Nhiều đường vẫn chưa ngọt

 

Á Nghi

 

 

Lúng túng măi, sau khi bỏ cả b́nh đường vào ly cà phê, chàng mới chuyền tách cà phê qua nàng và thốt ra được một câu mà chính chàng cũng không hiểu ḿnh đang nói ǵ:

- Cả một tấm ḷng của Thế, An có biết không?

Sau gần cả… thế kỷ im lặng, An chỉ ngập ngừng:

- Ngọt… quá!

 

Chàng bỡ ngỡ với câu nói cũng chỉ có… trời mới hiểu nàng đang nói ǵ? C̣n chút máu tếu, chàng cố chữa thẹn bằng cách ḥa tách cà phê của ḿnh vào tách của nàng, khuấy đều, chia đôi rồi mới chuyển trở lại khách:

- An thử xem bây giờ ngọt ngào này có vừa đủ cho… đôi ta thưởng thức suốt đời chưa nè?

         

Nàng thử một ngụm nhưng không tỏ thái độ ǵ, cũng chẳng nói chi.

         

Ṭ ṃ, Người Pha Cà Phê cũng thử một ngụm rồi nhăn mặt, nhắm mắt, chu miệng tấm tắc:

- Công nhận ngọt ơi là… ngọt héng?

         

Nàng bắt buộc phải trả lời:

- Ừa! Nói nhỏ ń: sau này có… cưới vợ th́ Thế nên pha thêm 10 ly nữa, mà nhớ ḥa chung th́ mới thưởng thức được hương vị cà phê An rang ngon ra làm răng hỉ.

         

Thế xoa xoa tay:

- Dù cà phê dùng đủ cho cả tuần th́ Thế cũng không muốn vị đắng theo… ḿnh trong cả tuần… trăng mật đâu à nghen.

         

Nàng đỏ mặt cúi đầu im lặng, cho đến khi câu hỏi ư nhị của chàng sát bên tai:

- Ḿnh làm toán sai rồi, sao không ai sửa như ngày xưa há? Mà biết cô… vợ tương lai ấy có thích cà phê đắng vậy hông?

         

Nàng ngồi xa ra một chút và nói nghiêm trang, khỏa lấp sự ngượng ngùng:

-  Người chi mô…!

         

Mờ dại răng sửa! Một tuần làm việc có mấy ngày thôi th́ sướng nhất rồi c̣n chi!

 

Chàng cũng đổi giọng nghiêm trang:

- An nè! Không ngờ chuyện quan trọng vậy mà Thế lại nói ra bên hương cà phê… đắng, xin lỗi An nghen.

         

Nàng giả vờ lí lắc:

-  Răng cớ ǵ xin cho nhiều… lỗi, nặng ba lô?

- Ai biểu Thế… thổ lộ hoài mà An cứ… làm bộ không hiểu. Năm ngoái đầu xuân Thế đă từng bày tỏ trước mứt măng cầu, hạt bí, kẹo đậu phộng ngọt ngào rồi mà An làm lơ. Năm nay Thế chọn 23 Tết đưa ông Táo về Trời thử thời vận để được phù hộ lấy hên.

         

Nàng dí dỏm chọc quê:

- An đâu có làm lơ, An nhớ là sau đó Thế mời An dùng mứt gừng nữa mà. Mai mốt Thế nhớ đừng tán gái rứa với cô mô khi mời vị đắng, kẹo me hay trao hoa hồng nhựa hỉ.

- Ừa! Cũng sẽ không dại dột tỏ t́nh bên mứt… bí hay hạt… bí, xui lắm. Tại Tết năm ngoái tui c̣n khờ dại nên đă thất bại ê chề suốt cả năm luôn.

- Cám ơn Thế! Mứt gừng năm ngoái hăy c̣n cay, Tết ni An khỏi cần nhận thêm mứt… khổ qua. Đời An đă có quá nhiều vị đắng trong hai năm nay rồi!

         

Húp thêm một ngụm… đường nữa, nàng chuyển đề tài, cười cười đánh trống lảng:

- Tết ni Thế có về California thăm gia đ́nh không?       

- Có, nếu An đi cùng

- Răng làm rứa? C̣n không th́ răng?

- Dĩ nhiên khi mô… răng của ḿnh cũng đi theo Thế đủ… 32 cái! Hỏi chi mà kỳ!

         

Thấy nàng cười e thẹn và lại cúi đầu im lặng, chàng trả lời nghiêm trang:

- An không theo th́ Thế sẽ buồn lắm

-  Dị kể chi! Về thăm nhà đông người mà răng buồn?

- Thế cũng phải đi một ḿnh về thăm nhà v́ Má của Thế già lắm rồi, có thằng em út ở gần bên th́ nó lại bất hiếu, không lui tới thăm Má, dù Má bán thân bất toại sau 4 lần đột quỵ. Nó bận lo cho... vợ.

- Cậu Út có vợ con mà. Sao vợ con không săn sóc bác thay cho cậu Út?

         

Thế nghe Má kể lại là một đứa em thảy Má qua nó rồi bỏ chạy, c̣n hai đứa kia th́ thảy trở lại nhà cũ cho thằng áp út bệnh hoạn không tự lo được cho chính bản thân nó th́ làm sao nó lo cho Má của Thế được?

- Tội nghiệp bác gái quá!

         

Ngày xưa bác đă giúp đỡ Ba Mẹ của An rất nhiều, cả nhà của An đều thương hai bác lắm! Ông Nội, chú bác và Ba của An cùng bị bọn cưỡng chiếm đày đọa ngoài Bắc, như bao nhiêu người Lính VN Cộng Ḥa khác, một ḿnh Mẹ của An phải bươn chải với đời để vừa trả “nợ máu nhân dân” vừa nuôi đàn con 8 đứa mang gông “ngụy”mà c̣n bị chúng tràn vào cướp nhà và đuổi đi khu Kinh Tế Mới hết. Nếu không nhờ có bác gái giúp đi vượt biển th́ chắc đă chết theo em gái của An nơi đó rồi.

- Thế có nghe Má kể, thương cho ba của An và mọi người quá, ai cũng bệnh nặng mới được chúng thả từ nhà tủ nhỏ ra… nhà tù lớn, về chưa được mấy tháng th́ lần hồi qua đời hết, chưa hưởng lại được lấy một mùa Xuân ở miền Nam, sau cái ngày 30.4.1975 tang thương ấy nữa.

- Chuyện nhà ai cũng buồn quá! Thôi ḿnh đừng nhắc nữa…

- Ờ buồn lắm An ơi! Mấy tuần về nhà một ḿnh, chắc Thế sẽ nhớ An nhăo cả ra và gầy g̣ thê thảm.

- Dĩ nhiên… dân tập tạ mà bỏ tập lâu th́ bắp thịt nào mà chẳng nhăo?

- Cô nương này sao mà thâm thúy!

- Thâm thúy viết với “i” ngắn hay “y” dài, thưa… công tử?

- Thế không phải là “phó tiến sĩ” xă hội chủ nghĩa Bùi Hiền* đâu nghen An. Chữ đó làm sao mà sai chính tả được.

 

Đùa thôi chứ An biết Thế chẳng những viết văn không sai chính tả bao giờ mà c̣n đă lấy xong Tiến Sĩ Mỹ đàng hoàng nữa ḱa!

- Hai đứa ḿnh lại sắp quay lại chuyện bực ḿnh của bọn… dở hơi đang đục nát cơ đồ bên kia rồi. Thôi quay lại chuyện ḿnh cho vui hơn đi An: ra Giêng, Thế trở lại đây để nghe câu trả lời của An đó nghen.

 

Nàng dứt khoát:

- Cám ơn Thế đă nghĩ tới An nhưng với An vui nhất chỉ có t́nh bạn thôi. Hăy là tri âm, tri kỷ thôi nha Thế.

 

 

Á Nghi, 23.1.2024

 

*Bùi Hiền: “phó tiến sĩ”, Hiệu Phó Trường đại học sư phạm ngoại ngữ. Năm 2017 đă đề nghị cải tiến chữ quốc ngữ gây nhiều tranh căi và tức giận nơi đồng bào.

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính