CÒ MỒI
Mật ngọt lắm mới giết ruồi êm ả
Ông Chua Ngoa Lươn Lẹo tính hù ai?
Khéo! Không thôi “mất chì” cộng mất “chài”*
Tội nghiệp quá! Cân Đai cùng Áo Mão?
Khúm núm thế có nên cơm, nên cháo?
Mà Chùy Đao cứ chằng chịt đường đi?
Ông trơ trơ vô liêm sĩ cách chi
Ai để ý mà cứ quỳ mòn gối?
Bà, cờ phướng rình rang, trông bắt tội
Điếc, câm, đui nên theo bọn tà gian
Gởi lương tri vào những chỗ-có-ăn
Miệng hùm, rắn toàn những lời đao búa.
Chuyên ưỡn ẹo suốt đời trò ca múa,
Bà ‘’tái sinh’’ cùng một kiếp, Bìm Leo*
Đỏ lòm lom trên Giậu Đổ Tiêu Điều,
Bày ảo thuật toàn những điều Xôi Thịt
Huênh hoang kể bao ‘’công trình” mù mịt
Kẻ Đói Meo, chút xương xẩu đãi bôi,
Bà “từ bi”, ông “bố thí” miếng mồi
Rồi inh ỏi rằng: “Chúng tao cứu nước!”
Thật chướng mắt! Lạy “ông bà” làm phước
Nát nước rồi, đừng hài hước thối hoăng
Xin làm ơn mài Vuốt, dũa bén Răng
Lật Cộng đổ cho dân nhờ chút tí!
Ý Nga,
15-2-2011
NHỮNG THẾ NGỒI
“Tướng” ngồi ngất-nghểu trên cao
Ðếm xem chiến-sĩ ai nào hy-sinh?
Nhấp-nha, nhấp nhỏm
“bà” bình
Thơ văn về nước mới “vinh-dự” đời
Xếp bằng
thiền thật thảnh thơi
Vuốt râu ngồi xổm mặc lời thị phi
Bắt chân chữ ngũ
cười khì
Tưới thơ ướt-át tình si nhiều dòng
Sách ra, bảnh chọe sa lông
Rượu ngon, nghểu-nghện những ông rung đùi
Văn-chương vắt-vẻo, tối thui,
Chân “bà” bắt chéo chao ơi nô tài!
Duỗi chân,
chống nạnh trăm “ngài”
Tụ tam, tụ tứ lên đài... dành ngai
Một mình bó gối trần ai
Thơ ơi! NGƯỢC GIÓ biết nài-nỉ ai???
Ý Nga,
5.1.2005.
LÀM TỪ THIỆN CHO… VIỆT CỘNG
Bờm rằng chỉ thiết nắm xôi
Bò, trâu, ao cá, chim đồi mồi: chê!
Gỗ lim? Bờm càng chẳng mê!
Phú Ông dụ dỗ vụng về làm chi?
Thà rằng đá kiện, đánh bi
Còn vui chơi, hưởng chút gì tuổi thơ
*
‘’Thằng Bờm’’ xa lắc, xa lơ
Ông còn “Khúc Ruột” mặt trơ: “Thương tình”?
Chờ mồi, Hổ Dữ thu mình
Ông đừng thử trí thông minh thằng Bờm!
Dễ đâu ngọt giọng, mát… mồm
Chẳng lòi… lẻo mép? Om sòm Phú Ông?
Mạng người bão lụt: rêu rong
Ông chia… mì gói thong dong ôm… vàng
Ý Nga.