Một thời gắn bó với phấn trắng bảng đen

 

Hoàng Tâm

 

 

Ngày xưa, khi c̣n nhỏ lắm, tôi mới cắp sách đến trường, ba tôi cứ thường nói với Má của tôi: "Tui muốn cho thằng con của ḿnh nó đi theo cái nghề gơ đầu trẻ của tui", c̣n Má của tôi th́ chẳng bao giờ nói một lời làm Ba của tôi không vừa ư.

 

V́ thế mà tôi theo đă theo cái nghề của Ba tôi, nhưng có điều là tôi "gơ đầu" của những "trẻ" hơi lớn một chút.

 

Bây giờ mỗi lần nhớ đến những tháng năm đă từng gắn bó với phấn trắng bảng đen, tôi nhớ đến mái trường thân yêu, nhớ những khuôn mặt ngây thơ của học tṛ của ḿnh. Tôi đâu có ngờ, có một ngày tôi phải rời phấn trắng bảng đen khi chưa đến tuổi phải về hưu. Đó là ngày 30-4-1975.

 

Tôi vẫn nhớ đến một ngày, khi bọn thuộc "Sở giáo dục" của Việt cộng, chúng đă nói với tôi :

 

"Nếu muốn đi dạy học tiếp, th́ bắt buộc ông phải đi học chính trị sáu tháng, để biết cách dạy học tṛ tốt,  theo đường lối cách mạng".

 

Nghe bọn Việt cộng nói như vậy, tôi đă từ chối, rồi sau đó t́m đường để vượt biển ra khỏi nước, để chạy trốn cái gọi là "cách mạng".

 

Nhưng trước khi chạy trốn, tôi đă được biết đến những "bài học" của "cách mạng" như nếu là bài toán th́:

 

"Có 20 tên lính ngụy xuất hiện, th́ các chú bộ đội đă bắn chết 4 tên, hỏi bọn lính ngụy c̣n bao nhiêu tên ?".

 

Người dân của miền Nam mọi người đă biết, cũng những bài toán tương tự, th́ như thế này:

 

"Chị em có 20 viên kẹo, chị cho em hết 4 viên, hỏi chị c̣n lại bao nhiêu viên kẹo?"

 

Như thế đó, nền giáo dục của miền Nam đầy t́nh người, mục đích là để sau khi trưởng thành, các em sẽ là những công dân hữu dụng - hữu ích. Nền giáo dục của miền Nam không bao giờ dạy lớp trẻ bằng những bài học sắt máu, mà ngày xưa, khi bước vào của một lớp học, th́ mọi người đều thấy ngay trên tường ở đầu lớp, là câu: "Tiên học lễ hậu học văn".

 

Tôi vẫn nhớ những bài Đức Dục dạy học sinh luôn luôn ghi nhớ công Cha nghĩa Mẹ, phải lễ phép với mọi người…v.v…

 

C̣n sau ngày 30-4-1975, tôi biết có nhiều bậc phụ huynh phải đau buồn, khi thấy con cái của họ phải học thuộc cái câu: "Học và làm tốt theo lời bác Hồ dạy"

 

Học theo cái kiểu của "giáo dục" của Việt cộng như đă kể, th́ chúng ta đă thấy được ngay khi đám thanh niên đă từ ngoài Bắc vào Nam và cho đến hôm nay rồi:

Một lớp thanh niên cả nam lẫn nữ không hề biết lễ nghĩa là ǵ, người ta đă nghe những tiếng chửi thề, những lời văng tục, kể cả khi nói với chồng th́ người vợ cũng vẫn cứ chửi thề và tục tỉu không chịu được. C̣n đâu những người đàn ông lịch lăm, và c̣n đâu những người vợ ngoan hiền hết dạ thương chồng, quư con với những h́nh ảnh đêm đêm ngồi đan áo cho chồng, và quạt mát cho con ngủ !

 

Một kỷ niệm mà mỗi lần nhớ lại, tôi lại thấy vui vô kể. Tôi nhớ có một lần, khi bảo học tṛ hăy t́m một câu tương tự như câu:

 

"Bầu ơi ! thương lấy bí cùng, Tuy rằng khác giống, nhưng chung một giàn".

 

Lần đó, tôi nhớ có một em nam sinh nhỏ ngồi ở cuối lớp đă đáp:

 

"Chồng ơi! Thương lấy vợ cùng, Tuy rằng khác giống, nhưng chung một giường".

 

Khi cậu nhỏ này dứt lời, th́ cả lớp cười ồ. Tôi hỏi câu này em đă nghe ai nói như vậy ? và cậu trả lời rất tỉnh :

 

"Thưa thầy, câu này, em nghe má em đă hát ru cho em bé của em ngủ đó".

 

Dĩ nhiên, là tôi cũng chỉ biết xoa đầu của cậu rồi cười thôi. Nhưng bây giờ nhớ lại, tôi suy ra câu hát của má cậu học tṛ nhỏ ngày xưa, xem ra cũng chí lư lắm chứ. Người xưa đă chẳng bảo: "Tề gia - trị quốc - b́nh thiên hạ" đó sao? Việc nhà không xong, th́ làm sao mà lo được việc nước.

 

Một người chồng không biết yêu quư người vợ của ḿnh, không biết thương con của ḿnh, th́ thử hỏi làm sao yêu được tha nhân, chứ đừng nói chi đến yêu Tổ Quốc đồng bào?

 

Tuy nhiên, những điều kể trên, là phải ngoại trừ những trường hợp của một số các ông không may mắn, nên đă phải gặp những bà vợ luôn luôn chửi tục với chồng, mắng nhiếc với con, th́ những bà vợ này đáng nên đem đi … câu sấu.

 

Nhưng nhắc đến những người vợ, th́ tôi vô cùng cảm phục những người vợ của quư vị Quân - Cán - Chính VNCH đă phải vào các trại tù "cải tạo" sau ngày 30-4-1975. Trừ một thiểu số, c̣n đa số những người vợ trung trinh này đă từng chịu đựng, hy sinh, lặn lội thăm chồng từ Nam ra Bắc, và nuôi con khôn lớn. Tại hải ngoại, một số những người vợ cũng đă từng hy sinh, làm tất cả mọi việc để cho chồng yên tâm đi vào con đường đấu tranh chống cộng, và cho con cái học hành tới nơi tới chốn. Ngoài ra cũng có một số quư ông đă được tiếp tục trở lại con đường "dùi mài kinh sử" để xây dựng lại tương lai.

 

V́ những lẽ đó, nên một lần nữa, tôi muốn nhắc lại câu hát ru em của má của cậu học tṛ nhỏ của ḿnh ngày xưa, v́ vui - hay và đầy t́nh nghĩa:

"Chồng ơi! Thương lấy vợ cùng, Tuy rằng khác giống nhưng chung một giường".

 

Câu này, tôi xin tặng quư ông chồng và quư bà vợ đă và đang biết sống v́ nhau, biết: "Cùng nhau nh́n về một hướng".

 

Anh quốc 28-8-2011

Hoàng Tâm

 

 

Tin Tức - B́nh Luận    Vinh Danh QLVNCH      Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính