Bài Văn Tế

Chiến Sĩ Trận Vong

 

 

Than ơi!

Vận nước Việt điêu linh vội đến,

Lỡ cơ trời môi mắt lạnh căm.

Này cuộc chiến chừng như sắp hết,

Lại dâu bể cặp bến nhà nam!

 

Đường lên non, khắc hồn tử sỹ,

Nắng gọi về trong gió chiêu thân.

Rằng người đi rạng danh tổ quốc,

Bước quay về trọn nghĩa giang sơn.

 

Hồn phách ấy lên cùng tuế nguyệt,

Xác thân Người gởi lại cố hương.

*

*       *

Ôi! nắm đất giữa ḷng đất mẹ,

Tiễn đưa người bước nhẹ lưng mây.

Theo nghiệp nước hồn vào gió núi,

Xác quy về đất tổ lưu danh.

 

Này máu đỏ tô hồn nước Việt,

Đây xương trắng bảo vệ trời Nam.

Cho vạn đời tên anh ngời sáng,

Sử lưu truyền tiết nghĩa chinh nhân.

 

Ḷng người đi chí v́ non nước,

Câu hồ thỉ vọng với cố hương.

Ba vạn sáu ngàn ngày sẽ đến,

Cuộc lữ hành lưu kư nhân sinh.

 

Đường quê mẹ tên anh ngời sáng,

Giữa lưng trời khói tỏa uy linh.

Đây một chiều người đi khu chiến,

Cho ngày về thẳng tiến vinh quang.

 

Đường anh đi thênh thang một cơi,

Bước trở về đất nước đề danh.

Cùng Nam Bắc điểm màu vinh thắng,

Cho ṿng đời ghi khắc tấm gương

 

Nay chiến trận mịt mờ lửa khói,

Pháo lưng trời vỡ tiếng ầm vang.

Này poncho gói phần xác lạnh,

Đón người về giữa cánh rừng sâu.

 

Đời người lính hiến thân v́ nước,

Chẳng một lần chối bỏ quê hương.

Từng cánh dù lưng mây lướt gió,

Anh hiên ngang đi tới cuối đường.

 

Ḱa pháo nổ xác vương đầu núi,

Bước người đi giữ vững non sông.

Trời đất lở, tin nào sẽ đến,

Anh quy về với bến ngàn mây.

 

Dầu mưa gió vần trên đất Việt,

Giữa non ngàn có lính phương nam.

Hồn người đi với lời kết ước,

Xác trở về vui bước cố hương.

 

Hoặc theo gío ẩn nơi rừng núi,

Cho hồn linh đến cơi thinh không.

Đợi ngày về giang sơn nắng rạng,

Mảnh đất này gọi măi tên anh.

*

*       *

Ôi Nam Quan! thương ôi Bản Giốc!

Này đỉnh trời kết ước Bắc Nam.

Người buộc vào tim gan nước Việt,

Cho ngày về măi măi vinh thăng.

 

Bốn ngàn năm Việt Nam c̣n đó,

Bước anh về tiếp với thang mây,

Vang tiếng gọi giữa ngàn băo táp,

Có hồn Người giữa cơi anh linh.

 

Để nơi đó trọn nguồn sống Việt,

Cho quê mẹ khúc hát vang vang

Đường ta đi, dẫu ngàn oan thác,

Bước quy về, phách chẳng tang thương.

 

Sẽ bốn mùa sống cùng sông núi,

Tay đan tay cất bước không ngừng.

Đường anh đi giữa ḷng đất mẹ,

Dáng anh về tiếng hát ngân vang.

 

Ở đó, chứng từ người lính Việt,

Đă hy sinh dưới một màu cờ.

Đem chân lư sống ḥa sông núi,

Cho tự do măi măi dâng cao.

 

Nay anh về, đến mai trời sáng,

Vẫn bên anh khúc hát chân t́nh.

Này thân xác dẫu về miên viền,

Hồn anh linh bất diệt ngàn đời.

 

Cùng muôn người hướng về quê mẹ,

Cho đời đời nắng ở trên cao.

Này đường thiêng xuôi về đất nước,

Muôn tiếng đàn chờ rước Anh Linh.

 

Chung tấm ḷng quy về đất Tổ,

Tưởng niệm người Vị Quốc Vong Thân.

Cho ngày mai tiếng kèn vang vọng,

Đón Người về, nắng rạng non sông.

*

*     *

Ḱa Việt Nam giữa trời cao sáng.

Đây tiếng đàn trầm măi dâng cao.

Đường làng ta vạn năm c̣n đó,

Đất quê nhà cất tiếng vang vang.

 

Này lửa thiêng ngh́n năm ghi dấu,

Đất nước Việt con cháu tạ ơn.

Ngài giữa trời rạng ngàn thu trước,

Sử lưu truyền qua vạn bước sau…

 

Nay, nén hương trầm nghi ngút khói,

Kính dâng người Vị Quốc Vong Thân.

Người về đây theo làn khói tỏa,

Nhận ḷng thành của cả dân Nam.

 

Cao Xanh, Đất Trời là chứng giám,

Đưa Hồn Linh đến cảnh cao quang!

 

 

Bảo Giang

nhớ tháng 4/1975

 

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính