Nói chuyện với tên c̣ mồi Nguyễn Quốc Khải

 

người lính già oregon

 

 

Tưởng ai, té ra y là tên “nhà báo” (có người gọi y là “giáo sư”) mặt trơ đầu (láng) bóng Nguyễn Quốc Khải (đang sống tại Virginia, chứ chẳng ở nước Đức nước Điếc nào cả, t́m mất công) –người đă tham dự buổi gặp gỡ của Điếu Cày với Cộng đồng VN Washington DC vào tháng 11/2014, và mới đây, ngày 8/1/2017, nghe đồn đă có mặt trong buổi tŕnh diễn “nhạc thính pḥng” cũng tại Washington DC (lại Washington DC!) của ca-nô nhăi ranh Cam Ranh Mai Khôi do nhà văn cắc ké Nguyễn Thị Thanh B́nh tổ chức. Trong bài “Mr. Điếu Cày goes to Washington”, NLGO có hai đoạn nhắc đến Nguyễn Quốc Khải, mà tiện nhân đă đặt bí danh là Django Khải:

 

“Một màn bi hài “ngoài luồng” xảy ra: Một ông, có lẽ trong Ban Tổ Chức, tên Khải (?), mặc jacket  trắng, từ đâu tḥ đầu ra, chỉ tay vào mặt ông Hoan, hằn học chụp mũ ông là VC và mắng rằng, đại khái: “Người ta không trả lời th́ thôi chứ, cứ ép măi”. Ông Hoan không chịu thua, to tiếng mắng lại, và sau đó bỏ ra về.”

 

       […] “Cũng cái ông Django Khải này, vào đoạn cuối video, tái xuất hiện, lên cầm micro phát biểu, xin “đăng kư” gia nhập Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do do Điếu Cày sáng lập, khiến Điếu Cày sướng quá, đứng lên bắt tay cám ơn một tân thành viên –khơi khơi “trồi lên yêu nước” […] muốn thành nhà báo tự do. Chu choa, cái ông Django Unchained này thật nhảm nhí: đang sống ở Mỹ, bộ thiếu tự do lắm sao, mà phải xin vào Câu Lạc Bộ của người ta để đ̣i quyền tự do viết như những người bị kềm kẹp trong nước? Thiếu tự do viết, hay thiếu khả năng viết […]? Đă vào th́ hăy về bên đó sống chết với CLB, nghe không Django! Một màn kịch c̣ mồi hay một màn nâng bi trắng trợn, hay cả hai, cực kỳ lố bịch, nhưng không bịp được ai.”

 

Hôm nay, sau ba năm trôi qua, cực chẳng đă, tiện nhân lại phải đụng đến cái anh dở hơi đầu bóng này, mất th́ giờ quá, nhưng bởi đă có chủ trương cố hữu, hay, đúng hơn, một lời thề với trăng sao, cỏ cây, mây nước: cái ǵ khác th́ có thể cho qua được, nhưng hễ VC và tay sai nào đụng đến Cờ Vàng linh thiêng là tiện nhân bằng mọi giá phải chặt đẹp cái đuôi chồn cáo của chúng. Xin trích vài câu trong bài viết dài của y, về Cờ Vàng Cờ Đỏ, như sau:  

 

1. Ca Sĩ Mai Khôi, một người trẻ dũng cảm, đă từng tuyên bố: “Hăy quan tâm đến chính trị, đến quyền được nói, quyền được yêu, được ghét, quyền tự do sáng tác, quyền được ứng cử của ḿnh và hăy đấu tranh để bảo vệ chúng. Cũng chính bằng âm nhạc, Khôi muốn nhắc nhở chính quyền phải tôn trọng các quyền thiêng liêng đó của người dân, vốn đă ghi trong hiến pháp”.  Cô đă sáng tác những bài hát lên án chế độ độc tài CSVN. Như vậy Mai Khôi là một đồng minh của những người yêu chuộng tự do. 

 

Ô hô! Ngươi đui mù, hay điếc lác, hay ngủ mơ không đó, hả Django Khải Bựa? Đút ống đu đủ vào để thổi lên mây một con ca-nô mất dạy “phản kháng” giả hiệu như rứa mà ngươi không biết ngượng cho cái thân già đến tuổi hồi xuân, mà lại xấu trai nữa, sao? Này nhé: Ca-nô Mai Khôi đă có những thành tích ǵ để ngươi ca nó là “dũng cảm”? Ngươi có biết những người tranh đấu thật, dũng cảm thật, trong nước, là những người đă và đang bị bắt bớ, tù đày không? C̣n ca-nô Mai Khôi, tranh đấu cái giống ǵ mà lại được VC cho “trúng tuyển” lên bàn ngồi, nhưng câm miệng hến, cùng với Obozo –một con vịt què Mỹ thân Việt Cộng– trong khi những người trẻ yêu nước thật, chống đối thật, lại bị công an cấm cản không cho đến gần? Ca-nô đă tuyên bố những câu đẹp đẽ, trơn tru như trên tại đâu, lúc nào, hay chính ngươi phịa ra giùm? C̣n nữa, ai cấm nó “quyền được yêu”, “quyền tự do sáng tác”? Trong một bài báo VC (đính kèm), người ta thấy nó công khai cặp bồ với nhiều thằng, trong đó có tên ca sĩ phản thùng láu cá Đức Huy, công khai ôm nút (nuốt?) lưỡi một thằng ngoại quốc, tŕnh diễn lố lăng kiểu Gaga, hay Coca, hay Caca ǵ đó . So what? Thiên hạ cũng đă nghe, qua video, trong buổi “nhạc thính pḥng” tại DC, vài bài nó hát, và ta muốn hỏi ngươi: nó “lên án chế độ độc tài CSVN” ở chỗ nào trong những bài ấy? Nó hát bài của Việt Gian Trịnh Công Sơn cũng là lên án VC đó sao? Ca-nô là “đồng minh” của ngươi, mặc kệ ngươi chứ, nhưng đối với ta và thân hữu, nó chỉ là một đứa “phản kháng” 100% cuội, được VC cho phép qua Âu Châu, và Mỹ (như Điếu Cày, thần tượng của ngươi), để được những thằng ngu và trí thức nửa mùa nham nhở ở hải ngoại vồ lấy, bơm lấy bơm để, đánh bóng, và nhân tiện chửi bới những người quốc gia, chống Cộng, chân chính –cái màn tuồng mà chính ngươi đang diễn đó nghen, một cách vụng về.

 

2. Ca Sĩ Mai Khôi c̣n sinh sống ở Việt Nam, nên không có đủ tự do để làm tất cả những ǵ người ở nước ngoài có thể làm. Những người ở hải ngoại cần thông hiểu vấn đề này.

 

Thông hiểu cái ǵ hả? Chính cái năo bộ đặc sệt bă đậu VC của ngươi mới không “thông hiểu” ǵ hết. Ta hỏi ngươi: (a) Tại sao Ted Osius, đại sứ Mỹ (có quyền bất khả xâm phạm), hay tên Điếu Cày bị trục xuất (không được về lại VN), nghĩa là có đầy đủ tự do, lại cứ né tránh Cờ Vàng? Phải chăng sự dị ứng đó nằm trong bản chất và xương tủy của chúng, cũng như của ngươi? (b) Ca-nô Mai Khôi nếu phản kháng, chống đối VC thật, và  “c̣n sinh sống ở Việt Nam”, mà lại được VC cấp chiếu khán ra ngoại quốc, Pháp, Đức, Mỹ… để  đàn hát chống VC, ngươi có thấy lạ quá không, bộ thằng VC ngu đến rứa sao, hả Django Khải Bựa?

 

3. Tôi nghĩ rằng những người hay la lói [sic] om ṣm  lại là những người thiếu tự tin.

 

Django Khải Bựa lầm rồi. Trái lại, phải nói đó là những người rất tự tin. Rất tự tin nên mới có đủ bản lĩnh lôi những cái đầu ngu đần ra mà dạy dỗ đấy. Ngươi bảo rằng họ “thiếu tự tin”, “la lối om ṣm”, nhưng ngươi có dám công khai trả lời họ không, bằng cách viết bài phản bác những lư lẽ chắc nịch của họ không, chẳng hạn của Bác sĩ Trần Văn Tích từ Đức quốc hay của Mục sư Huỳnh Quốc B́nh, tại Oregon? Chắc chắn, ngươi không dám, bởi chính ngươi mới là kẻ thiếu tự tin.

 

4. Theo tinh thần tự do và dân chủ, Cô Mai Khôi có toàn quyền chọn lựa mầu cờ cô muốn phục vụ theo quan điểm chính trị của ḿnh. […] Không một ai vỗ ngực tcho ḿnh là một chiến sĩ chống độc tài lại có thể buộc cô Mai Khôi phải phục vụ dưới một lá cờ nào cả, nếu không muốn tự mâu thuẫn với chính ḿnh hay đạo đức giả.

 

Y chang luận điệu của Điếu Cày. Hay của một cô bé (tự giới thiệu là hướng đạo sinh tại Mỹ) –bị đầu độc bởi những người lớn vô trách nhiệm, vô liêm sỉ– đă phát biểu trong cuộc gặp gỡ năm 2014 giữa Điếu Cày và đồng bào DC, rằng: “Cờ Mỹ, cờ Đỏ, cờ Vàng cũng đều là biểu tượng. Tôi có tự do chọn lựa lá cờ tôi thích.”

 

OK, ca-nô Mai Khôi, cũng như cô gái đó, cũng như mọi người khác, Điếu Cày và Django Khải Bựa, có toàn quyền chọn lựa màu cờ trong tâm, hay trong pḥng ngủ nhà ḿnh. Nhưng khi chọn lựa xuất hiện trước một Cộng đồng Người Việt Tỵ nạn, ca-nô phải tuân theo luật lệ, dù bất thành văn, của Cộng đồng đó. Nếu nó không muốn thấy Cờ Vàng th́ đừng đến, xéo đi, cho người ta đỡ ngứa mắt. Ngươi c̣n ngụy biện, hỏi (để qua đó hàm ư ca tụng VC biết tôn trọng tự do) tại sao những ca sĩ hải ngoại về nước tŕnh diễn không bị VC bắt chào cờ Đỏ. Ta trả lời: là tại v́ VC không có lệ chào cờ, kể cả trong các trại tù cải tạo, bởi chúng không có tổ quốc, chúng chỉ là bọn lính đánh thuê cho Liên Xô và Tàu Cộng (Lê Duẩn nói công khai đấy), ngươi so sánh làm chi để bị mang tiếng là ngớ ngẩn, kém hiểu biết? Dù ca-nô sinh ra sau chiến tranh, không biết Quốc-Cộng là ǵ, th́ c̣n có ông bà, cha mẹ, anh chị nó, ít nhiều dính líu đến chế độ VNCH, nó (và cả ngươi nữa) phải hiểu rằng lá Cờ Vàng mà hàng triệu quân dân Miền Nam đă đổ biết bao xương máu và nước mắt, đă hy sinh ngă xuống để bảo vệ và ǵn giữ cho Cờ luôn bay cao, phất phới, ngạo nghễ, như trên Cổ Thành Quảng Trị năm xưa –lá Cờ mà những người Việt Quốc gia chân chính (trong đó không có ngươi, dĩ nhiên) Tỵ nạn VC, sau 1975, c̣n nâng niu, ôm ấp không như một “biểu tượng” thông thường, mà như một di sản tinh thần linh thiêng, cao quư, như căn cước thực sự của những người Việt Nam tại hải ngoại.

 

Trở lại vấn đề tự do, dân chủ. Nếu, ví dụ, ca-nô được mời đến nhà ngươi ăn giỗ, mà “theo tinh thần tự do và dân chủ”, nó yêu cầu ngươi gỡ khung h́nh của bố mẹ, tổ tiên ngươi xuống khỏi bàn thờ, chỉ v́ nó không thích, ngươi sẽ phản ứng ra sao: (a) Tự “trói vào tự do” cùng với nó, nghĩa là ôm nó vào ḷng, và rên rỉ: “That’s OK, honey”? (b) Hay chửi thề và tống cổ nó ra đường?

 

      C̣n ngươi, ngươi cũng “có toàn quyền chọn lựa màu cờ”. Dĩ nhiên. Nhưng ta thách ngươi cầm lá cờ Máu, thay v́ cờ Vàng, đi long nhong ngoài đường phố DC, hay Oregon của ta, để coi có bị người Việt Quốc gia chân chính đục cho phù mỏ (hiểu theo nghĩa bóng, dĩ nhiên) không? Ta c̣n nhớ, cách đây nhiều năm, tại một tiểu bang nọ, ở miền Đông Hoa Kỳ, trong một buổi lễ tưởng niệm 30/4, có hai thằng thanh niên VN, giả khùng giả say, đă lên khán đài giựt lá Cờ Vàng xuống, và tiểu tiện lên (và đó là tự do của ngươi!), bị đồng bào đập chết (nghĩa đen) ngay tại chỗ, mà không ai bị ra ṭa. Xa hơn nữa, ngươi nói ngươi có tự do, nhưng hỏi ngươi có dám ló mặt đến, ví dụ, Cộng đồng Do Thái và trưng cờ Đức quốc xă ra không? Hay dám đến Cộng đồng Ba Lan với lá cờ búa liềm của Liên Xô không? Mấy tên trí thức giả hiệu như ngươi nói phét th́ hăng lắm, nhưng đụng phải thực tế, th́ quá nhát, miệng túm lại như miệng “Ông b́nh vôi” (Phan Khôi).

 

5. Nếu chúng ta ép buộc những người trong nước ra hải ngoại phải đứng dưới lá cờ vàng, phải cuốn vào cổ ḿnh khăn quàng mầu vàng, phải chào cờ vàng, lối cư sử [sic] của chúng ta cũng độc tài chẳng khác ǵ CSVN cả. Chính nghĩa cao cả và vơ khí vô cùng lợi hại của chúng ta là Tự Do.

 

Ngươi nên nhớ: không ai dí súng vào đầu “những người trong nước ra hải ngoại” bắt phải đến các Cộng đồng Người Việt Quốc Gia Tỵ nạn để chào, hay đứng bên, Cờ Vàng. Đó là tự do chọn lựa. Nhưng nếu v́ nhu cầu bợ đỡ VC như Ted Osius hay Tim, tức Aline Rebeaud, hoặc thi hành nhiệm vụ, gọi là mission impossible, được VC giao phó trước khi ra đi (làm sao khỏi, VC tử tế ǵ đâu mà cho xuất ngoại chùa những Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Kim Chi, Mai Khôi v.v...?), những kẻ này, kể cả Osius, khi xuất hiện tại những nơi đó, dù muốn dù không cũng phải tuân theo các thủ tục nhập gia (những Cộng đồng Pháp, hay Đức, không đ̣i hỏi như vậy, đó là chuyện của họ, và hăy để các Cộng đồng người Việt Tỵ nạn trên thế giới nói chuyện phải trái). Làm khác đi và bị người ta chửi th́ cũng đáng đời. Đó là tự do, văn minh, và công bằng. Sợ lá Cờ Vàng, th́ đừng tới. Mà đă tới, lại c̣n yêu sách, chỉ trích này nọ, là vô lễ, là mất dạy. Thế thôi. Tuy nhiên, dù sao “tội” của họ, những kẻ tôn thờ Cờ Đỏ từ thuở bé, nhẹ hơn “tội” của những thằng (và con) trước 1975 ăn cơm VNCH, hôm nay sống bám vào Cộng đồng Quốc gia Tỵ nạn hải ngoại để được ấm thân, để được nổ sảng về tự do, dân chủ, để được dịp khoe kinh nghiệm sống (vốn có ít xít ra nhiều: đi mới có vài nước mà làm như ḿnh là một chính khách không bằng), và để phản bội trắng trợn chính nghĩa, như Django Khải Bựa đă, đang, và sẽ làm.

 

Nhưng, cuối cùng, Django Khải Bựa có “thông hiểu” Tự Do là ǵ không đă? Tự Do tuyệt đối, mà ngươi suy tôn trong bài viết, ta hiểu, có nghĩa là tự do muốn làm ǵ th́ làm, bất kể có hợp pháp, hợp lư, hợp t́nh hay không? Tự Do vô hạn, vô kỷ luật ấy, đối với ngươi, phải chăng bao gồm, chẳng hạn đốt nhà thiên hạ, hoặc dụ dỗ vợ người ta, hoặc, đương nhiên, chọn lá cờ ḿnh thích. Và riêng trường hợp “khách” Mai Khôi, từ VN sang DC, đ̣i dẹp bỏ lá cờ Vàng của “chủ”, tức Ban Tổ Chức buổi nhạc thính pḥng hôm ấy, là tự do đó sao, hay chỉ biểu hiện tư cách của một con nhăi ca-nô vô giáo dục?

 

Lại c̣n, chính v́ muốn vinh danh ca-nô Mai Khôi, một “người trẻ can đảm” trong mắt ngươi, mà ngươi đă làm dáng trích câu, không nguyên văn, không xuất xứ của Camus (mà nhà văn cắc ké Nguyễn Thị Thanh B́nh c̣n phát âm sai tên), về tự do và nghệ thuật –câu mà tiện nhân không tin ngươi hiểu nổi, nếu quả thực có câu đó, trong toàn bộ triết học của Camus. Quả vậy, khác với Sartre, tất cả triết lư (kể cả tự do) và nghệ thuật của Camus đều nằm trong ư niệm “phi lư” (l’absurde). Trong Camus không có tự do như một thực thể cứng nhắc, mà một tự do trừu tượng, biến hóa theo cảm nhận của mỗi đối tượng –tác giả, nhân vật, hay độc giả. Chính v́ vậy mà Camus, trong Le Mythe de Sisyphe (1942), viết: “Il faut imaginer Sisyphe heureux” (Hăy tưởng tượng Sisyphe hạnh phúc). Sisyphe là nhân vật thần thoại Hy Lạp, sau khi chết, bị phạt lăn một tảng đá lớn lên đỉnh núi, nhưng cứ mỗi lần gần tới đỉnh, tảng đá lại rơi xuống chân, và Sisyphe bắt buộc phải bắt đầu lại từ đầu, măi măi, một việc làm hết sức phi lư, nhưng Sisyphe không có tự do chọn lựa nào khác. Nhưng thôi, bàn về Camus và văn chương với ngươi, th́ thà vạch đầu gối nói chuyện sướng hơn. 

  

Tự do nào cũng có luật lệ và giới hạn của nó, và cái giá phải trả rất đắt. Tự do chọn lựa màu cờ vàng hay đỏ cũng vậy. Hiểu không, Django Khải Bựa?

 

 

Portland, 17/1/2017

một ngày mưa, tuyết, và băng đá

NLGO

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính