Hồ Chí Minh và Phạm Quỳnh, ai tội hơn ai?

 

Tuấn Phan

 

 

Dưới chính thể VNCH, hồi thời trung học, khi đến phần Văn học sử, học tṛ được dạy về nguồn gốc chữ Việt viết theo mẫu tự Latin, phát kiến bởi Giáo sĩ Bồ Đào Nha Alexandre de Rhodes (1593-1660) và sự phát triển mạnh mẽ của nó để trở thành “Quốc Ngữ Việt Nam” từ đầu thế kỷ 20 đến nay… Ra đời năm 1917 vào thời Pháp thuộc, Nam Phong Tạp Chí lập công đầu trong việc phát triển quốc ngữ, phổ biến kiến thức nhân lọai, nhất là văn hóa văn minh của mẫu quốc Đại Pháp, dưới quyền Chủ bút Phạm Quỳnh (1892-1945), người có chủ trương “Pháp Việt Đề Huề”.

 

Để cổ động cho “Quốc Ngữ”, vừa là lợi khí truyền giáo của các vị thừa sai Pháp, vừa là công cụ “khai hóa” dân bản xứ của Thực dân Pháp, học giả Phạm Quỳnh nổi tiếng khi nói: “‘Truyện Kiều c̣n th́ tiếng ta c̣n, tiếng ta c̣n th́ nước ta c̣n”. Nhưng Truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du không mất mà nước Việt Nam ta đă mất về tay thực dân Pháp trước, trong lúc và sau khi Phạm Quỳnh nói câu ngụy biện trên có tính cách ru ngủ dân tộc Việt Nam bị trị, vốn là đồng bào của ông! Những ngày gần đây ở hải ngọai, qua tác phẩm Việt Nam Huyết Lệ Sử của Cao Thế Dung, chúng ta biết thêm về Phạm Quỳnh như sau:

 

… Nam Phong Tạp Chí ra đời năm 1917 vào lúc mà nền thống trị của Thực dân vững vàng nhất, nhưng cũng là lúc phong trào cách mạng dân tộc dân chủ đang lên cao và lan rộng nhất trong giới trẻ. Thực dân trao cho Phạm Quỳnh thực hiện Nam Phong Tạp Chí, dưới sự chỉ đạo của Louis Marty, Chánh Sở Mật Thám Đông Dương, một tên cáo già t́nh báo tàn độc nhất. Y thông thạo Hán, Nôm và Quốc Ngữ lại hiểu phong tục tập quán và tâm lư dân Việt…. (VNHLS, trang 519)

 

“Mục đích của Nam Phong Tạp Chí có thể quy tụ vào 2 điểm: 1/ Bảo tồn văn hóa cũ của nước nhà. 2/ Diễn giải học thuyết tân học, giới thiệu học thuật Tây phương như văn học, triết học, văn hóa và mỹ thuật.” (Sđd, trang 520)

 

Vào thời suy tàn chữ Hán và bút lông, thay thế bằng bút sắt và tiếng Việt theo mẫu tự Latin dễ viết, dễ nhớ và dễ đọc, trở thành phương tiện hữu hiệu truyền bá văn hóa, văn minh Tây phương nói chung, nói riêng là văn hóa văn minh của mẫu quốc Đại Pháp. Phạm Quỳnh đề cao ǵn giữ văn hóa, văn học của nước nhà và nhấn mạnh ḷng yêu nước: “Dù ta học chữ Tây hay chữ Tàu, ta cũng chớ quên hai tiếng Tổ quốc, là cái tiếng từ khi lọt ḷng mẹ ra và đến khi hấp hối chết cũng c̣n nói…”  Nhưng mục đích chính của Phạm Quỳnh là khuyên thanh niên “đừng lo những chuyện ǵ khác như chuyện chính trị, đều là mộng tưởng, hoang đường, vấn đề hợp thời bây giờ chỉ là giúp chính phủ Bảo Hộ d́u dắt ta…” (Sđd, trang 521). Sao y hệt bây giờ trong nước: “Nhân dân đừng “no”, đă có nhà nước “no”!

 

Quan điểm của Phạm Quỳnh đúng theo chủ trương của Thực dân Pháp là vô hiệu hóa, dẹp tan mầm móng yêu nước thương ṇi của dân tộc Việt Nam, biến giới thanh niên Việt Nam thời đó nếu không trở thành những đệ tử của nàng Tiên nâu, của Lưu Linh th́ cũng lăn xả vào các cuộc tranh tài thể thao Khỏe v́ nước [Pháp]!” và nhiều cuộc vui chơi khác do Ṭan quyền Đông Dương tổ chức liên tục khắp Việt Miên Lào!

 

Qua Nam Phong Tạp Chí, học giả Phạm Quỳnh có công lớn truyền bá học thuật Tây phương, kiến thức của nhân lọai nhưng … “tội của Phạm Quỳnh đối với Tổ Quốc cũng rất lớn…” (Sđd, trang 523) Đại tội lớn của Phạm Quỳnh nằm ngay trong Nam Phong Tạp Chí, một công cụ văn hóa của Thực dân Pháp, được nuôi dưỡng bằng ngân sách của chính quyền thuộc địa. Cao Thế Dung nhận xét:

 

“…Nam Phong Tạp Chí qua 17 năm đă phụ giúp với Thực dân Pháp h́nh thành nên một giới trí thức trưởng giả mà giới ấy lại vong bản hơn cả lớp thông ngôn vong  bản. Giới trí thức trưởng giả ấy là một giai cấp mới của Thực dân, trung gian điều khiển dân Việt ở mức cuối cùng. Phạm Quỳnh đă dùng văn nghiệp tiến thân mà người xưa coi đó là một kế thấp nhất.

 

Sự nghiệp văn học dù rất lớn nhưng cụộc đời chính trị ta sai của ông đă tự hủy họai sự nghiệp của ông ngay từ năm 1922 qua tập tham luận, Phạm Quỳnh lên tiếng: “ Ṭan thể giới thượng lưu An Nam tín nhiệm ở nước Pháp và hơn nữa c̣n giao phó ḥan ṭan việc giáo dục học vấn cho nước Pháp coi sóc. Thật là cảm động và có lẽ độc nhất trong lịch sử nhân lọai, cử chỉ của cả một dân tộc phó thác số phận ḿnh trong tay một dân tộc khác.” (Sđd, trang 524)

 

Thật không tưởng tượng nổi trên đây là lời của một nhà văn hóa, văn học nổi tiếng, học rộng, hiểu nhiều, từng trải và thấm nhuần các tư tưởng dân chủ, tự do của Tây phương như Phạm Quỳnh! Nô lệ thể xác c̣n có cơ hội tháo gỡ được xích xiềng, c̣n nô lệ tư tưởng, tinh thần th́ con người đó không khác ǵ con chó, nhất cử nhất động đều theo sự điều khiển của chủ cầm sợi dây cột cổ nó! Hóa ra chủ trương “Pháp Việt Đề Huề” của Phạm Quỳnh có ư nghĩa Pháp và Việt nắm tay nhau cùng đi; Việt cam phận đi cùng với Pháp như con chó ṭ ṭ theo chủ, chẳng một chút than phiền hay phản kháng, mặc t́nh chủ cho ăn ǵ th́ ăn nấy, dạy điều ǵ ráng làm theo điều đó!

 

Phạm Quỳnh đầu độc tinh thần nô lệ cho dân tộc Việt Nam, có tội nặng không thua Hồ Chí Minh đem giống ṇi vào ṿng sinh sát của Đế quốc Đỏ. Phạm Quỳnh hiện nguyên h́nh là một đại cán bộ văn hóa rường cột của đế quốc Pháp c̣n Hồ Chí Minh lại là đại cán bộ chính trị xuất sắc của đế quốc Cộng Sản! Cả hai không thể sống chung dưới một bầu trời, đó là nguyên nhân cái chết của một tay sai ngọai bang Phạm Quỳnh bị giết bởi một tay sai ngọai bang khác mạnh hơn là Hồ Chí Minh.

 

Điều trớ trêu là con trai Phạm Quỳnh không biết hay phớt lờ bài học tay sai văn hóa của cha ruột cùng quên mối thù giết cha, hắn lại đi phục vụ dưới trướng Hồ Chí Minh, làm cán bộ văn nghệ của Đảng CSVN. Hắn là nhạc sĩ Phạm Tuyên, tác giả bản nhạc ngắn ngủn, tung ra ngay sau ngày 30-4-1975, ca ngợi hồn ma họ Hồ: “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng!” mà một chiến hữu ở Seattle sửa lời là “Như có bác Hồ trong.. thùng phi đậy nắp!”

 

Bác Hồ đă bị đậy nắp nhưng Băng đảng Mafia Việt Tân lôi bác Hồ ra, quay thành phim “Sự thật về Hồ Chí Minh”, đứng tên LM “cha phải sống, con chiên đáng chết” Nguyễn Hữu Lễ, nhằm mục đích xóa đại tội của bác Hồ, chỉ nhắc các tội b́nh thường mà bác Hồ là người phàm, không sao tránh khỏi, nhưng bác Hồ không làm tay sai đế quốc Đỏ, không là một đại Việt gian bán nước!

 

 

Tuấn Phan

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính