ của tôn giáo ḿnh nữa. Cuộc sống sẽ đi về đâu?

 

Kế đến, chữ “không” này có thể trở thành một áp lực xă hội đối với người chung quanh. Thí dụ như, có chữ “Không” là có cơ hội để được CS tổ chức học tập cho vào đoàn, vào đảng, để ăn trên ngồi trốc, làm lănh đạo. Có chữ Phật Giáo, Công giáo th́ nên… kiếm đường vượt biên, hay hành nghề không có một chút liên quan ǵ đến các cơ quan, công sở của nhà nước. Họ phải chấp nhận là loại công dân hạng hai, hạng ba trong xă hội.  Ấy là chưa kể đến việc nó tạo ra một sự đố kỵ, thù hận giữa tôn giáo với tôn giáo. Giữa con người với con người. Giữa đảng viên và người dân. Giữa nhà nước với tôn giáo.

 

Chuyện này, đối với những người đă trưởng thành th́ ít bị ảnh hưởng. Nhưng lớp trẻ mới sinh ra, hay lớn lên sau 1975 th́ quả là một vấn nạn lớn. Trong phạm vi ngắn hẹp, tôi chỉ đề cập đến cuộc chiến giữa nhà nước với tôn giáo mà thôi.

 

 a.    Cuộc chiến trực diện.

 

Theo cuốn Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam do chính nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam biên soạn và in ấn. Trong cuộc cải cách ruộng đất từ 1953-56 đă có 172000 người Việt Nam bị giết chết. Tuyệt đại đa số trong những người này bị chết oan và không hề có sự bồi thường đáp trả cân xứng. Cũng theo cuốn sách này, có đến 123266 ngàn người tức hơn 70% bị giết oan, có nghĩa là họ vô tội. Nhưng cho đến nay, nhà cầm quyền cộng sản chưa bao giờ có được, dù chỉ là một lời xin lỗi một cử chỉ biểu lộ hay một cách thức đền trả tương xứng cho những gia đ́nh bị chết oan khiên. Trái lại vẫn chiếm hữu tài sản của họ.

 

Song song với cuộc đấu tố đầy máu và nước mắt này. Nhà nước Việt cộng đă cho dân công, cán bộ, thành phần bất hảo trong xă hội đi đập phá rất nhiều nhà thờ, đ́nh, chùa, miếu thần hoàng tại các vùng thôn quê hay thị xă để người dân mất điểm quy tụ. Mất điểm tựa tinh thần. Kế đến, các sinh hoạt thuần tuư của Công giáo nhiều nơi đă bị nghiêm cấm một ách công khai, hoặc bằng cách, vào những giờ có nghi lễ tôn giáo th́ nhà nưóc cũng tổ chức những buổi học tập chính trị và bó buộc người dân phải đến tham dự. Rồi khi bức màn tre buông xuống, tháp chuông của các giáo đường hầu như đă lặng tiếng ngân sau cuộc di cư vào Nam năm 1954. Cuộc đập phá này đến nay vẫn chưa chấm dứt.  Vài năm trước là khu TKS, đến Thái Hà, Tam Ṭa, Đồng Chiêm, Cồn Dâu, Loan Lư hay là Tam Đảo!

 

Dĩ nhiên, cuộc chiến trực diện này đă tạo cho xă hội Việt Nam bộ mặt chết, đổ vỡ và sợ hăi. Nếu chỉ nh́n vào những hành động đập phá và cướp bóc của nhà nước Việt cộng đối với tôn giáo, có người cho rằng cộng sản đă là kẻ chiến thắng. Trong thực tế, tôi cho rằng, cuộc chiến trực diện này đă để lộ ra một sự thất bại ê chề cho chế độ. Nghĩa là nhà nước có thể đập phá nhà thờ, chùa chiền, đ́nh hội, khoe ra cái tàn bạo ác độc của kẻ mất lương tri, mất nhân bản tính. Khoe ra cái vóc dáng vai u tịt bắp của những con ḅ mộng vô tri ở trong đấu trường mà thôi.

 

 Bởi lẽ, kẻ bạo ác như thế xưa nay vẫn có. Chúng có thể bắt bớ, giam cầm, quản thúc vị lănh đạo của tôn giáo th́ cũng không thể áp bức được niềm tin của tôn giáo. Bởi v́, tôn giáo đă tồn tại và sống trong ḷng người. Sự chân thật đă truyền đời kế thừa nhau như nếp sống, như hơi thở của con người. Nên cái bạo lực của cộng sản trở thành vô giá trị, không bao giờ có thể trấn áp được niềm tin của tôn giáo. Cách riêng, với người Công giáo, biểu tượng là cây thánh giá của họ mạnh hơn cả sự chết! Họ sẵn sàng ôm lấy Thánh Giá và chết dưới chân Thánh Giá hơn là cuộc đầu hàng vô đạo. Đó chính là phong cách sống và niềm tin của họ. Thật không cách ǵ thay đổi.

 

Ở đây tôi xin mở một dấu ngoặc là. Tôi có gặp và t́m hiểu qua khá nhiều người Công giáo c̣n ở lại ngoài Bắc. Tôi đă t́m đọc khá nhiều sách vở liên quan đến những cuộc đấu tố. Nhưng thật sự là khó t́m ra được những người trong cùng một làng Công giáo c̣n ở lại, lao đầu vào cuộc đấu tố lẫn nhau theo phương cách khích động của nhà nước Việt cộng. Và càng không t́m ra được những người Công giáo đứng ra tố cáo, hay đấu tố các Linh mục, nam nữ tu sĩ trong làng, trong xứ. Sự việc không tham gia này làm chúng thêm thâm thù người Công giáo.

 

Nói thế, không có nghĩa là tại các làng Công giáo ở ngoài Bắc sau cuộc di cư là không có những cuộc đấu tố. Trái lại, c̣n có đấu tố tàn bạo hơn các làng khác, nhưng thành phần đứng ra đấu tố Linh mục, tu sỹ nam nữ hay các ông trùm của xứ đạo toàn là thành phần bất hảo được cán bộ nhà nước điều động, đem từ các nơi khác đến. Sau đấu tố, nhà nước có thể bắt các linh mục, tu sỹ đi tù, hoặc giết chết họ, nhưng đă hoàn toàn thất bại trong cục diện khích động người Công giáo nhập cuộc vui hội đấu tố giết người cướp của theo sách của nhà nước. Điều ấy cũng dễ hiểu, bởi v́ mọi người Công giáo đều thuộc ḷng 10 Điều Răn, trong đó có điều: Chớ làm chứng dối!

 

Đến nay, sau cuộc bể dâu 1954 và 1975, cộng sản phải nh́n thấy một điều về người Công giáo là: Dù ở bất cứ nơi đâu, thành thị hay thôn quê, cao nguyên hay đồng bằng. Ven sông, trên biển hay nơi góc núi, kể cả ở hải ngoại, người Công giáo vẫn có khuynh hướng sống chung thành làng, thành vùng, ngoài việc sinh hoạt theo tôn giáo cho dễ dàng, họ cũng là người sống hoà ḿnh, yêu thương và bao bọc lẫn nhau. T́nh cảm của họ là một thứ t́nh cảm rất chân thật dành cho nhau, dành cho đất nước và cho đồng loại trong mọi hoàn cảnh.

 

Đó là phong cách sống thực của những người Công giáo, hay người có đạo. Một phong cách đă trải nghiệm qua nhiều bạo lực. Ngày xưa th́ dưới triều Minh Mạng, Thiệu Tri, Tự Đức. Ngày nay th́ dưới gọng ḱm cộng sản. Tuy nhiên, nguyên lư của sự trường tồn đă có sẵn. Cộng sản và sự bạo tàn của nó sẽ bị hủy diệt bất ngờ như cách mà nó đă khởi đầu. Đạo sẽ vĩnh viễn trường tồn.

 

Câu chuyện sau đây tôi đă có dịp chứng kiến vào năm 1972 tại miền quê Xuân Lộc.

 

Một anh cán binh Việt cộng bị thương nặng, bị đồng đội bỏ lại trên đường mai phục để thoát chạy lấy thân. Ngoài cơn đau xé da thịt v́ không được cứu chữa là sự uất hận bị bỏ rơi, anh c̣n lo sợ thần chết, lo sợ bị bắt và bị “nguỵ” chém giết, xẻ thịt banh da như những lời tuyên truyền nhồi sọ từ hàng ngũ cán bộ lănh đạo trước khi đi gài ḿn giết hại đồng bào.

 

Anh ta đau đớn, tuyệt vọng khi lê thân vào những quăng đường, đồi, nương rẫy. Bỗng nhiên, cuộc sống như hồi sinh, ḍng máu, nhịp tim lại dồn dập trong người. Một sự an b́nh như chưa bao giờ có đă chiếm trọn lấy cả tâm hồn và thể xác khi anh ta ḅ đến, và ôm được một cái chân cột.

 

Anh đă ngủ thiếp đi dưới chân cột ấy. Khi tỉnh lại, mở mắt nh́n lên. Đó chỉ là một khúc gỗ được đóng như Cây Thánh Giá thô sơ cắm trên ngôi mộ trong nghĩa trang của một xứ đạo miền quê. Tự nhiên, Anh gục đầu xuống, ôm chặt lấy và không c̣n muốn rời xa nữa. Là người theo đạo thờ cúng ông bà, tổ tiên. Anh, chưa một lần biết cầu kinh. Trái lại, c̣n được học tập, nuôi ḷng căm thù những thành phần “tôn giáo phản động” bán nước. Nhưng đến lúc này, có lẽ tất cả những lời dạy dỗ gian trá ấy đă tiêu đi trong ḷng anh. Thay vào đó là h́nh ảnh như thật êm đềm, vừa chạm đến. Anh ôm chặt lấy và mong ước được chết đi như trong giấc ngủ.

 

Kết quả, khi nghe được tiếng nói của người dân trong làng đi viếng mộ. Anh tỉnh dậy, anh nh́n họ, lời được dậy bảo là phải căm thù Mỹ Ngụy tan biến đi tự bao giờ. Lúc này trong ḷng anh chỉ c̣n lại duy nhất một ước mơ. Nếu có phải chết, anh xin được chết trong phút giây an b́nh dưới chân cây cột mà anh đang ôm trong tay. Bởi ít nhất anh sẽ có một nấm mộ ở nơi đây. Và xin được báo tin cho gia đ́nh anh sau này. 

 

Kết quả, câu chuyện một tên Việt cộng bị thương nặng đang nằm trong nghĩa địa được chuyền đi rất nhanh. Nhiều người gọi nhau đến xem, trong đó có cả ông Cha xứ đạo. Rồi Y tá trong làng được gọi đến cứu giúp anh.

 

Họ cố gắng, nhưng họ không thể cứu được sự sống cho anh nữa. Phần cuối, anh tự biết cái chết đến với anh rất gần. Anh xin được gặp cha sở. Anh nài xin ông Cha cho anh được nằm lại nơi đây sau khi anh chết.

 

- Tại sao thế, anh không muốn đi nhà thưong à?  

 

- Không, sức tôi không c̣n. Tôi sẽ chết. Xin cho tôi được chết ở đây và ông Cha à, xin cho tôi được nằm lại dưới chân cột này.  Đây là cái cột đă cho tôi được b́nh an vào phút cuối. Xin cho tôi được ôm lấy nó lúc tôi chết. Cám ơn Ngài.

 

Chẳng bao lâu sau đó. Anh yên nghỉ. Anh cũng đă toại nguyện và anh đă được nằm chung trong nghĩa địa này với dân làng.

 

Như thế, tôn giáo vốn dĩ không thể tách rời khỏi cuộc sống của con người. Bởi lẽ, tôn giáo nào th́ cũng nhắm tới đích Chân Thiện Mỹ, là dạy con người ăn ngay ở lành, sống ḥa thuận và thương yêu đùm bọc lẫn nhau và nhất là xa lánh những sự ác và gian dối. Nh́n cách khác, tôn giáo trở thành nhu cầu sống, không phải chỉ dành riêng cho từng cá nhân, nhưng là cho toàn xă hội. Nên Mác- Lê muốn xóa bỏ hết dấu vết tôn giáo để cho xă hội chủ nghĩa hoàn thành chỉ là một ảo tưởng. Không bao giờ đạt.

 

Cái ảo tưởng ấy nay đă hiện thực. Mác-Lê đă bước vào cống rănh, cái thời của đao to búa lớn bạo tàn đă chấm hết sau 70 năm kể từ ngày nó tác yêu tác quái, khủng bố nhân loại. Tiếc rằng, Hồ chí Minh không nh́n đuợc h́nh ảnh dân Liên Sô treo cổ Lê Nin để nghĩ đến thân phận của ḿnh mà đấm ngực, thay v́ tiếp tục lao đầu vào cuộc chiến chống tôn giáo, gây thêm tội ác.

 

Nói th́ như thế, nhưng thực tế, những con ḅ trên đấu trường, cứ thấy miếng vải đỏ là húc đầu vào. Nó không biết phía sau miếng vải đỏ là một cái mũi nhọn đang chờ đợi nó. Cái mũi nhọn khoan thủng bạo ác đó chính là Tôn Giáo và Niềm Tin.

 

b.    Cuộc chiến dấu mặt và những hậu quả thảm khốc của việc đảo lộn luân thường đạo lư.

 

(c̣n tiếp 1 kỳ)

 

 

Bảo Giang.

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính